Nơi đây rốt cuộc là nơi nào.
Mỗi người vừa rồi đều có võ công kinh người hãi thế, thái độ lại bí mật ngụy dị vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, phía trước Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên sáng lên, chàng vội vàng định thần nhìn kỹ thì ra phía trong tòa giả sơn này có những động phủ.
Ánh đèn rực rỡ sáng như ban ngày, những khách sảnh cùng với phòng ốc nối tiếp nhau, trần thiết cực kỳ hoa lệ thứ gì cũng có, thật chẳng khác chi gia phủ của vương gia.
Đặng Tiểu Nhàn từ nhỏ sống ở vùng Tây bắc xa xôi hoang vu, chưa từng được thấy qua nơi nào đẹp đẽ hoa lệ như thế, bất giác đứng ngây người nhìn ngắm không thốt nên lời, lòng vô cùng thích thú thán phục.
Một lão hán tử có đôi mày bạc rũ xuống đôi mắt tinh anh, râu tóc bạc phơ như cước, trên mình mặc một chiếc áo kết từ những mụn vải trắng, chậm chạp bước lên trước vừa đưa ánh mắt dò xét nhìn Đặng Tiểu Nhàn vừa cười ha hả bảo lớn :
- Tiểu tử, ngươi cũng cảm thấy cái tổ hoa của lão không tệ đấy chứ, phải không?
Đặng Tiểu Nhàn liếc sơ qua biết rõ lão hán tử này là một dị nhân phong trần, nhưng khổ nỗi chàng không biết xưng hô thế nào cho tiện, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối, nhất thời chẳng biết đối đáp sao cho thích hợp.
Hứa Yến Sơn thấy vậy vội vàng cười nói :
- Mau đến kính chào Trình lão tiền bối. Trình lão tiền bối có địa vị cực cao trong Cái bang, người là sư tổ của Bang chủ Cái bang Thạch Lệnh Nguyên, chế áp võ lâm danh chấn bao trùm thiên hạ, được người trong giới võ lâm khắp chốn xưng tụng là Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị Trình Lão Nhị trợn trừng đôi mắt cười lớn rồi mắng :
- Hứa Yến Sơn lão quỷ ngươi ba hoa xong chưa?
Đặng Tiểu Nhàn cung kính cất tiếng chào nói :
- Tại hạ Đặng Tiểu Nhàn xin bái kiến Trình lão tiền bối.
Đặng Tiểu Nhàn vừa nói xong, chàng đang định cúi mình thi lễ Trình Lão Nhị đã đưa tay đỡ chàng dậy, đoạn cất giọng ôn tồn nói :
- Lão hóa tử ta đây ghét nhất ba cái thứ rườm rà, này lại đây ngồi bên cạnh ta mau lên.
Ở chính giữa đại sảnh đã sắp sẵn một tiệc rượu thức ăn bày ra la liệt trên bàn, thứ gì cũng có hương rượu thơm nồng bay lên mũi, khiến ai nấy đều thèm chảy nước miếng. Mọi người ngồi theo thứ tự vào bàn. Đặng Tiểu Nhàn ngồi ngay bên cạnh Trình Lão Nhị.
Trình Lão Nhị nhìn Đặng Tiểu Nhàn rồi cười nói :
- Tiểu tử, có lẽ ngươi cảm thấy kỳ quái, tại sao cái tổ hoa của ta có thể sang trọng hào hoa như thế. Hơn nữa có vẻ thoải mái như vầy hả?
Đặng Tiểu Nhàn chợt đỏ mặt xấu hổ, lặng im không nói.
Trình lão Nhị tươi cười nói tiếp :
- Người đời gọi Cái bang của ta là Bần Gia Bang, y phục của bang chúng vá víu trăm mảnh ghép lại mà thành, thân hình ai nấy đều bốc mùi chua tanh của kẻ nghèo túng, đương nhiên ngươi sẽ cảm thấy kỳ quái tự hỏi cái tổ hoa là nơi nào đây?
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị nói liền một hơi rồi nâng chén rượu lên ngửa cổ uống cạn, rồi tiếp tục cất tiếng nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Thực sự chẳng có gì lạ cả, nơi đây vẫn là Tổng đàn của Cái bang ở kinh sư, chủ nhân của tòa nhà này là Thích Đồng, cũng là một đệ tử của Cái bang, luận kỹ ra thì Thích Đồng còn là cháu của lão hóa tử đây nữa.
Trên khuôn mặt Thiên Kiều bát quái lộ vẻ kinh ngạc, không dám tin vào tai mình nên vội hỏi lại :
- Lão tiền bối, người nói Thích Đồng một trong năm đại phú thương ở kinh sư cũng là một đệ tử của Cái bang sao?
Trình Lão Nhị gật đầu cười đáp :
- Không sai, chính là hắn...
Rượu đã được ba tuần.
Ăn đã qua năm món.
Câu chuyện đã dần dần đi vào đề chính.
Chung Phiên Quá Lầu Thẩm Nhị lên tiếng trước tiên :
- Ngươi nói rằng Nạp Vũ Xuân lão gia bảo tám người bọn ta lần lượt truyền thụ cho ngươi tuyệt kỹ độc môn của mình sao?
Đặng Tiểu Nhàn nghiêm giọng nói :
- Đúng vậy.
Thiên Kiều bát quái bất giác đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mỗi người hiện lên vẻ lúng túng khó xử.
Khoái Thủ Lưu hỏi tiếp :
- Ta muốn biết rõ hơn một chút, các hạ và lão gia đó có quan hệ như thế nào?
Đặng Tiểu Nhàn cười nhạt đáp :
- Ta cũng không biết rõ nữa, từ nhỏ ta đã sống dựa vào lão tình thân tựa cha con quan hệ tựa ông cháu lão gọi ta là tiểu tử, ta kêu lão bằng lão quái, đến bây giờ ta mới biết tên lão là Nạp Vũ Xuân.
Khoái Thủ Lưu tiếp tục hỏi :
- Các hạ có biết thân thế của lão gia đó, cùng với thân thế của mấy huynh đệ bọn ta không?
Đặng Tiểu Nhàn lắc đầu nói :
- Không biết.
Khoái Thủ Lưu lại hỏi tiếp :
- Ngươi có biết gì về Nhật Nguyệt Minh không?
Đặng Tiểu Nhàn lạnh nhạt đáp :
- Hoàn toàn không biết.
Thiên Kiều bát quái ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau không biết làm sao cho được.
Một thoáng im lặng trôi qua.
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị chịu không nổi bèn nói :
- Đừng nói vòng vo quanh co nữa, có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra cho hài nhi nó nghe rõ ràng.
Khoái Thủ Lưu suy nghĩ hồi lâu rồi chỉnh sắc mặt nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Các hạ là người thân tín của lão nhân gia, huynh đệ chúng ta đã tin ngươi rồi, nhưng những lời ta sắp nói ra đây không nên tiết lộ ra ngoài cho người khác biết, bởi vì đây là chuyện cẩn mật có liên quan đến mạng sống của tám huynh đệ ta và cả ngươi nữa.
Đặng Tiểu Nhàn gật đầu trả lời :
- Được.
Khoái Thủ Lưu nói tiếp :
- Nhật Và Nguyệt ghép lại thành chữ Minh. Nhật Nguyệt Minh là tổ chức phản Thanh phục Minh lớn nhất, Minh chủ được người ta tôn xưng là Bạch Y Mặc Kiếm. Người là hậu duệ của Hoàng đế Đại Minh, tám vị huynh đệ chúng ta đây chính là Thiên Long bát tướng thuộc hạ của Minh chủ, còn lão nhân gia mà ngươi dám gọi là lão quái đích thực là Tổng hộ pháp của Nhật Nguyệt minh, được người ta đặt cho ngoại hiệu là Thiên Thủ Thần Ma Nạp Vũ Xuân.
Đến đây Đặng Tiểu Nhàn mới hiểu ra Nhật Nguyệt Minh, nguyên là một tổ chức phản Thanh phục Minh, đồng thời chàng cũng hiểu được tường tận lai lịch và thân thế của Thiên Kiều bát quái và lão quái:
“Hèn chi mà hành động cùng cách nói năng của họ ngụy dị và thần bí như vậy”.
Khoái Thủ Lưu lại nói tiếp :
- Không phải mấy huynh đệ bọn ta quý trọng giữ kỹ chút tài mọn của mình làm gì? Mà là những tuyệt kỹ này đều do đích thân Minh chủ truyền thụ, nếu không được chúa công ta cho phép thì chúng ta cũng không dám trái mệnh, truyền thụ nó cho bất cứ một ai.
