Cuồng Sóng

chương 8: đến điểm thú vị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Meow

Thử giá viên tập đoàn cử đến đang điều chỉnh hệ thống chính thức, chợt tới một câu: "Đây là đại chân dài trong truyền thuyết?"

người lái thử

Hạ Hành hắc tuyến, chân dài em gái anh!

Biết ngay Hà Hoan này không có ý tốt.

Hạ Hành liếc mắt nhìn Hứa tiên sinh ngồi bên người Hà Hoan, ý nói "Quản tốt người đàn ông nhà anh đi."

Hứa Xung thở dài, vỗ vai Hà Hoan nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa.

Để người ta vào."

Hà Hoan nhấc cằm, ánh sáng đan xen, Hạ Hành cảm giác như nhìn thấy thiên sứ, cũng là ác quỷ.

Phi! Hạ Hành chắc mi mù rồi! Y mà thiên sứ cái con khỉ!

"Bao nhiêu tiền, thì cậu chịu ngồi trên đùi tôi?" Hà Hoan hỏi.

Hạ Hành nhìn vào mắt Hạ Hành, thấy y đang cười cũng bao hàm cả sự trêu đùa, nhưng lại không có sự khinh thường và kiêu ngạo trong đó.

Cảm giác này, như thời điểm còn là quân dự bị, bạn cùng phòng đùa giỡn với nhau, Hạ Hành thấy thật lạ, vậy mà không tìm được một chút ý xấu nào từ Hà Hoan.

"Xin lỗi Hứa tiên sinh, đắc tội rồi."

"Đắc tội gì?" Hứa Xung hỏi.

"Chân người đàn ông của anh, không phải tôi cố ý chạm."

Dứt lời, Hạ Hành trực tiếp bắt lấy mắt cá chân Hà Hoan, dứt khoát nhấc lên, đẩy chân y về lại chỗ ngồi.

Một khắc kia, Hạ Hành nhìn thấy trong mắt Hứa Xung toát lên một tia khen ngợi, thiếu điều không nói ra khỏi miệng "Anh em, cậu thật giỏi."

Hạ Hành ngồi vào ghế điều khiển, tất cả động tác đều đúng quy cách, người tập đoàn còn tưởng đây là người không có kỹ thuật gì, không ngờ còn rất chuyên nghiệp.

"Hệ thống điều hướng, hệ thống dọc, hệ thống động lực đã đối chiếu.

Mệnh lệnh điều khiển đã được truyền đạt.

Mời tất cả các thành viên trong khoang xác nhận đã trang bị đầy đủ an toàn.

Ba mươi giây sau cất cánh."

Thao tác của Hạ Hành quy củ gần như sách giáo khoa, một động tác thừa cũng không có.

Vững vàng cất cánh, dù gió biển rất lớn nhưng trong khoang phi hạm vẫn không chút dao động.

Hạ Hành làm các loại kiểm tra khi bay, gồm bay thẳng, chuyển hướng, quay về...!

Ly nước chanh trên tay Hứa Xung một giọt nước cũng không bị rơi ra, vì tất cả góc độ đều được Hạ Hành điều chỉnh tốt.

Khoang hành khách truyền đến thanh âm Hà Hoan: "Hạ Hành, đến điểm thú vị hơn đi."

Thanh âm lạnh lẽo của Hạ Hành bay đến: "Ha ha, vậy đến ngồi trên đùi tôi không?"

Vừa dứt lời, Hạ Hành đã hối hận, Hứa tiên sinh vẫn còn ở đây, nhỡ người ta giận thì sao?

Ai ngờ Hà Hoan còn dựa vào lưng ghế, cười trả lời: "Được thôi."

Hạ Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn phiến kim loại trên đỉnh đầu, vừa vặn thấy được biểu tình Hứa Xung.

Đó là một loại hưng phấn đang cố nén lại, không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Hành có cảm giác như đang nghe thấy tiếng lòng Hứa Xung: [Gì cơ? Cậu muốn Hà Hoan ngồi trên đùi mình? Người anh em, tôi thích cậu rồi đó! Cậu thật tuyệt vời! Không cần ngại ngùng, lập tức đến điểm thú vị đi!"

"Hứa tiên sinh?" Hạ Hành chưa quên người thuê mình là ai, vẫn phải hỏi theo thông lệ.

Hứa Xung ho khan một tiếng: "Vậy thì đến điểm nào thú vị hơn đi."

Còn rất nghe lời Hà Hoan nhỉ.

