Edit: Cực Phẩm
Đã nhiều ngày nay Lục Nhiễm vẫn quay xung quanh Đường Hân đi lòng vòng.
Hắn theo Đường Hân đi đánh cọc gỗ, ăn cơm, luận bàn, đi dạo, nhưng mà hình như người trong lòng của Đường Hân cũng không hề xuất hiện, Đường Hân đối với người khác đều là nhàn nhạt, dấm chua đầy mình của Lục Nhiễm không biết phải xả với ai.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, Đường Hân đi theo hướng ngoại thành, một đường cứ chạy, Lục Nhiễm ôm nghi ngờ theo ở phía sau, nghĩ thầm chẳng lẽ là đi hẹn hò, một đôi mắt bích lục hơi híp lại, chăm chú nhìn thắt lưng rắn chắn nhưng vẫn gầy nhỏ của Đường Hân, như một chú mèo bảo vệ đồ ăn của mình.
Nhưng mà Lục Nhiễm càng đi càng cảm thấy quen thuộc, Đường Hân đi đường nhỏ này thông đến nơi hắn thường luyện công, đó là một mảnh đất trống ở chỗ sâu trong một khu rừng, gần đó có một cái hồ. Nơi này rất bí mật, rất hiếm vết người, có một lần mèo của Lục Nhiễm lạc đường, hắn theo vết chân tìm mèo, mới tìm được nơi này, hắn hay đến chỗ trống này luyện công, cho tới giờ cũng chưa thấy qua người khác.
Đường Hân quen thuộc, một đường đi tới bên hồ, nhảy lên khối đá lớn kia, nhìn xung quanh một vòng, sau đó ẩn thân.
Bọn họ đều ẩn thân ở đây, núi rừng vắng vẻ, phảng phất như không có một bóng người.
Trời đất như chỉ còn lại khiêu thanh trong lòng của hai người, một là kịch liệt cuồng hỉ, một là khẩn trương chờ mong.
Lục Nhiễm mừng như điên, hắn nhịn nhịn, mới khắc chế không có xuất hiện.
Hắn chạy đến nơi mà bình thường vẫn luyện công, điên cuồng hét lên một tiếng, quơ đao một hơi chém nứt mấy khối nham thạch, lại tự nhiên cười một hồi, mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Xa xa, hắn nhìn tảng đá lớn bên hồ như không có một bóng người kia, trong lòng chạy qua trăm ngàn ý niệm, bỗng nhiên, cặp mắt xanh biếc như mèo con giảo hoạt cong lên.
Đường Hân ngồi trên tảng đá, xa xa nghe Lục Nhiễm phát phong (nổi điên).
Một hồi hồi đại hống đại khiếu, một hồi cười ha ha, một hồi lại chém tảng đá, hình như có việc vui thiên đại gì đó.
Đột nhiên Đường Hân nhớ tới hình dạng Lục Nhiễm luyện tập tỏ tình trong nước mấy ngày trước.
Chẳng lẽ là… thành rồi?
Trong lòng Đường Hân căng thẳng, khó chịu muốn khóc, ủ rũ cúi đầu nghịch ngón tay dời đi lực chú ý, đang xoắn xuýt xem có nên thẳng thắn bỏ ẩn thân chuồn mất sau đó giang hồ bất kiến hay không.
Nhưng lúc này Lục Nhiễm lại đi qua, Đường Hân không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm chạy trốn.
Lục Nhiễm đi tới cạnh tảng đá Đường Hân đang ngồi, cởi y phục trước mặt Đường Hân, trong nháy mắt vị đạo mồ hôi nhàn nhạt cùng khí tức nam tính tràn ngập hô hấp Đường Hân. Chẳng biết thế nào, Đường Hân cảm thấy hôm nay mọi cử động của Lục Nhiễm mang theo một cỗ khiêu khích trí mạng, tư thái ngón tay thon dài cởi yếm khoá, đường cong cánh lưng khi cởi thượng y, hình dạng hắn vẫy mái tóc dài màu bạc… Cuối cùng, Lục Nhiễm cởi hết, cũng không xuống nước, mà là đứng hướng mặt về phía Đường Hân, trên mặt mang một thần sắc kỳ quái tự tiếu phi tiếu.