Đặng Tiểu Nhàn nhếch mép mỉm cười nói :
- Ta biết chư vị nhất định có chỗ khó xử, lại nữa ta cũng không có ý muốn học võ công, nhưng mà lão quái cứ bức ép ta đến đây. Lão nói...
Thiên Kiều bát quái đồng thanh hỏi :
- Lão nhân gia đó nói cái gì?
Đặng Tiểu Nhàn từ từ trả lời :
- Lão nói tám loại tuyệt kỹ võ học mà tám vị mang trong người, cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng phải học cho kỳ được, bởi vì đây là võ công gia truyền cho dòng họ ngươi.
Thật là những lời kinh thiên động địa.
Thiên Kiều bát quái cực kỳ kinh ngạc, đặt chén rượu xuống bàn người như dựng đứng cả dậy, đôi mắt trân trân nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp, miệng lẩm bẩm nói :
- Vậy... vậy thì... các hạ mang họ Chu mới phải.
Lại một thoáng trầm mặc trôi qua.
Hồi lâu Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị mới trở lại bình thường, đôi mắt nhìn Đặng Tiểu Nhàn không chớp, rồi chợt gật đầu vừa cất giọng nói tiếp :
- Lão hóa tử này đã có duyên phúc mấy lần được gặp quý Minh chủ của các vị là Bạch Y Mặc Kiếm Chủ đại hiệp, chư vị hãy nhìn kỹ xem, hài tử này giống hệt bóng dáng của Chu đại hiệp năm xưa.
Quả thật lời nói của lão hóa tử đã khiến cho mọi người như sực tỉnh lại.
Thiên Kiều bát quái nhất tề nói lớn :
- Chẳng sai. Nhưng mà...
Trình Lão Nhị bóp trán trầm tử suy nghĩ giây lâu rồi chầm chậm cất tiếng :
- Chư vị bất tất phải cứng nhắc như thế, năm đó Chu đại hiệp lệnh cho ta phải tiềm phục đợi người ở Bắc Kinh chờ dịp khởi sự. Võ lâm đồng đạo cùng với Cái bang của ta cũng chuẩn bị hưởng ứng, nhưng Chu đại hiệp lại đột ngột thất tung trên chốn giang hồ, biệt vô âm tín cho tới nay. Mà lão tiểu tử Thiên Thủ Thần Ma Nạp Vũ Xuân lại biết rõ thân thế của hài tử này, nhưng không nói cho nó biết, bắt nó đến kiếm mấy huynh đệ nhà ngươi, trong việc này nhất định phải có thâm ý của nó.
Thiên Kiều bát quái đồng thanh hỏi :
- Ý của lão tiền bối có nghĩa là...
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị tiếp tục nói cắt ngang lời họ :
- Hài tử này rõ ràng phải mang họ Chu, nhưng mà hắn cứ khăng khăng nhận là họ Đặng. Việc này thực hư ra sao cũng chẳng biết được, nhưng nó làm cho lão hóa tử ta đây cảm thấy hồ đồ vô cùng. Song ta tin rằng, Chu đại hiệp là bậc kỳ tài hiếm có trong thiên hạ, trí tuệ bao la như biển cả, người làm như vậy là nhất định có huyền cơ diệu kế trong đấy, chúng ta làm sao có thể dùng lý lẽ thường tình mà suy đoán ra được.
Đặng Tiểu Nhàn cũng nghi hoặc vô cùng, trong lòng thầm nghĩ:
“Nếu như ta đích thực là nam tử của Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp, vậy thì lão quái tại sao lại không nói cho ta biết. Xem dáng vẻ của lão quái và Thiên Kiều bát quái trịnh trọng như vậy làm sao khiến cho ta không tin được. Thôi, kệ bà nó ta cứ thuận theo lẽ tự nhiên mà sống, còn thân thế của mình sẽ có một ngày nào đó minh bạch rõ ràng”.
Vừa nghĩ đến đây trong lòng chàng liền thấy nhẹ nhõm sảng khoái, nụ cười vui vẻ lại hiện lên khuôn mặt anh tuấn.
Hứa Yến Sơn đột nhiên thay đổi thái độ tỏ vẻ cung kính nhưng không làm mất thể diện của mình, nhìn Đặng Tiểu Nhàn rồi nghiêm mặt nói :
- Không biết lão gia đó có trao cho các hạ tín vật gì không?
Đặng Tiểu Nhàn cười nhạt đáp :
- Có.
Đôi mắt của huynh đệ Thiên Kiều bát quái thoáng lộ kỳ quang, nhìn chằm chằm vào Đặng Tiểu Nhàn chờ đợi. Đặng Tiểu Nhàn chậm chạp dùng tay mở cái túi vải thon dài, thanh Mặc kiếm chiếu ra một luồng ô quang đập vào mắt mọi người quanh bàn.
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị đưa hai tay cung kính đón lấy thanh Mặc kiếm, nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm thuận tay rút ra. Thanh âm trong trẻo vang lên, thanh Mặc kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.
Một luồng ô quang sáng lấp lánh, ánh thép đen tuyền bỗng phát ra một luồng hàn quang lạnh lẽo, kiếm khí tỏa ra ghê người, làm cho mọi người không dám nhìn gần.
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị trầm giọng nói :
- Ngày trước Chu đại hiệp đã dùng thanh kiếm này hành đạo trên khắp chốn giang hồ. Bọn ác ma bị chém đầu, lũ man rợ cũng không dám coi thường lưỡi kiếm sắc bén. Ôi! Hôm nay trông kiếm lại nhớ đến người làm sao không khiến trong lòng ta cảm thấy đau xót.
Trong lòng Đặng Tiểu Nhàn thầm nghĩ:
“Cứ nhìn vào vẻ mặt và tình cảm chân thành qua giọng nói của lão hóa tử cùng với Thiên Kiều bát quái, cũng có thể thấy được Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp chẳng những là một hiệp khách trong mình mang tuyệt kỹ võ công mà còn là một nhân vật vĩ đại phi thường được mọi người tôn kính. Nếu như thật sự có một vị phụ thân phi thường, như vậy quả thật là phúc trời ban cho quá là nồng hậu”.
Bách Vạn Hóa Tử Trình Lão Nhị tra kiếm vào vỏ rồi thận trọng trao lại nó vào tay Đặng Tiểu Nhàn, chàng nâng thanh kiếm đứng lặng rồi lạnh nhạt nói với bọn họ :
- Chư vị có cần xem lại một lần nữa không?
Một tiếng động vang lên. Thiên Kiều bát quái đã quỳ mọp xuống đất dập đầu bái lạy, miệng đồng thanh hô lớn :
- Thiên Long bát tướng xin khấu đầu bái kiến thiếu chủ.
Đặng Tiểu Nhàn vội vàng nghiêng mình tránh qua một bên, không dám nhận đại lễ của bọn họ, chàng vừa thu kiếm về vừa nói với bọn họ :
- Cho dù vãn bối đích danh là người kế nghiệp của Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp đi chăng nữa, chư vị cũng vẫn là bằng hữu cũ của lão nhân gia, đừng nên quá câu nệ về ngôi thứ địa vị, chư vị thúc phụ làm như thế, tại hạ không dám nhận lễ, từ nay xin bái biệt.
Đặng Tiểu Nhàn nói xong liền quay đầu định đi ra ngoài.
Chân tay Thiên Kiều bát quái bỗng trở nên lúng túng, họ thất thanh gọi lớn :
- Thiếu chủ...
Bỗng nhiên bóng người nhanh chóng lướt qua. Trình Lão Nhị đã bước tới chặn ngang đường đi của Đặng Tiểu Nhàn.
Đặng Tiểu Nhàn cúi mình thi lễ một cái rồi nói :
- Lão tiền bối ngăn trở tại hạ là...
Trình Lão Nhị không tiện phân giải, kéo tay Đặng Tiểu Nhàn lồi về chỗ cũ rồi nói với Thiên Kiều bát quái :
- Các ngươi hãy đứng dậy đi, lão hóa tử có đôi lời muốn nói cùng các vị.
Thiên Kiều bát quái không biết làm sao hơn bèn từ từ đứng dậy lắng tai nghe Trình Lão Nhị.
Trình Lão Nhị cất giọng nói tiếp :
- Hài tử này tâm tính nhân hậu, không muốn dựa vào uy quyền, chỉ muốn lấy lễ tử tôn để tương kiến cùng chư vị. Chính do đức tính khiêm cung của hắn, các ngươi chớ nên phụ thành tâm hảo ý của hắn.