Hạ Hành vô cùng chuyên nghiệp quay đầu nở nụ cười: "Vậy thì, Hứa tiên sinh, phiền ngài nhanh chóng uống hết nước chanh."

Hứa Xung không trả lời ngay, tựa hồ hơi sửng sốt, cao giọng hỏi: "Nhóc con, cậu định phi hành xoắc ốc hả?"

"Hứa tiên sinh sẽ không chóng mặt chứ?"

Hạ Hành vừa dứt lời, vị thử giá viên của tập đoàn đã nhanh chóng nói: "Việc tiến hành phi hành xoắn ốc với chiếc phi hạm dân dụng là hết sức miễn cưỡng! Độ nhạy của hệ thống không thể đáp ứng! Không thể hoàn thành!"

Hứa Xung một hơi uống cạn nước chanh, nhấc cằm: "Không cần để ý nhiều như vậy, tiểu Hạ, làm một vòng độ đi!"

Thử giá viên còn chưa kịp nói thêm gì, đã thấy một trận trời đất quay cuồng, Hạ Hành đã hoàn thành động tác xoay tròn độ, vững vàng bay trên mặt biển.

Thử giá viên nháy mắt, ngơ ngác hỏi: "Vừa nãy...!hoàn thành xoay độ?"

"Ừ, đã xong.

Có muốn thử luôn phi hành tứ phía không?" Hạ Hành lại hỏi.

"Đừng đừng đừng! Người anh em, đây là phi hạm dân dụng, không phải chiến hạm chiến đấu!"

Hứa Xung cất giọng nói: "Được, làm luôn đi!"

"Không được..." Thử giá viên mặt trắng bệch, xưa nay chưa từng thấy khách hàng nào yêu mạo hiểm như vậy!

Đây là phi hạm, không phải tàu lượn siêu tốc đâu!

Hạ Hành nhếch môi, hoàn thành một lượt phi hành xoắc ốc theo một quỹ đạo tròn, hơn nữa lần này bay rất chậm, cố ý để cho người trong khoang cảm nhận được sự thay đổi của không gian.

Người có thể đố được hắn, chắc còn chưa sinh ra đâu.

Khi phi hạm lần nữa bay vững trở lại, thử giá viên sắp điên rồi.

"Cậu...!Cậu sao có thể đem sự an toàn của khách hàng ra đùa giỡn như thế!"

Hạ Hành nâng tay, gõ phía trên đỉnh đầu một cái: "Nơi này có hệ thống cân bằng, xem như người lái mất khống chế, nó cũng sẽ tự động điều chỉnh phương hướng, đảm bảo không rơi xuống biển.

Sao vậy...!Chẳng lẽ hệ thống cân bằng này là giả?"

"Đương nhiên...!Đương nhiên không phải..."

"Thế anh lo lắng làm gì?"

Hà Hoan nhìn Hứa Xung, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"

Hứa Xung nhìn lại Hà Hoan, nghiêm túc nói: "Rất giỏi."

Phi hành xoắn ốc là kỹ thuật cơ bản nhất của các thao tác viên chiến hạm.

Nhưng giờ Hạ Hành đang lái phi hạm dân dụng, vì thế cần phải có sự tập trung và độ nhạy bén cao hơn nữa.

Hạ Hành liếc nhìn phiến kim loại, thấy Hà Hoan vẫn cười nhẹ nhìn mình, mà biểu tình Hứa Xung bên cạnh lại có chút phức tạp.

Ừm...!Hạ Hành không nhịn được bắt đầu não bổ: [Con mẹ nó Hạ Hành! Cậu rốt cuộc là nhóc bảo bối từ đâu đến vậy!]

Hạ Hành cảm thấy mình tự chơi tự vui thật khùng, mà còn chơi đến nghiện.

Người tập đoàn bắt đầu đa cấp sản phẩm: "Chiếc phi hạm này thực sự tuyệt vời! Từ bố trí động cơ đến hệ thống an toàn.v.v đều là đỉnh nhất!"

Hạ Hành lại nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ không mua nó."

"Vì sao?" Hứa Xung hỏi.

Hạ Hành trả lời: "Khi phi hành xoắc ốc, có thể cảm nhận được trọng tâm của nó có vấn đề.