Đường Hân cảm thấy ánh mắt của hắn xuyên thấu qua mình, rơi vào trên mặt đá dưới thân mình.
Phảng phất như cảm giác được có chuyện gì sắp phát sinh, tim Đường Hân không khỏi đập mạnh, thân thể cứng ngắc, khẽ động cũng không động được.
Lúc này, Lục Nhiễm bắt đầu “tự an ủi”.
Đầu óc Đường Hân trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại một lúc, tất cả truyền tới trong màng nhĩ đều là tim đập đinh tai nhức óc của mình, mặt đỏ giống như muốn bốc cháy. Lúc Lục Nhiễm làm chuyện này nửa điểm cũng không khiến người ta cảm thấy hèn mọn, trái lại rất tao nhã, ngón tay thon dài quát khởi một tia tế dịch tinh lượng quét trên nơi ấy, chậm rãi chuyển, lập tức trên dưới sáo lộng đứng lên, hắn hơi ngẩng đầu lên, hầu kết theo động tác nuốt chuyển động, cơ nhục do khoái cảm điều khiển nên có vẻ thắt chặt, một tầng mồ hôi thật mỏng bao phủ trên da thịt màu vàng mật, phản xạ ra noãn dung quang. Cả người như một liệp báo ôn nhu lại cường kiện, đôi mắt nguy hiểm nửa hí, toát ra màu sắc tình dục.
Ánh mắt của Đường Hân như bị dính vào trên người Lục Nhiễm, không chút nào dời ánh mắt sang chỗ khác được, máu nóng hôi hổi, trong tiếng rên rỉ chậm rãi trầm thấp khêu gợi của Lục Nhiễm, không thể phản kháng mà đốt lên. Hắn khát cầu cỗ thân thể trước mắt này, khát cầu đến miệng khô lưỡi khô, khát cầu đến cả người đau nhức, nhưng mà chỉ có thể bất động, không nói được một lời, Đường Hân cảm thấy mình muốn điên rồi.
Không biết Lục Nhiễm đã lộng bao lâu, hầu như Đường Hân đã quên mất cảm giác thời gian, thẳng đến thấy phía trên mặt đá bằng phẳng có một ít bạch trọc, mới thở phào nhẹ nhõm như mới tỉnh mộng.
Lục Nhiễm lau trọc trên người mình đi, hướng về phía Đường Hân lộ ra nụ cười hàm nghĩa không rõ, lập tức đi vào trong hồ tắm thường lui tới.
Đường Hân nhìn chằm chằm bạch trọc trên mặt đá, thất thần nuốt một ngụm nước bọt.Cả người Đường Hân đều thất hồn lạc phách, chẳng biết linh hồn nhỏ bé đã bay lên đến tầng trời nào.
Sau khi từ bên hồ quay về, mây đỏ trên mặt Đường Hân chẳng hề lui mất, ôm khuôn mặt nóng hổi ngồi đờ ra bên cửa sổ, nghĩ đến Lục Nhiễm.
Hình như vui đùa một chút có quá, Lục Nhiễm vừa buồn cười lại có chút luyến tiếc, nghĩ chờ ngày mai Đường Hân trở lại bình thường sẽ đến làm rõ với hắn.
Lúc này Đường Hân đi tới bên cạnh bàn, đứng chỗ hắn đặt ghế, nhìn cũng không nhìn, liền ngơ ngác muốn ngồi xuống.
Vấn đề là buổi sáng Lục Nhiễm đã lấy ghế ra ngồi mất rồi.
Lục Nhiễm không chút suy nghĩ nhanh chóng cầm ghế đặt lại chỗ cũ, bằng không xem trạng thái bây giờ của Đường Hân, sợ rằng đặt mông ngồi dưới đất cũng sẽ không cảm giác có cái gì sai.