Tiếp đó Trình Lão Nhị quay sang nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Bọn họ giữ tấm lòng trung không quên chủ cũ, hài tử ngươi cũng không nên trách họ làm gì.
Đặng Tiểu Nhàn quay qua cúi mình thi lễ với Thiên Kiều bát quái, đoạn chàng cười nói với họ :
- Xin mời chư vị đại thúc an tọa. Con sâu rượu trong bụng tiểu điệt đang muốn làm loạn cả lên, nếu như còn tiếc rẻ nói thêm mấy lời, thì cũng đừng nên để cho mọi người há miệng trợn mắt lo lắng hỏng hết chuyện.
Mọi người bị Đặng Tiểu Nhàn chọc cười, bèn vui vẻ ngồi vào chỗ cũ, tiếp tục ăn uống vô cùng thoải mái. Thế là Thiên Kiều bát quái quyết định từ sáng ngày hôm sau vào mỗi buổi sáng sớm khi mặt trời còn chưa lên, sẽ âm thầm truyền thụ tuyệt kỹ võ công cho chàng ở phía sau cửa An Định môn trong khu rừng tùng bách khuất sau địa bàn.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện càng lúc càng cảm thấy hứng khởi, thái độ càng lúc càng thân mật hơn.
Hứa Yến Sơn đột nhiên nháy mắt một cái cười nói với Đặng Tiểu Nhàn :
- Cái đêm hôm để ngươi lãnh trọn một chưởng và một chỉ của ta, hơn nữa lại ngay vào các yếu huyệt ở trước ngực, ngươi dường như chẳng hề hấn chi. Lẽ nào ngươi đã luyện thành công môn Kim Cương Bất Hoại hay sao?
Đặng Tiểu Nhàn cố ý trêu chọc lão nên chàng đáp :
- Hứa thúc ơi, làm sao mà có chuyện đó. Chẳng qua là thúc thúc quá thương tiểu điệt đó thôi, cho nên không nỡ đánh nặng tay, một chưởng cùng với chỉ phong đó quá nhẹ chỉ đủ để gãi ngứa cho tiểu điệt thôi mà.
Những người quanh bàn nghe vậy liền cất tiếng cười vang cả sảnh đường. Việc này quả thật vượt ngoài ý liệu của bọn họ, bởi vì họ biết rằng chưởng và chỉ phong của Hứa Yến Sơn lợi hại vô cùng trong số những người ngồi đây, e rằng chẳng có mấy người dám trực tiếp nghênh đón trực tiếp chưởng và chỉ phong của lão.
Hứa Yến Sơn cười mắng :
- Nói láo, một chưởng cùng với một chỉ của ta tuy chỉ dùng bảy thành chân lực, nhưng cũng đủ sức khai sơn phá thạch, cho dù là hạng cao thủ đệ nhất cũng không dám khinh thường. Nói mau, rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể hứng chịu được nó?
Khuôn mặt Đặng Tiểu Nhàn chợt đỏ hồng lên rồi chàng từ từ nói :
- Lúc còn ở Trương Dịch, lão quái cứ bắt buộc tiểu điệt luyện võ công, tiểu điệt không luyện lão liền đánh túi bụi rồi mắng: “Mi không chịu học cách đánh người ta thì cần phải học cách bị người ta đánh”. Lão đánh suốt mười mấy năm, ta cũng học cách chịu đòn mười mấy năm. Bị đánh quá nhiều da trên người ta cũng trở nên chai lì. Tay chân của lão quái nặng nề như vậy, ta còn chẳng sợ. Hứa thúc ơi, tay chân lão như vậy có đáng là bao mà ta phải nể sợ cơ chứ?
Mọi người nghe xong, ai nấy đều kinh ngạc không dám tin là sự thật, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Đặng Tiểu Nhàn quyết chẳng phải là những lời hồ đồ ba hoa.
Khoái Thủ Lưu cười ha hả nói :
- Ta đã từng được nghe khá nhiều loại công phu, nhưng mà ta chưa bao giờ được nghe qua cái “lì đòn công phu”. Thiên hạ thật có lắm điều kỳ lạ.
Đặng Tiểu Nhàn nháy mắt cười lớn rồi nói với bọn họ :
- Đại thúc không tin thì tiểu điệt chẳng biết làm sao hơn, nhưng mà ta trịnh trọng cảnh cáo chư vị đại thúc sau này có đánh ta thì phải vô cùng cẩn thận. Bởi vì mỗi khi ta bị đánh trong cơ thể tự nhiên phát sinh ra một kháng lực, đòn đánh vô người ta càng mạnh thì sức phản chấn càng lớn. Các vị có bị thương thì đừng trách tiểu điệt tại sao không báo trước.
Hồ lão đạo xen vào :
- Để lão đạo ta thử trước xem.
Nói chưa dứt lời, hữu chưởng của lão đã đưa đến trước ngực chàng lẹ như điện xẹt, muốn tránh cũng không khỏi.
Chung Phiên Quá Lầu Thẩm Nhị cũng đồng thời xuất chưởng, một trái một phải cùng nhau liên thu hiệp công.
Hai tiếng “binh, bang” cùng lúc vang lên, tay quyền tay chường đã cùng lúc đánh mạnh vào ngực chàng.
Đặng Tiểu Nhàn tuy bị trúng hai đòn nặng nề vẫn cười nói như không, miệng còn nói :
- Đại thúc hãy cẩn thận!
Hồ lão đạo và Thẩm Nhị vội vã rút tay về tựa hồ như vừa bị rắn cắn, thần sắc bỗng nhiên biến đổi sợ hãi há hốc miệng mắt trợn tròn nhìn chàng lặng im chẳng thốt nên lời.
Trình Lão Nhị thấy bộ dạng hai người bèn cười ha hả nói :
- Thiên hạ rộng lớn có vô số chuyện lạ, hai huynh đệ nhà ngươi chịu thua rồi phải không? Hài tử này được thiên phú dị bẩm, sẽ trở thành bậc kỳ tài thích hợp với việc luyện võ trong tương lai không xa, nhất định sẽ trở thành dị nhân cao thủ trong giới võ lâm giang hồ chúng ta. Các vị hãy chờ xem!
Thu qua đông lại.
Ngày tháng cứ thấm thoát thoi đưa.
Thoáng chốc mùa xuân lại tới, trăm hoa đua nở khắp nơi.
Đặng Tiểu Nhàn theo Thiên Kiều bát quái ra phía địa đàn luyện võ cũng đã được phân nửa đoạn đường.
Thiên Kiều bát quái ra sức dụng tâm chỉ giáo, Đặng Tiểu Nhàn cũng chăm chỉ học hỏi luyện tập nên chàng tiến bộ vô cùng nhanh chóng thần tốc.
Bình thường Thiên Kiều bát quái mỗi ngày có một người đến chỉ giáo cho chàng, nhưng hôm nay tám người đều tụ tập đông đủ. Đặng Tiểu Nhàn cảm thấy rất quái lạ, đã nghe Khoái Thủ Lưu cất tiếng nói :
- Tiểu Nhàn, những gì cần phải dạy tám vị đại thúc đều đã tận lực truyền thụ cho ngươi cả, những mánh khóe tà môn ngoại đạo ngươi cũng được học qua hết rồi. Điều duy nhất còn chưa đủ là các thành hỏa hầu, cái này thì ngươi phải tự luyện tập lấy.
Đặng Tiểu Nhàn cúi mình thi lễ cảm kích nói với Thiên Kiều bát quái :
- Đa tạ chư vị đại thúc đã giúp tiểu điệt thành công.
Hồ lão đạo nói tiếp lời Khoái Thủ Lưu :
- Nếu như ngươi ngẫm nghĩ kỹ lại thì sẽ nắm vững được tám chữ “nhanh, chuẩn, ổn, mạnh, nhẹ, linh, xảo, diệu”. Đây chính là cốt lõi tinh thần của tám loại võ công này. Kỳ thực tất cả các loại võ công trong thiên hạ cũng hàm ẩn trong tám chữ này mà thôi, hy vọng rằng ngươi nắm vững lấy nó làm khẩu quyết tâm niệm để luyện tập.
Đặng Tiểu Nhàn gật đầu lãnh ý, tiếp đó chàng lấy trong người ra một chiếc kim bài hình vuông, đưa cho Hồ lão đạo rồi nghiêm mặt nói :
- Đại thúc có biết được lai lịch của miếng kim bài này không?