Hơi nghiêng về bên phải, dẫn đến sự mất cân bằng, thêm vào đó hệ thống an toàn của nó luôn muốn duy trì sự cân bằng, từ đó nảy sinh một loại mâu thuẫn và năng lượng liên tục hao tổn, bay đường ngắn tạm ổn, bay đường dài...!Ví dụ, nếu lượn quanh trái đất hàng chục, thậm chí hàng trăm vòng, rất dễ xảy ra sự cố."

Thử lái viên kia vốn đang rất bội phục Hạ Hành, vừa nghe những lời này, đã đổi sắc mặt.

"Cậu là dân chuyên nghiệp sao? Nếu không phải kỹ sư phi hạm chuyên nghiệp, tôi khuyên cậu không nên nói bậy."

Hạ Hành nghĩ thầm, tôi không chuyên nghiệp? Thời điểm tôi lái chiến hạm lượn quanh mặt trăng, chắc anh vẫn còn thi bằng lái phi hạm đó.

Hứa Xung vội vàng hòa giải: "Những lời này chỉ nói riêng với bọn tôi thôi.

Cẩn thận không người ta bắt đền cậu đấy."

Hạ Hành chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hờ hững đáp: "Tôi chính là muốn cố ý cho anh ấy về nói lại những lời kia.

Xem như chúng ta vận khí tốt không có chuyện gì, nhưng nếu động cơ phi hạm bị mài mòn đến cực hạn, nhỡ đâu một người khách hàng khác sẽ xảy ra chuyện?"

"Cậu yên tâm, phi hạm chỗ chúng tôi trước khi xuất xưởng đã được bay thử rất nhiều lần! Hoàn toàn không có vấn đề!"

Hạ Hành cười cười: "Bay thử rất nhiều lần? Qua được mấy vòng trái đất?"

Ngay lúc đó, cả khoang bỗng chấn động.

Hạ Hành nhanh chóng điều hướng, sau đó tiếp tục lần nữa chấn động.

Ôi đệt, vừa nhắc đã đến! Biết thế sáng nay ra khỏi nhà chạy đi mua luôn tờ vé số!

Thử giá viên hoảng hốt: "Hạ Hành! Đừng có hù người!"

Hạ Hành lười lãng phí thời gian giải thích với đối phương, trực tiếp mở hệ thống liên lạc, liên hệ với đài quan sát .

"Trung tâm điều khiển, trung tâm điều khiển, đây là Fantasy, nghi ngờ hệ thống động cơ có trục trặc, xin trở lại điểm xuất phát ngay lập tức, đồng thời vui lòng cử hai phi hạm đến hỗ trợ."

"Đã nhận.

Một phút sau sẽ có phi hạm hỗ trợ đến."

Vừa dứt lời, phi hạm lần nữa chấn động, nghiêng về bên trái, Hạ Hành dứt khoát đóng luôn hệ thống an toàn.

"Cậu làm gì! Sao lại đóng hệ thống an toàn!" Thử giá viên cao giọng nói.

"Nếu không đóng, nó sẽ tiếp tục đối kháng cùng động cơ.

Anh muốn chết không?" Hạ Hành liếc thử giá viên.

Rõ ràng chỉ là một người đến lái thử, nhưng lại mang đến một cảm giác bảo đảm, thử giá viên nắm chặt tay, thanh âm từ sâu trong nội tâm bảo hắn rằng nên tin tưởng Hạ Hành.

Hạ Hành nhìn qua gương chiếu hậu tiếp tục quan sát phía sau.

Cánh tay Hứa Xung đụng đụng Hà Hoan, nháy mắt.

Hình như Hà Hoan phát hiện Hạ Hành đang nhìn bọn họ, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Hứa Xung cau mày trợn mắt trừng lại.

Phi hạm tiếp tục chấn động, Hạ Hành tự nhủ, không nhìn không nhìn, phải tập trung thoát khỏi nguy hiểm.

Phi hạm ngày càng nghiêng lệch, hoàn toàn dựa vào Hạ Hành một người giữ thăng bằng.

Ngay lúc đó, chợt độ cao bay bị giảm xuống nghiêm trọng, thẳng tắp muốn rơi xuống biển.

"Chết rồi! Chết rồi! Cậu nhanh bay lên đi!" Thử giá viên kinh sợ giơ tay ôm đầu, hồn lìa khỏi xác.

Thanh âm Hứa Xung truyền tới: "Không thể bay lên! Động cơ phi hạm không thể chịu được!"

Phi hạm hỗ trợ đã đến nhưng căn bản không có biện pháp gì cứu vãn tình thế, chỉ có thể liên lạc đài quan sát thông báo phải chuẩn bị sẵn tình huống, phi hạm kia có khả năng sẽ rơi xuống biển.