Động tác Lục Nhiễm nóng vội, khi chạy tới thì không may đụng phải chân bàn, đau đến hắn giật mình một cái.
Lục Nhiễm: Mẹ nó?
Đường Hân như gặp quỷ nhìn Lục Nhiễm đột nhiên xuất hiện đang cầm ghế trước mặt mình.
Lục Nhiễm: …
Đường Hân: …
Trong phòng rơi vào một trận an tĩnh chưa từng có.
Lục Nhiễm quyết định thật nhanh mà buông ghế ẩn thân.
Nhưng đây căn bản cũng chẳng dùng được cái trứng gì.
Đường Hân trầm mặc một hồi, đỏ mặt nhẹ giọng hỏi một câu: … Lục Nhiễm?
Lục Nhiễm vô cùng lãnh tĩnh: Ta không có ở đây.
Đường Hân nhẹ giọng: Ngươi có ở đây.
Lục Nhiệm hiện hình, đứng trước mặt Đường Hần, hai người cách nhau rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của đối phương.
Đường Hân thoáng ngẩng đầu, mới vừa cùng Lục Nhiễm đối diện lại tựa như bị bỏng mà cuống quít rũ rèm mắt, nhỏ giọng nói: Ngươi đang làm gì vậy?
Khóe môi Lục Nhiễm thiêu một cái, vô cùng thẳng thắn: Nhìn lén ngươi.
Đường Hân cảm thấy mình sắp ngất rồi: Ngươi nhìn… bao lâu rồi?
Lục Nhiễm cười hỏi lại: Ngươi nhìn ta ở bên hồ đã bao lâu?
Nhất thời Đường Hân hận không thể biến mất tại chỗ.
Ngón tay Lục Nhiễm quấn mảnh tóc dài rũ xuống trước ngực Đường Hân, đầu ngón tay một đường đi lên, nhẹ nhàng đặt lên hai gò má ửng đỏ của Đường Hân: Hửm?
Đường Hân có chút chịu không nổi, tim đập quá nhanh, ý thức từng đợt mê muội, vì vậy hắn lui về sau một bước muốn rời khỏi ngón tay của Lục Nhiễm. Nhưng mà Lục Nhiễm lại vươn tay đè Đường Hân lại phía mình, sau đó hôn lên, xúc cảm mềm mại nơi môi cùng trơn nhẵn nơi đầu lưỡi, khí tức giữa răng môi mong nhớ ngày đêm, điềm mỹ khiến lồng ngực căng lên, cơ hồ khó có thể chịu được.
Đường Hân nhẹ nhàng thở hổn hển, đuôi mắt nhuộm lên một mạt thuỷ hồng: Được rồi, không được…
Lục Nhiễm khó kìm lòng nổi mà cắn một cái trên môi Đường Hân, cánh tay hữu lực kìm chặt eo hắn, cười nhẹ nói: Hôm nay có thấy hài lòng ở bên hồ không?
Đường Hân hô hấp không đủ mà liếc mắt trừng hắn: Ngươi cố ý.
Lục Nhiễm tìm đường chết: Ừ, trêu chọc ngươi một chút.
Đường Hân tức giận đập ngực một cái: Ngươi muốn ăn đập đúng không!
Lục Nhiễm liếm liếm môi: Lúc đó ta nghĩ ngươi phía trước ta, thoáng cái liền hưng phấn.
Đường Hân đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác: Ai quản ngươi?
Lục Nhiễm cười cười, sau đó đột nhiên nghiêm túc: Ta thích ngươi, ta để ý ngươi rất lâu rồi.
Đường Hân nhìn ánh mắt hắn nhẹ giọng nói: Ta cũng vậy.
Lục Nhiễm tiếp tục: Từ lúc lần đầu tiên thấy ngươi ta liền thích ngươi rồi.
Đường Hân mỉm cười: Ta cũng vậy, ánh mắt đầu tiên đã thích ngươi.