Thiên Kiều bát quái vây quanh nhìn miếng kim bài hồi lâu, trên mặt họ thoáng hiện vẻ nghi ngờ lắc đầu bảo :
- Từ khi ta theo hầu chúa công đến giờ chưa từng thấy qua vật này.
Một không khí trầm mặc bao trùm.
Đôi mắt Hứa Yến Sơn thoáng lộ kỳ quang, rồi chậm chạp nói với chàng :
- Miếng kim bài này dường như là vật ở trong Thanh cung... có lẽ lão đó có thể giải thích cho ngươi mối nghi ngờ này... bất quá...
Đặng Tiểu Nhàn vội hấp tấp hỏi dồn :
- Ai vậy?
Hứa Yến Sơn lạnh lùng đáp :
- Cung tiên sinh!
Đặng Tiểu Nhàn thoáng chút ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi lại :
- Lão... lão làm sao mà biết được lai lịch của miếng kim bài này?
Hứa Yến Sơn nói lấp lửng một cách khó hiểu :
- Ngươi có thể đi tìm hắn ta, nhưng tốt nhất không nên tiếp xúc với hắn. Như vậy có lẽ hay hơn.
Vầng thái dương từ từ xuất hiện.
Ánh dương phản chiếu lên những đám mây tạo nên những cụm mây ngũ sắc rực rỡ vô cùng.
Thiên Kiều bát quái đã rời xa chàng.
Đặng Tiểu Nhàn cầm miếng kim bài trong tay trong bụng nhủ thầm:
“Tại sao chỉ vừa nhắc đến tên Cung tiên sinh, thần sắc của bọn họ đột nhiên biến đổi, thái độ của họ cực kỳ lạnh nhạt. Chẳng lẽ giữa họ lại có oán thù hay sao?”
Đặng Tiểu Nhàn ngửa mặt nhìn trời, hít vào một hơi thật sâu, chàng bỗng cất tiếng cười sảng khoái :
- Kệ tổ bà nó, vứt sang một bên cho rảnh nợ, ta còn phải luyện công nữa chứ.
Vừa nói chàng vừa chuẩn bị tư thế nhẹ nhàng tung người bay vút lên không, chưởng chỉ nhất tề xuất thu, quyền cước cùng lúc tung ra, cuồng phong cuốn lên ào ào, cát bay đá chạy, bụi cát bốc lên mù mịt, thanh thế uy mãnh vô cùng, khí lực cực kỳ kinh người.
Thình lình...
Có tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại càng lúc càng gần, nhanh như điện quang thạch hoa.
Đặng Tiểu Nhàn chợt rung động tâm thần, chàng âm thầm tự nhủ:
“Hai người này nội lực cao cường, quả là hiếm thấy trên thế gian. Tiếng bước chân nhẹ như sợi tơ, nhưng thanh âm vang dội chấn động lòng người khiến cho người ta tâm loạn ý hoảng, không thể tự chủ được. Lẽ nào họ lại xông thẳng về phía mình?”
Tiếng tay áo bay phất phơ trong gió bóng người nhẹ nhàng lướt đến. Hai người bịt mặt, một kẻ trước, một người sau tung mình đáp xuống đất cực kỳ lanh lẹ, vây lấy Đặng Tiểu Nhàn vào giữa.
Ba người đưa mắt trợn tròn nhìn nhau hồi lâu, chẳng ai buồn động đậy cũng như không thốt lên được câu nào.
Một không khí im lặng nặng nề bao trùm xung quanh. Đặng Tiểu Nhàn cuối cùng không chịu được nữa bèn lạnh lùng cất tiếng hỏi hai kẻ lạ mặt mới đến :
- Nhị vị phải chăng tìm đến đây để kiếm Đặng mỗ?
Kẻ bịt mặt phía trước trầm giọng đáp :
- Chính phải.
Đặng Tiểu Nhàn đang cố gắng kìm nén nộ khí đang chất chứa trong lòng, lạnh nhạt cười rồi ôn tồn nói :
- Ta và các ngươi bình sinh chẳng hề quen biết cũng không hề gây thù chuốc oán, chẳng hay nhị vị đến đây tìm kiếm Đặng mỗ không biết có điều gì xin chỉ giáo.
Người bịt mặt phía sau hừ lạnh một tiếng rồi nòi tiếp :
- Giết hoặc là bị giết, mạnh thì sống, yếu tất chế. Đó là quy luật trong giới võ lâm giang hồ, vĩnh viễn không thể thay đổi được gì ở giang hồ, âm thầm chấp nhận thành một thứ luật pháp. Các hạ hà tất phải hỏi nhiều.
Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ trấn tĩnh cười ha hả đáp :
- Đặng mỗ đây đâu phải người trong chốn giang hồ, làm sao có thể hiểu được cái quy củ xú uế đó.
Gã bịt mặt đứng phía trước lạnh lùng quát lớn :
- Ngươi dám cả gan ngăn trở Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tư Sở Bưu lại còn dùng quỷ kế đùa cợt Hắc Phượng Hoàng Mai Đông Ni. Bây giờ lại liên kết với bọn Thiên Kiều bát quái, thế mà ngươi không chịu nhận người của giới võ lâm giang hồ sao?
Đặng Tiểu Nhàn không biết mở miệng đối đáp làm sao cho phải, đành cười nhạt nói :
- Nói như vậy, nhị vị nhất định phải giết chết Đặng mỗ sao?
Gã bịt mặt phía sau lạnh lùng nói :
- Không sai.
Đặng Tiểu Nhàn cất lên một tràng cười dài, hai tay chắp ra sau lưng, thần thái ung dung nhàn nhã nói cười tựa như không có chuyện gì xảy ra :
- Đã như thế xin mời nhị vị động thủ.
Gã bịt mặt phía trước giơ bàn tay như lưỡi dao, nhẹ nhàng tung mình lên cao, dùng tay chặt gãy một cành tùng dài bằng cánh tay rồi lấy tay múa thử.
Gã phía sau cũng bắt chước làm y như vậy, tung mình nhanh lẹ bẻ lấy một cành thông làm vũ khí, hai người lập tức tạo thành thế gọng kìm rồi chắp tay đồng thanh hét lớn :
- Ngươi hãy tự lượng sức mình đi.
Đặng Tiểu Nhàn lấy đầu ngón chân gạt nhẹ một cái, một cành thông nhỏ cỡ ngón tay cái từ dưới đất bay gọn vào tay chàng, môi chàng nhếch lên hé lộ một nụ cười khinh thường, rồi nói với hai gã :
- Xin nhị vị chú ý, Đặng mỗ xuất thủ đây.
Nói vừa dứt lời, chàng đã xuất chiêu Long Đằng Hổ Điệp cả người lẫn cây hòa lại làm một, bổ xuống thân hình của người bịt mặt đứng ở phía trước.
Chiêu thế của chàng xuất ra lanh lẹ vô cùng, chân của kẻ bịt mặt vừa mới chạm xuống đất, thì bóng cây đi kèm với luồng kình lực đã ào ạt điểm tới.
Người này thốt lên một tiếng cười lạnh, rồi vội vàng dùng chiêu Lạc Mã Hồi Thân để né khỏi thế công của cây tùng, đồng thời chân phải của y đưa lên đá vào cánh tay cầm cây của chàng.
Chỉ nghe Đặng Tiểu Nhàn hét lên một tiếng, rồi chẳng buồn né tránh thế công của đối phương, tả chưởng của chàng trầm xuống năm ngón tay xòe ra điểm vào huyệt Thái Xung bên chân phải đối phương, cây tùng bên tay phải theo thế Thần Long Xuất Hải truy đuổi theo đối phương nhằm huyệt Khí Môn điểm tới.
Kẻ bịt mặt phía trước không ngờ rằng Đặng Tiểu Nhàn đã không tránh chiêu của hắn, lại còn dùng thủ pháp mãnh liệt lấy công chế công, bức bách hắn phải lui lại phía sau hơn một trượng.
Hành động tuy nhanh như vậy, nhưng ngoài mặt chân phải của hắn vẫn bị cành cây trong tay đối phương quét trúng, gã chỉ cảm thấy một cảm giác đau rát vô cùng, suýt chút nữa là đã té nhào xuống đất.
Đặng Tiểu Nhàn vừa mới đắc thủ được một chiêu trong lòng chàng cảm thấy vui sướng như điên cuồng. Bỗng nhiên một luồng kình phong mãnh liệt từ phía sau lưng chàng ập tới.