Lúc này Hạ Hành nghe thấy thanh âm Hứa Xung mở dây an toàn, đang muốn đứng dậy.

Hạ Hành gầm nhẹ: "Ngồi xuống!"

Hứa Xung như bị kinh sợ, ngồi lại.

Hạ Hành nghe tiếng dây an toàn lần nữa được thắt, bấy giờ mới thao tác chuyển hướng góc độ lớn, lợi dụng việc xoay vòng để giảm bớt sự mất kiểm soát, sau năm vòng quay, cuối cùng phi hạm vẫn có thể giữ khoảng cách song song với mặt biển.

Thử giá viên toát từng đợt mồ hôi lạnh, nhìn Hạ Hành thần sắc như thường, ngay cả một lần thở dài sau hiểm nguy cũng không có.

Rốt cuộc là cái gì, có thể làm cho người trẻ tuổi này luôn bảo trì trạng thái ổn định.

"Mặc dù không muốn thừa nhận...!nhưng một loạt thao tác này, ngay cả các thử giá viên chuyên nghiệp cũng không cách nào thực hiện, nếu như không là cậu...!chúng ta đều xong rồi." Thử giá viên nói.

Cảm ơn.

Tuy rằng khi anh hoảng loạn đã lải nhải rất nhiều, nhưng tôi ghi nhận sự thành thật của anh." Hạ Hành cười nói.

Thử giá viên: "..."

"Làm đẹp lắm." Hứa Xung mở miệng nói.

Hạ Hành theo bản năng quay đầu, thấy Hà Hoan rũ mắt, không còn cười.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn như nhìn thấy y nói: "Là rất đẹp..."

Đẹp? Ông đây còn có thể cho anh trải nghiệm kích thích mạo hiểm hơn nữa kìa.

Hứa Xung nhỏ giọng hỏi: "Sự kiện này, không phải là cậu thiết kế chứ?"

Hà Hoan nghiêng mặt, buồn cười hỏi ngược lại: "Tập đoàn Thuẫn Lực là nhà tôi à? Sao tôi có thể làm phi hạm của họ xảy ra vấn đề?"

Kỳ thực Hạ Hành cũng cảm thấy không phải Hà Hoan bố trí, nhưng luôn cảm thấy người này không phải người tốt.

"Loại phi hạm này là cậu chọn." Hứa Xung còn nói.

"Tôi chưa nhìn thấy thiết kế của nó, làm sao biết nó có sai sót?"

Hà Hoan thở dài, tiếp: "Chẳng lẽ bình thường tôi làm người quá thất bại, sao giờ hết thảy mấy việc xui xẻo rủi ro thế này đều nghĩ tôi làm vậy?"

Hạ Hành thầm mong Hứa Xung Hà Hoan cứ thế xé rách mặt, như vậy hắn càng có thể nghe thêm nhiều chuyện quan trọng hơn.

Tiếc là, Hứa Xung trầm mặc.

Cuối cùng phi hạm dừng bên bờ biển.

Cửa khoang vừa mở, nhân viên cứu hộ đã đến hộ tống họ lên thuyền.

Quản lý đảo thử lái tự mình tới đón tiếp, không ngừng xin lỗi Hứa Xung cùng Hà Hoan.

Hứa Xung xua xua tay, nói với quản lý: "Có chuyện gì lên bờ nói sau, giờ chúng tôi muốn yên tĩnh."

Người quản lý rất rõ lúc này nếu nói quá nhiều sẽ làm người ta thêm bực mình, không bằng nhanh chóng liên lạc với tập đoàn Thuẫn Lực, nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Ba người ngồi trong khoang thuyền, trên bàn bày đầy bánh ngọt cùng trái cây, rõ ràng không rơi xuống nước, nhưng ngay cả chăn giữ ấm cũng đã chuẩn bị.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường ABO

Hà Hoan: Khi Hạ Hành hoàn thành phi hành tứ phía, tôi ngửi thấy mùi tin tức tố kiêu ngạo phách lối lại ngọt ngào của Omega.

Hứa Xung: Tôi cũng là A, sao tôi không thấy.

Tiểu Hạ người ta rõ ràng là một Beta ưu tú!

Hạ Hành: Thử giá viên kia xịt nước hoa.

Mùi anh ngửi được chắc chắn là của hắn!.

Truyện Chữ Hay