Con ngươi Lục Nhiễm sáng ngời: Không cho thích người khác, bọn họ đều thua ta.
Đường Hân mới hiểu ra, đây là lời ngày đó Lục Nhiễm luyện tỏ tỉnh trong hồ, vì vậy phối hợp nói: Đúng vậy, đều thua ngươi.
Lục Nhiễm: Cùng một chỗ với ta nhé.
Đường Hân: Được.
Lần này là thật.
Lục Nhiễm ôm Đường Hân vào lòng, cằm nhẹ nhàng ma sát vai Đường Hân: Ngày mai làm cơm cho ta ăn.
Đường Hân cười: Được.
Ngón tay Lục Nhiễm xẹt qua lưng hắn: Muốn ăn hoàn tử.
Đường Hân không rõ chân tướng, nhưng vẫn ôn nhu nói: Được.
Lục Nhiễm: Ngươi lấy đùa xiên tới đút cho ta, ta ngồi đối diện ngươi.
Đường Hân sửng sốt một chút, nghĩ cảnh tượng này hơi quen thuộc.
Lục Nhiễm: Ngươi phải nói, há miệng, ngoan.
Đường Hân kinh ngạc nhìn Lục Nhiễm, mũi có chút xót: Ngày đó ngươi đã ở đây?
Lục Nhiễm cọ cọ chóp mũi của hắn: Ngày nào ta cũng ở đây.
Vành mắt Đường Hân đỏ lên: Làm sao ngươi không nói sớm, ngày nào ta cũng nghĩ đến ngươi, sắp điên rồi.
Lục Nhiễm ôm chặt hắn: Tất cả những cái ngươi muốn, ta sẽ cùng ngươi làm tất cả.
Đường Hân vừa khóc vừa cười, cọ mái tóc bạc của Lục Nhiễm đến bẩn hề hề.
Đột nhiên Đường Hân nhớ tới: Được rồi, ngày đó trên đường cái, có phải là ngươi vỗ mông ta đúng không?
Lục Nhiễm: Phụt.
Đường Hân liếc mắt trừng hắn, lại hỏi: Tóc giả của Hoa đại phu, là ngươi kéo xuống?
Lục Nhiễm không nhịn nổi: Ha ha ha ha ha ha ha!
Vì vậy Đường Hân lại đập cho hắn một trận.
Lục Nhiễm như con mèo lớn treo trên người Đường Hân: Sau này gọi ngươi là tức phụ nhé?
Trên mặt Đường Hân không nén được giận: Gọi Đường Hân là được rồi.
Lục Nhiễm cọ cọ hắn: Vậy không được, đã gọi là tức phụ, ngươi cũng phải sửa miệng.
Đường Hân không được tự nhiên: Không muốn.
Lục Nhiễm ăn vạ: Dù sao cũng không được kêu tên.
Đường Hân suy nghĩ một chút: Lục tiểu miêu.
Lục Nhiễm nheo mắt lại.
Đường Hân thử thăm dò nhẹ nhàng sờ sờ tóc bạc hơi xoăn của hắn, mím môi cười: Ta vẫn cảm thấy, ngươi có chút giống mèo.
Lục Nhiễm nắm tay Đường Hân đưa đến trước mặt mình, dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Đường Hân: Meo.
Hôm nay Đường Hân thiếu chút đã tim đập chí tử.
Lục Nhiễm hăng hái bừng bừng: Tức phụ, để ta dạy ngươi đánh Minh giáo làm sao.
Đường Hân: Được.
Lục Nhiễm đi vòng qua phía sau Đường Hân: Đầu tiên, rất nhiều Minh giáo sẽ đi vòng qua sau lưng ngươi…
Vẻ mặt Đường Hân thành thật: Ừm.
Lục Nhiễm thuận thế ôm Đường Hân vào lòng, hôn một cái.
Mặt Đường Hân đỏ bừng: Ngươi nghiêm túc chút coi.
Lục Nhiễm nghiêm túc: Được, chúng ta làm lại.
Sau đó Đường Hân lại bị hôn một cái.