Kinh nghiệm đối địch của chàng tuy còn ít ỏi, nhưng do chàng thông minh tuyệt đỉnh, nên chỉ thoáng nghe tiếng gió đã biết có kẻ tập kích sau lưng. Chàng không dám khinh thường địch thủ, thân hình chàng vội cúi rạp về phía trước, bộ cước xoay chuyển lẹ làng như mũi tên bay nhanh tựa ánh sao băng, tránh khỏi chiêu thức của đối phương tập kích ở phía sau, rồi dùng chiêu Long Phi Thiên Ngoại đuổi theo truy kích gã bịt mặt ở phía trước.
Kẻ vừa xuất chiêu đánh lén chính là gã bịt mặt ở phía sau, khi thấy đồng bọn mình ngộ hiểm, cũng chẳng buồn lên tiếng cảnh báo, cây tùng trong tay hắn cứ xoay tròn, liền đó gã nhẹ nhàng tung mình, khúc cây trong tay hắn quét ngang hông Đặng Tiểu Nhàn.
Ai ngờ Đặng Tiểu Nhàn chưa kịp chuyển mình nghênh địch, đã vội vàng cúi khom mình tránh gậy đối phương, nhưng vẫn gấp rút xuất thủ đánh tới tấp vào kẻ bịt mặt ở phía trước.
Gã bịt mặt ở phía sau thấy vậy, trong lòng càng lo lắng hơn, vội thét lên một tiếng lớn rồi lẹ làng tung mình đuổi theo, cây gậy trong tay hấp tấp xuất chiêu Triều Phiếm Đông Hải nhằm thân người Đặng Tiểu Nhàn đánh xuống.
Gã bịt mặt phía trước vừa mới nếm thử một đòn của chàng, do đó không dám khinh thường đối phương xuât thủ tùy tiện, thấy khí thế của Đặng Tiểu Nhàn vô cùng dũng mãnh lanh lẹ, hai chân vội vàng điểm xuống đất rồi tung mình bay ra ngoài hơn mấy trượng, lách người về phía bên trái, tránh khỏi thế công cực kỳ mãnh liệt của đối phương.
Đặng Tiểu Nhàn đang muốn đuổi theo đánh tiếp thì cả người lẫn gậy của gã bịt mặt phía sau điểm tới thế công nhanh hơn điện xẹt.
Lần này chiêu thức của hắn hàm chứa nộ khí, chiêu thế xuất ra vô cùng mãnh liệt, bóng gậy rít lên veo véo trùm xuống kín đầu đối phương.
Đặng Tiểu Nhàn thấy gã bức bách mình như vậy, trong lòng chàng bỗng giận sôi lên, vai chàng lắc nhẹ một cái, người đã bay ngang ra ngoài năm thước, tránh khỏi thế gậy uy mãnh của địch thủ.
Tiếp đó...
Đặng Tiểu Nhàn đã xoay mình trở lại, cây tùng trong tay nhanh như điện chớp, trong chớp mắt đã công liền ba chiêu nhằm hướng những yếu huyệt Khí Môn, Huyền Cơ, Tương Đài của gã bịt mặt ở phía sau đánh tới.
Gã bịt mặt này cực kỳ kinh hoảng, vội vàng cúi thấp mình, lẹ làng lui ra sau, cây gậy trong tay quét ngang một cái theo thế Thiết Chưởng Hoành Giang nhanh như ánh chớp, tạt ngang hông Đặng Tiểu Nhàn, chưởng phong gây ra một luồng gió xoáy cát bụi bốc lên ào ạt.
Đặng Tiểu Nhàn chỉ cười lạnh một tiếng, chân trái bước lui ra sau một bước, ngửa người hít một hơi dài, cây côn gỗ dùng trong tay, đối phương vừa quét qua trước ngực chàng thừa dịp địch thủ lỡ bộ chàng thuận thế xoay người xông thẳng về phía đối phương. Cánh tay phải của Đặng Tiểu Nhàn lẹ tựa sao sa, nhanh chóng vung ra cây gậy trong tay xuất chiêu Trường Long Xạ Hiện nửa như điểm tới, nửa tựa như đâm nhằm ngay yếu huyệt Đan Điền của gã phía sau phòng tới.
Người này thấy thế gậy quét tới lẹ làng như vậy, liền nghiêng người sang bên trái khoảng chừng một trượng để né tránh. Hành động của gã tuy cực kỳ lanh lẹ, nhưng vạt áo trước của gã vẫn bị Đặng Tiểu Nhàn quét trúng, tiếp đó một tiếng rẹt vang lên, một mảnh vải đã treo lơ lửng trên đầu ngọn cây tùng - vũ khí của Đặng Tiểu Nhàn.
Gã bịt mặt phía sau bình sinh chưa hề bị làm nhục như vậy bao giờ, lần này lại bị một gã thiếu niên làm mất mặt, khiến cho lửa giận trong lòng gã bốc lên, thế là hằn ta nộ khí xung thiên, gầm lên một tiếng thi triển tuyệt học bình sinh của mình cấp tốc công kích địch thủ.
Đột nhiên...
Bóng côn mạnh tợ núi non, tiếng rít ù ù nổi lên, cuồng phong bốc lên ào ạt cuốn theo cát đá bay lên tứ tung che mờ đôi mắt, phút chốc thế côn tạo nên một bức màn dày đặc bao phủ lấy thân hình Đặng Tiểu Nhàn.
Lúc này vết thương nơi chân của gã bịt mặt phía trước đã đỡ nhiều, tay hắn cầm ngang thanh côn gỗ trước ngực, đứng ở bên ngoài quan sát trận chiến, thấy thế côn của gã kia cực kỳ hung hiểm, biến ảo vô cùng, bóng côn thoắt vây chặt Đặng Tiểu Nhàn vào giữa, trong lòng không ngớt khen thầm:
“Người này quả nhiên đã liễu đắc về võ công, xem ra có vẻ đã tinh tiến hơn trước rất nhiều”.
Lòng hắn vừa nghĩ đến đó chợt nghe một tiếng hú dài, vội vàng định thần nhìn kỹ.
Chỉ thấy Tiểu Nhàn lao vút ra khỏi bóng côn trùng điệp đang bao phủ xung quanh, thân hình chàng bỗng bay vút lên không, thân ảnh còn đang lơ lửng trên cao, người bỗng đã đổi tư thế đầu hơi chúc xuống. Đang lúc lơ lửng như vậy, cánh tay đã mau lẹ vung ra, cành cây trong tay khi trái lúc phải quay tít, thoáng chốc đã biến thành một vầng ngân quang chụp xuống đầu của đối phương. Gã bịt mặt phía sau trong lòng cực kỳ hoảng sợ, thầm la một tiếng “không xong”, thanh mộc côn bằng gỗ tùng vội vàng giơ lên dùng chiêu Tam Hoa Tụ Đỉnh, ngọn côn tạo thành một màn sáng bạc kín mít hộ vệ đỉnh đầu của gã.
Thân hình Đặng Tiểu Nhàn tựa như con chim hoàng tước bay lượn trên không trung, chỉ ứ lên một tiếng, thân hình chàng đã bay lướt trên đầu địch thủ, xuất chiêu đánh xuống lẹ như ánh chớp rồi lại đảo người công kích gã bịt mặt đứng phía trước cực kỳ uy dũng.
Gã bịt mặt đứng phía trước thấy Tiểu Nhàn xuất thủ trên không công lực thu phát tùy ý, sử dụng dễ dàng như vậy, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, cây côn gỗ trong tay gã nhấc lên nhanh chóng quét về phía Đặng Tiểu Nhàn.
Nhưng chỉ nghe một tiếng động nhẹ vang lên bởi vì khi hai cây tùng chạm vào nhau Đặng Tiểu Nhàn đã mượn sức phản chấn của nó thân hình chàng đột nhiên bay vút lên cao khoảng ngoài một trượng, quay mình hai vòng đoạn cất tiếng cười lạnh lùng. Cây tùng trong tay chỉ điểm vào huyệt Mệnh Môn của gã bịt mặt đứng phía sau.
Thế bay của chàng lẹ như cơn gió, nhanh nhẹn linh hoạt tựa chim én lượn khiến cho người ta nhìn không chớp mắt miệng cứ khen mãi không thôi.
