Chương
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu xảy ra chuyện gì à?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không sao nhưng bệnh tình của Thanh Tông Chủ đã rất nguy kịch. Mấy đại trưởng lão Ngọc tộc ngày đêm chăm sóc, song Thanh Tông Chủ vẫn… tối qua ngài ấy tỉnh lại, muốn gặp người lần cuối. Đại trưởng lão bảo thuộc hạ báo cho người, dù có tìm được viên Long Châu thứ bảy hay không thì hãy trở về Ngọc tộc một chuyến trước đã”.
Cơ thể Cố Thanh Hy run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay chắp sau lưng cũng không nhịn được khẽ run.
“Là mười lăm tháng này, bệnh tình của huynh ấy nặng thêm hả? Mười lăm tháng trước Ngọc tộc làm sao?”
Nàng hiểu Dịch Thần Phi hơn ai hết, nếu không phải không chịu nổi nữa thì huynh ấy sẽ không mở miệng nói muốn gặp mình.
Huynh ấy biết rõ nàng vẫn đau khổ tìm kiếm Long Châu…
Tịch Thấm cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của nàng ta nhưng từ vẻ đau buồn toát ra trên người cũng có thể đoán được lần này huyết chú phát tác vào mười lăm hằng tháng còn nghiêm trọng hơn lần trước.
“Ngươi trở về nói cho đại trưởng lão, dặn ông ta dù làm thế nào cũng phải giữ được Thần Phi đại ca, bảo họ đợi ta thêm mấy ngày nữa. Mấy ngày sau…”
Trong mắt Cố Thanh Hy toát ra vẻ đau thương, không có nói tiếp.
Tịch Thấm lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra niềm hy vọng: “Chủ tử, ngươi biết được viên Long Châu thứ bảy ở đâu rồi ạ?”
“Ừ”.
“Có cần thuộc hạ giúp người một tay không?”
“Không cần. Đúng rồi, hoàng hậu Sở Quốc và ma chủ đã ra khỏi Thiên Phần tộc an toàn chưa?”
“Ra thì ra rồi, nhưng hôm nay mới ra”.
“Sao lại nấn ná lâu như vậy? Ma chủ bị người của Thiên Phần tộc bắt à?”
“Hắn ta… lạc đường, nói ra thì rất dài…”
“Thôi, ra được là mừng rồi. Ngươi nhanh trở về Ngọc tộc đi”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy nhìn về hướng Ngọc tộc, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Cũng không biết Dịch Thần Phi có thể đợi đến khi nàng lấy được viên Long Châu thứ bảy về hay không.
Ngọc tộc cách đây khá xa, nếu giờ nàng mà về, vừa đi vừa về, lại đi lấy Long Châu xong còn quay về Ngọc tộc luyện hóa nó chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cố Thanh Hy bỗng siết chặt nắm tay chắp sau lưng, nỗi đau buồn trong mắt lập tức hóa thành vẻ kiên định.
Nàng không muốn lấy đi trái tim của Tiêu đại tướng quân.
Nhưng, Cố Thanh Hy đã không còn sự lựa chọn nào khác. Giữa một mạng và hàng ngàn vạn tính mạnh, nàng chỉ có thể chọn cách cứu hàng ngàn vạn người.
Sau khi quyết tâm, Cố Thanh Hy bèn đi về phía phủ tướng quân.
Phủ tướng quân vẫn giống như trước kia, điều khác biệt duy nhất chính là cuối cùng Tiêu Vũ Hiên cũng được tự do.