Cuồng Phi Sủng Vương

chương 1178

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Trước kia, chủ tử đối xử tốt với vương phi, điều này không có gì.

Nhưng tình hình hiện tại có khác nào sợ vương phi đâu!

Thu Nhi hâm mộ nói: “Vương gia đối xử với tiểu thư tốt thật đó, tiểu thư đúng là có phúc khi lấy được một người chồng dịu dàng quan tâm mình như vậy”.

Dịu dàng quan tâm?

Người đó là chủ tử của họ thật sao?

Vừa rồi họ lén nhìn thì thấy Dạ Mặc Uyên đang dỗ dành Cố Thanh Hy, nhưng Cố Thanh Hy vẫn bày ra vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, tiếp tục đuổi vương gia đi.

Thế này…

Đúng là dịu dàng quan tâm thật…

Dịu dàng đến mức khiến bọn họ sắp không nhận ra chủ tử của mình nữa rồi!

Vì bị trọng thương ở vùng đất Cực Bắc, Dạ Mặc Uyên luôn dưỡng thương ở phủ Dạ Vương với Cố Thanh Hy, không đi đâu cả.

Hôm nay, đến giờ cơm trưa, Dạ Mặc Uyên nhìn cả bàn thức ăn toàn là rau, nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương phủ không còn thịt nữa rồi à? Sao ngày nào cũng đều ăn chay hết thế?”

Cố Thanh Hy uể oải chống cằm, liếc mắt nhìn bàn thức ăn, không có chút thèm ăn nào, nàng cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn Thanh Phong đang đứng một bên.

Ngày nào cũng phải ăn rau, miệng nàng lạt nhách lạt nhiễu rồi.

Chẳng phải người ta luôn bảo là bị thương cần phải được bồi bổ sao?

Người ở phòng bếp đang làm gì thế?

Thanh Phong khẽ run, có chút ai oán: “Chủ tử, thịt ở vương phủ bị Tiểu Cửu Nhi ăn sạch rồi, tính ra bàn ăn này của người vẫn còn chút thịt thái ra đó ạ, chứ ngay cả thịt vụn, chúng thuộc hạ cũng không được ăn trong nhiều ngày nay”.

Cố Thanh Hy gắp thịt thái nằm lẫn trong món ăn, suýt nữa là đũa đã rơi xuống rồi.

Đây mà cũng gọi là thịt vụn à?

Trong một đĩa thức ăn không gắp được ba miếng thịt thái sợi, thịt thái này còn mỏng hơn tóc của nàng nữa đấy.

Dạ Mặc Uyên nói: “Còn dám già mồm à! Dù thịt trong phủ Dạ Vương đều bị Tiểu Cửu Nhi ăn hết, các ngươi không biết ra ngoài mua thêm sao?”

“Thuộc hạ bảo người đi mua rồi nhưng mũi của Tiểu Cửu Nhi thính lắm, thịt vừa mới mua về là đã bị nó giành mất, mỗi lần chúng thuộc hạ mua thịt đều phải lén lút, thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thoát khỏi mắt “thần” của Tiểu Cửu Nhi”.

Cố Thanh Hy: “…”

Dạ Mặc Uyên: “…”

Nhắc đến Tiểu Cửu Nhi, Thanh Phong lại nghẹn một bụng tức, cậu ta chỉ ước có thể ném nó ra ngoài.

Mỗi lần nó đến là vương phủ đều phải ăn chay trường.

Giọng Dạ Mặc Uyên dịu đi vài phần: “Vậy mua nhiều hơn đi, dạ dày của Tiểu Cửu Nhi lớn cỡ nào thì nó cũng không thể ăn hết thịt của cả Đế Đô”.

Truyện Chữ Hay