Gã bịt mặt phía sau thấy Đặng Tiểu Nhàn tấn công đồng bọn của mình, đang muốn tung mình tiếp viện trợ thủ, nào ngờ thân hình đối phương đang lơ lửng trên không chợt xoay người lại, nhánh tùng trên tay đã điểm vào trước ngực khiến gã không khỏi rùng mình toát mồ hôi lạnh, lắc vai cấp tốc tung mình sang một bên tránh đòn, thuận thế vung tay xuất chiêu Đao Đả Kim Chung điểm vào đầu đối phương.
Không ngờ Đặng Tiểu Nhàn còn nhanh hơn gã một bậc, song cước vừa chạm đất thân hình chàng đã lại bay vút lên cao. Khi nhánh cây của đối phương vừa điểm tới người đã bốc cao lên gần hai trượng, đoạn ngửa người dùng thế Tử Yến Xuyên Vân nhánh tùng trong tay tựa như tia chớp đánh thẳng xuống đỉnh đầu của gã lạ mặt đứng phía trước. Đây là một chiêu cực kỳ lanh lẹ. Tuy là kẻ bịt mặt phía trước thường xuyên gặp đại địch, trong mình lại manh võ công tuyệt thế cũng không tránh khỏi bị Đặng Tiểu Nhàn làm cho tay chân gã trở nên bấn loạn.
Gã bịt mặt phía trước muốn tránh cũng không được đàng phải lăn tròn xuống đất như con lật đật, người gã thoáng chốc đã lăn xa ngoài hơn một trượng.
Vừa thoát khỏi thế công của đối phương gã tức khí hét lên một tiếng, thân hình mau chóng bật dậy, ngọn cây trong tay xuất chiêu Trường Hồng Quán Nhật cả người lẫn cây xông thẳng vế phía Đặng Tiểu Nhàn.
Bất ngờ tiếng hai thanh gỗ lại chạm vào nhau. Đặng Tiểu Nhàn một lần nữa mượn sức phản chấn của cành cây bay vút lên cao hai trượng, rồi theo đà rơi xuống nhanh lẹ không sao tả xiết, đồng thời lựa thế công kích gã bịt mặt ở phía sau. Chỉ thấy thân hình Đặng Tiểu Nhàn lúc tựa như cánh én chao lượn, khi thì tựa như cánh liễu phất phơ trước gió bay qua bay lại, đột ngột đánh người ở phía trước, bất ngờ công kẻ ở phía sau rồi còn mượn sức chấn động của hai người này, có khi bay vút lên cao tránh chiêu. Đôi lúc hạ xuống công kích, lâu lâu cứ lơ lửng trên không trung một hồi không thèm xuống đất, khiến cho người ta mơ hồ không hề đoán được...
Lúc vừa giao đấu hai gã bịt mặc còn chưa cảm thấy có chỗ gì đặc dị, chỉ cho rằng công phu luyện tập khinh công của đối phương cao hơn người một bực, mượn sức bay lên nhờ sự khéo léo linh hoạt của đối phương mà thôi.
Nhưng giao đấu được một lúc, hai người dần dần cảm thấy không đúng, chỉ nhìn thấy cách bay lượn đảo người trên không của chàng thay đổi theo nhiều tư thế kiểu đánh khác nhau, rõ ràng là vừa mới đánh ở phía trước mặt, rồi bất ngờ trong chớp mắt đã lại công kích ở phía sau, tùy tiện xuất thu chiêu thức, không hề nhắm vào các yếu huyệt hại sinh tử trên cơ thể đối phương.
Có lúc rõ ràng thấy chàng công kích vào người phía trước nhưng chỉ vừa đảo người trên không đã thấy đối phương đánh vào kẻ ở phía sau, chiêu thức càng đánh càng trở nên kỳ dị. Có lúc thuận tay đánh một chiêu rồi chạy, cũng có khi lanh lẹ cực kỳ xuất ra một lúc mấy chiêu rồi mới chạy, lúc trái lúc phải khi trên khi dưới, thế công vô cùng hung mãnh ngụy dị khó lường.
Thời gian khoảng ăn xong bữa cơm đã trôi qua.
Hai bên giao đấu với nhau qua gần trăm chiêu mà vẫn chưa phân định hơn thua.
Nhưng hai kẻ bịt mặt lần đầu lâm vào thế yếu, phải ngưng tụ chân khí toàn thân để đối địch, hai vị đại cao thủ võ lâm lại bị Đặng Tiểu Nhàn dùng thân pháp ngụy dị như hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện làm cho không còn cách nào hoàn thủ, mất hết bản lĩnh vốn có để cho chàng chiếm lĩnh tiên cơ.
Khoảng cách giữa hai kẻ bịt mặt đứng tương đối gần nhau, cách xa chưa đến một trượng mà Đặng Tiểu Nhàn cứ giống như con chim hoàng tước bay qua lượn lại giữa hai người. Lúc thì đánh người trước khi thì công kích kẻ đứng sau. Cành cây trong tay chàng vũ lộng thần uy lúc ẩn lúc hiện tựa hồ quỷ ma, phối hợp cùng với thân pháp quỷ dị linh hoạt vô cùng thế công càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Chiêu thức đánh roi mỗi lúc một tiến hóa thâm ảo tinh diệu khó lường.
Người bịt mặt phía trước lưu tâm đề phòng đối phương xuất kỳ bất ý đánh xuống, hoành trượng ngang người chuẩn bị, vừa nghĩ thầm trong bụng:
“Hai bọn ta cứ đứng chờ đợi hắn ra tay thật là cực kỳ bất lợi, chịu đòn chẳng phải là hạ sách sao? Chi bằng tự dốc toàn lực liều mạng đấu với tiểu tử này vài chiêu trí mạng xem ra mới có thể phá vỡ thân pháp hư không quái dị của nó”.
Nghĩ như thế gã liền lập tức đề khí vận công chuẩn bị toàn lực đánh ra. Lúc này Đặng Tiểu Nhàn đang lắc mình chuyển hướng quay sang công kích gã bịt mặt ở phía trước. Gã đã chuẩn bị từ trước, miệng thét lên một tiếng lớn, song cước điểm mạnh xuống đất lấy đà tung mình bay vút lên không trung.
Cây tùng côn trong tay gã nhanh lẹ vút ra xuất chiêu Vạn Phật Triều Lai, chỉ thấy bóng trượng lưu chuyển bao phủ khắp trời nhằm hướng Đặng Tiểu Nhàn chụp tới, đồng thời tả chưởng ngưng lực chờ đợi cơ hội thuận tiện phát ra.
Chiêu Vạn Phật Triều Lai đích thực là một tuyệt học vô cùng hiếm thấy trong giới võ lâm, bóng cây hóa thành muôn ngàn tia sáng lớn giống như một cơn sóng điên cuồng xô tới nhanh tựa gió cuốn sét giáng tiếng hú rít lên vèo vèo thanh thế ghê rợn kinh người.
Đặng Tiểu Nhàn thấy thế trượng của đối phương ghê gớm như vậy cũng không dám liều mạng nghênh tiếp, vội vàng trầm khí xuống Đan Điền rồi nhanh chóng thu mình lại.
Thân hình chàng đột ngột buông rơi lẹ làng hạ lạc xuống đất.
Người bịt mặt phía trước hoàn toàn không ngờ được rằng thân hình của tiểu tử này đang lơ lửng trên không trung bất ngờ lại có thể xoay chuyển nhanh lẹ như vậy. Chiêu Vạn Phật Triều Lai có uy lực vô biên như thế, mà bị hắn né tránh dễ dàng nhẹ nhàng như không.
Người bịt mặt phía trước đánh ra một chiêu không trúng, thân hình lướt qua trên đầu đối phương hắn cũng hấp tấp trầm khí xuống Đan Điền, song cước vừa chạm đất vội quay đầu lại nhìn, đã thấy chàng tung mình bay vút lên cao chuyển mình đánh vào người bịt mặt ở phía sau.
Người bịt mặt phía trước vô cùng tức tối, phóng người xông về phía đối phương đang bay lơ lửng cành tùng trong tay hoành ngang trước ngực trầm giọng quát lớn :
- Các hạ dùng cái thuật du đấu xảo trí này làm sao dám coi đó là bản lĩnh được?
Đặng Tiểu Nhàn nhếch môi cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Ngươi đừng mong dùng lời nói khích ta, cho dù ngươi có quỷ kế gì Đặng mỗ cũng chẳng sợ đâu, nhưng mà ta cũng chiều ý ngươi, chúng ta lấy gì đánh cuộc cho trận tỷ thí này?
Hai người bịt mặt cùng cười ha hả nói :
- Được lắm, ngươi xem cái đầu của hai anh em ta có đáng giá không?
