Chương
“Dạ Vương phi, mời!”
“Thanh Hy cáo từ, hôm khác sẽ tới bái phỏng lão tướng quân sau”.
“Phủ tướng quân nhỏ không tiện đón tiếp người tôn quý như người, sau này nếu không có chuyện gì, Dạ Vương phi vẫn đừng nên tới thì hơn. Ngày kia khuyển tử Tiêu Vũ Hiên cũng phải thành hôn với Cố nhị tiểu thư rồi. Nếu Dạ Vương phi còn tới phủ tướng quân chỉ e sẽ bị người đời chỉ trích”.
Cố Thanh Hy siết chặt nắm tay, không nói câu nào mà quay gót rời khỏi phủ tướng quân.
Không phải nàng không đấu lại Tiêu lão tướng quân.
Chỉ là nàng không muốn thôi.
Sớm muộn gì nàng cũng lấy đi viên Long châu trong tim ông ấy, trước đó, nàng không muốn làm phật lòng Tiêu lão tướng quân.
Bên tai còn văng vẳng tiếng tranh cãi của Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên.
“Cha, người thật quá đáng, sao người có thể đối xử với bạn của con như thế chứ!”
“Bạn? Nàng ta là Dạ Vương phi, chính phi của chiến thần, dù hai đứa là đồng môn có quan hệ thân thiết cỡ nào chăng nữa thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định. Đặc biệt là giờ ngươi còn sắp thành hôn, nếu chuyện này lọt ra ngoài, thế chẳng phải thanh danh của phủ tướng quân sẽ bị hủy hoại hết sao”.
“Trong mắt cha, ngoài phủ tướng quân, ngoài hoàng thượng, ngoài đám lính của người và bách tính ra, liệu còn có con sao? Ngay từ khi con còn bé tí tới giờ, cha luôn chinh chiến bên ngoài, suốt mấy năm liền không về, lúc về được thì ở nhà chưa nổi nửa ngày, sau đó lại đi tiếp đón những bách tính cực khổ kia. Cha có từng quan tâm, để ý tới con bao giờ không chứ?”
“Cho dù Dạ Vương phi là người đứng đầu đại hội đấu văn thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nàng ta có những cử chỉ thô tục, không hợp lễ tiết”.
“Tại sao lại bảo nàng ấy không hợp lễ tiết?”
“Đêm hôm khuya khoắt giả nam, đến gặp riêng nam tử chưa lập gia đình, lẽ nào đây không phải là không hợp lễ tiết sao?”
“…”
Tiếng tranh cãi trong phòng rất lớn, Cố Thanh Hy không muốn nghe cũng không được, huống hồ tai nàng luôn khá nhạy bén với âm thanh.
Lúc đi tới gần cửa phủ tướng quân, nàng tình cờ gặp Tiêu Vũ Lâu.
Tiêu Vũ Lâu thở dài ái ngại: “Dạ Vương phi, nếu ngôn từ và hành vi của phụ thân có gì quá mức, vậy Tiêu mỗ xin lỗi thay cha”.
“Không sao, ông ấy cũng không phải nói sai hết”.
“Phụ thân… phụ thân ta với mẫu thân của cô có chút… thế nên ông ấy mới có ấn tượng xấu với cô”.
“Với mẫu thân của ta thế nào?”
“Chuyện cũ năm xưa nên Tiêu mỗ cũng không rõ lắm. Có điều ông nội ta đã chết vì mẫu thân cô, bởi vậy suốt bao nhiêu năm qua phụ thân vẫn không buông bỏ được khúc mắc”.
Cố Thanh Hy nghe mà cảm thấy hoang mang.
Xem ra mẫu thân vẫn còn nhiều bí mật mà nàng không biết.
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao thái độ của Tiêu lão tướng quân đối với mình lại như thế.
“Rất xin lỗi vì chuyện hôm nay, ta sẽ thuyết phục phụ thân dần dần, mong Dạ Vương phi đừng để bụng”.
“Không sao, ngươi không cần tiễn ta. Cũng khuya rồi, ta cáo từ trước đây”.