Đặng Tiểu Nhàn cười ha hả đáp :
- Nhị vị làm gì phải trọng ngôn như thế. Tại hạ chỉ cần xem chân diện mục của hai vị, biết được hai vị là ai cũng đủ lắm rồi.
Hai người bịt mặt đồng thanh nói :
- Các hạ cũng lanh miệng đấy chứ. Được rồi cho dù ai thắng ai thua anh em chúng ta cũng cho các hạ được tròn ý nguyện.
Hào khí của Đặng Tiểu Nhàn chợt bốc lên nói với đối phương :
- Đặng mỗ này chẳng may kém các vị một chiêu, nửa thức, từ nay sẽ...
Hai người bịt mặt nhất tề cất tiếng cười lớn cắt ngang lời Đặng Tiểu Nhàn :
- Các hạ nếu như thua một chiêu nửa thức thì phải mời anh em bọn ta uống rượu ba ngày ba đêm mới được.
Đặng Tiểu Nhàn cười lớn nói :
- Theo lời nhị vị thốt ra chẳng kể người thắng kẻ bại, tại hạ cũng nhất định sẽ làm cho hai vị hài lòng như ý nguyện.
Hai người bịt mặt cũng thốt nên lời :
- Quân tử nhất ngôn.
Đặng Tiểu Nhàn liền tiếp theo :
- Tứ mã nan truy.
Hai bên vận công lặng lẽ nhìn nhau chờ đợi không ai dám khinh xuất xuất thủ.
Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua.
Đặng Tiểu Nhàn âm thầm nghĩ ngợi :
- Hai người bọn họ liều mạng đến đây kiếm ta đấu võ xem thường cái chết, nhưng lại nói nếu như ta thua chỉ cần mời họ uống rượu là đủ lắm rồi. Chẳng biết trên thế gian lại có chuyện kỳ quái như vậy. Họ là bạn hay thù sao mà chuyện này khiến ta hồ đồ quá chừng.
Một lúc sau.
Đặng Tiểu Nhàn vô cùng khó chịu, cây tùng trong tay chàng vung ra nhanh như điện xẹt.
Người bịt mặt phía trước trở tay phất ra thanh cây tùng trong tay, cuốn theo một luồng kình phong áp tới làm cho cây tùng trong tay Đặng Tiểu Nhàn phất phơ, thuận thế trầm xuống đập vào vai phải của chàng.
Đặng Tiểu Nhàn lẹ làng lách người tránh khỏi thế trượng của đối phương, cây tùng trong tay chàng bất ngờ biến thế tùy tiện xuất thủ công tiếp một chiêu.
Hai người động thủ lần này tính chất khác xa vừa rồi.
Trận giao đấu này không những chỉ tỷ thí về chiêu thuật, tranh nhau giành lấy thế công mà còn là cuộc so tài sinh tử quyết liệt về chân lực nội gia của mỗi người.
Trong mỗi thế công xuất ra đều hàm chứa trong đó một nội lực có sức nặng ngàn cân. Bất cứ bên nào chỉ cần để lộ một chút sơ hờ, sẽ bị đối phương thừa cơ dùng công lực của mình đánh ra những đòn sấm sét uy lực vô cùng ghê gớm bức công đối thủ vô phương chống đỡ.
Cho nên không ai dám khinh thường ra tay, hơn nữa mỗi chiêu xuất ra đầu hàm chứa sát cơ cực kỳ lớn lao.
Người bịt mặt phía sau có phong độ vô cùng hào sảng, không muốn dùng số đông áp đảo đối phương nên liền tung mình lui qua một bên, cầm ngang cây tùng côn để trước ngực đứng im quan sát trận đấu.
Nhưng mà thoạt nhìn bề ngoài hai người dường như tuyệt nhiên không có vẻ gì là quyết đấu liều mạng. Chỉ thấy hai bên ngưng thần đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau mới đột nhiên giao công một thức nửa chiêu, chợt xông vào rồi lại lui ngay chỉ trong chớp mắt, cục diện hai bên vẫn cân bằng chẳng ai chiếm được thượng phong.
Kỳ thực đây là một trận đấu cực kỳ hiếm thấy trong giới võ lâm giang hồ bao hàm công lực chiêu thức, cơ trí, kinh nghiệm phản ứng, định lực hầu như toàn vẹn về mọi mặt, tuy vậy ngoài mặt chẳng lộ ra chút căng thẳng nhưng bên trong sự tồn vong chỉ trong đường tơ kẻ tóc sinh tử quyết định bởi nháy mắt mà thôi.
Song phương giao đấu hàng giờ hao phí sức lực như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại.
Đặng Tiểu Nhàn vốn trẻ tuổi dần dần không chịu được nữa, hú lên một tiếng lớn, song cước điểm mạnh xuống đất, thân hình bay vút lên không...
Người bịt mặt phía trước há chịu ngồi yên để mất lương cơ, cũng vội vàng phóng mình bay lên không trung. Cây côn trong tay cũng theo thế Ngũ Phượng Triều Dương tung ra theo sát đối thủ.
Chỉ thấy bòng côn cong vút tựa như chiếc cầu vòng sáng bạc lẹ như tia chớp vụt thẳng lên không, từ dưới nhìn lên cơ hồ như sắp đánh trúng phần hạ thân của Đặng Tiểu Nhàn.
Chỉ nghe chàng cười lạnh một tiếng trong phút chốc song cước nhẹ nhàng dịch chuyển, thân hình đang lơ lửng trên không bất ngờ đảo người một cái không những đảo người tránh được thế công mãnh liệt của người bịt mặt phía trước đang truy kích mà còn xoay người một vòng, nhánh cây trong tay chàng đã nhanh chóng điểm vào đối phương.
Người bịt mặt đánh hụt một chiêu, vội vàng đề khí xuống chân trái, điểm vào mặt trên chân phải, mượn sức nhấc mình lên cao hai thước, cành cây đưa ra quét ngang một cái rồi trầm giọng thét lớn :
- Nằm xuống!
Trong khi đang hét như vậy bóng cây biến thành chiêu Bạt Vân Kiến Nhật một màn trượng ảnh dày đặc lưu chuyển khắp trời chợt ụp xuống đầu Đặng Tiểu Nhàn.
Chỉ nghe Đặng Tiểu Nhàn cất tiếng cười lớn :
- Vị tất!
Liền thấy hai cánh tay chàng dao động, song cước lẹ làng chập vào nhau quay tròn một vòng đảo người trên không nhanh như điện xẹt thân hình đã bay ra ngoài một trượng. Người bịt mặt phía trước thấy vậy vô cùng kinh hãi, trong lòng thầm cất tiếng khen :
- Tiểu tử này có thuật khinh công cực kỳ cao minh, thân pháp Lưng Không Thiểm Tị tránh đòn trên không của hắn ngay cả ta cũng phải cúi đầu nể phục, e rằng đời này chẳng có ai có thể đem ra xứng đáng so sánh với hắn, ai ngờ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà hắn có thể đạt được thành tựu như vậy thật là đáng mừng thay.
Hai chiêu đánh không trúng đối phương, khiến cho người bịt mặt không còn cách nào tiếp tục lơ lửng trên không đành phải hấp tấp trầm khí buông mình rơi xuống.
Hai chân người bịt mặt phía trước vừa chạm được xuống đất bỗng cảm thấy một luồng kình lực ụp xuống đầu mình, trong lòng hoảng hốt cực độ vội vàng duỗi chân hạ thấp người xuống, hữu thủ giơ lên múa tít cây tùng trong tay tạo nên một màn sáng phong tỏa kín mít trên đầu.
Bất ngờ...
Một tiếng động mạnh vang lên, Đặng Tiểu Nhàn lại nhờ sức phản chấn của cú va chạm nhẹ nhàng bay lên cao, đảo người chúc đầu xuống dưới khi còn cách đỉnh đầu đối phương năm sáu thước cây tùng trong tay mau chóng xuất thủ.
Chỉ thấy những bóng sáng lưu chuyển như có muôn ngàn cây tùng đồng thời đánh xuống.
Đây là một tuyệt học ảo diệu vô cùng nằm trong số tám loại võ công tuyệt thế của Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp uy lực kinh khiếp run người. Bóng trượng tạo thành một cái lồng tròn rộng chừng hai trượng chụp xuống.
Đáng tiếc là công lực của Đặng Tiểu Nhàn còn non kém, hơn nữa trong tay chàng chỉ là một cây tùng nhỏ, nếu đó đích thực là thanh trường kiếm, sợ rằng người bịt mặt này đã trở thành một đống máu thịt bầy nhầy phơi mình tại chỗ.
Người này thất kinh hồn vía vội vã dồn hết sức vào cánh tay vận khí hành công đưa toàn lực vào ngọn cây đang cầm xuất chiêu Phong Khởi Vân Dũng, thanh cây hóa thành một vầng ngân quang che kín đỉnh đầu rồi thuận thế quét vào cây tùng đối phương đang đánh xuống. Bóng cây múa tít chặt chẽ vô cùng, ngay cả một giọt mưa cũng không lọt qua nổi, trượng phong tỏa ra lạnh lẽo, bóng trượng bỗng cuốn chặt vào nhau tựa như nam châm hút sắt vậy.
Người bịt mặt hú lên một tràng dài cố sức trút hết chân lực quất xéo lên một đường. Đặng Tiểu Nhàn lanh lẹ mượn sức bay lên không xoay người một cái người đã lơ lửng trên đầu đối phương. Tay phải của chàng vung ra nhanh như điện xẹt cây tùng trong tay đã phóng xuống.
Thoáng chốc...
Hai người giao đấu với nhau đã gần năm mươi hiệp mà cục diện hai bên vẫn chưa phân thắng bại.
Người bịt mặt phía trước tuy bị thân pháp quái dị của Đặng Tiểu Nhàn làm cho tối tăm mặt mũi không có cơ hội phản kích lại, nhưng dần dần đã tìm ra cách đối phó với chàng. Đó là lấy tĩnh chế động.
Người bịt mặt không hấp tấp vội vàng tranh đoạt tiên cơ với Đặng Tiểu Nhàn, cũng chẳng hề mong chiếm lấy phần thắng ngay lập tức, mà chỉ lo ngưng tụ chân lực toàn thân đổi thành thế thủ, đợi đối phương từ trên không đánh xuống mới dồn sức vào cây trượng trong tay xuất toàn lực ra chiêu nghênh đón.
Cứ làm như vậy tuy không thể nào thắng được Đặng Tiểu Nhàn, nhưng thế thủ cực kỳ chặt chẽ nghiêm cẩn, lấy khỏe để đối lại kẻ mệt nên chưa chắc rơi vào thế bại.
Đặng Tiểu Nhàn nghĩ rằng chỉ nội trong vòng hai mươi chiêu là có thể thủ thắng, nào ngờ trận đấu cứ kéo dài mãi liều mạng xuất thủ gần năm chục chiêu, bất quá chỉ chiếm được một chút thượng phong mà thôi, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng.
Trận đấu càng kéo dài càng khiến cho lửa giận của Đặng Tiểu Nhàn kéo lên ngùn ngụt trong lòng, song cước ấn mạnh xuống đất hành công vận khí ngưng thần hoành ngang cây tùng trước ngực rồi chậm chạp từng bước một tiến về phía người bịt mặt đứng phía trước.
Hữu thủ của người này nắm chặt cành cây đặt ngang trên đầu, tả chưởng từ từ nâng lên để ngay giữa ngực, hai người đồng thời vận hết công lực chuẩn bị cho một trận quyết đấu sinh tử.
Đặng Tiểu Nhàn hú lên một tiếng dài, thân ảnh lanh lẹ tựa như ánh chớp cánh tay phải nhanh chóng vung ra giống như con độc xà xuất động, điểm tới giữa ngực của người bịt mặt.
Người bịt mặt này chấn động tâm thần, vội vàng trở tay đỡ đòn thuận thế công liền hai trượng.
Đặng Tiểu Nhàn lạnh lùng nhếch mép mỉm cười lùi lại một bước tránh chiêu của đối phương rồi đột nhiên xốc tới, cây tùng biến chiêu theo thế Thần Long Tam Hiện.
Cành cây trong tay bất ngờ chia làm ba nhánh phóng tới, một luồng kình lực mãnh liệt đồng thời từ trong nhánh cây phát ra hướng về phía ba đại huyệt Kiên Tinh, Kỳ Môn, Đương Môn của người bịt mặt điểm tới.
Nhánh cây trong tay người bịt mặt phía trước lẹ làng phất ra tạo thành vòng cung hình bán nguyệt, thế trượng cuộn lại ép lấy luồng kình phong của đối thủ rồi lẹ tựa điện chớp sao sa cuồn cuộn ào tới chỉ phong điểm vào yếu huyệt huyền cơ của Đặng Tiểu Nhàn, đồng thời tả chưởng để ngay trước ngực cũng mau chóng đẩy ra. Chưởng phong rít lên vù vù cuồng phong nổi lên phá tan ba luồng kình lực của Đặng Tiểu Nhàn lao tới.
Hai người cùng lúc cảm thấy tâm thần chấn động, thế trượng cũng chợt chậm hẳn lại. Không hẹn mà gặp, hai bên im lặng mau lẹ lùi lại phía sau năm bước.
Hơi thở của Đặng Tiểu Nhàn trở nên gấp gáp, nhưng chàng vẫn liều mạng xông về phía đối phương, khi còn cách chừng vài thước tay phải lẹ làng vung ra cây tùng mau chóng điểm tới, một luồng kình phong xuất ra như tia chớp âm thầm phóng đến. Bóng trượng của kẻ bịt mặt kịp thời vung ra phong tỏa thế công của đối phương, trượng phong tựa như chiếc bánh xe quay tròn, luồng kình lực phát ra điểm tới hóa giải làn kình phong của Đặng Tiểu Nhàn. Chân trái hắn phóng lên trước, cây côn cũng đột ngột thu về để chuẩn bị thời cơ phản kích.
Đặng Tiểu Nhàn không đợi hắn ta xuất thủ phản kích, chàng đột nhiên thu mình lách nhẹ vượt lên một chút, cành tùng chợt đánh ra một hư chiêu, mỗi lần xuất thủ đều kèm theo một luồng kình phong nhanh như ánh chớp, điểm vào các yếu huyệt khắp châu thân của đối thủ bịt mặt này.
Người này cứ đứng nguyên tại chỗ ngưng thần chờ đợi dồn lực vào thân trượng, rồi nương theo chuyển động của thân hình đối phương rồi múa trượng cách không hóa giải chiêu thế của đối phương. Thế trượng hoành ngang xẻ dọc, trượng phong cứ vang lên ù ù khiến cho luồng kình lực của đối phương đánh tới bị chấn động dội lại tan biến ra tứ phương.
Trong khoảng không gian giữa hai bên tiềm lực phát ra liên tục, kình phong tỏa ra tứ phía nhưng cây tùng thủy chung vẫn cách nhau một đoạn không hề va chạm nhau.
Cách đánh này làm cho chân lực bị tổn hao rất nhiều, chỉ mới trong chốc lát những hạt mồ hôi đã chảy ròng ròng trên khuôn mặt mỗi người, nhưng thần sắc bọn họ càng lúc càng ngưng trọng.
Bên này lẫn phía bên kia đều hiểu rõ trận đấu liều mạng này đã sắp sửa phân thắng bại, sự tồn vong sinh tử được quyết định bởi thời gian. Nếu ai có chút sơ ý trúng đòn của địch nhân nhẹ thì cũng bị trọng thương, nặng thì phải tổn mạng. Chỉ cần ai có thể kiên trì chịu đựng, kẻ đó sẽ nhất định là kẻ chiến thắng.
Hai người lại giao đấu thêm vài chiêu nữa.
Người bịt mặt phía trước mồ hôi đổ xuống như mưa, tay chân cử động không còn linh hoạt như ban đầu nữa.
Đặng Tiểu Nhàn hơi thở cũng trở nên dồn dập gấp gáp, đôi mắt sáng quắc trợn tròn, đôi mày kiếm dựng đứng, chuyển mình xuất chiêu, tư thế tốc độ đã dần dần trở nên chậm chạp.
Hai người dường như đã cạn hết sức lực nhưng vẫn cố gắng liều lĩnh đấu tiếp. Nhìn dáng vẻ hai bên tựa như sắp sửa mang thương tích đến nơi.
Mặt trời đang tỏa ánh nắng gay gắt.
Thời khắc đã vào giữa trưa.
Đặng Tiểu Nhàn và người bịt mặt phía trước bước chân đều đã trở nên loạng choạng, thân hình lảo đảo muốn ngã nhưng vẫn không chịu buông tay, hữu thủ hai người cùng nặng nề nhất lên đang định xuất chiêu...