Chương
“Ta không sao”.
Cho dù có đau buồn hơn thế thì nàng cũng không xứng được buồn.
Nàng là tộc trưởng Ngọc tộc, con dân trong tộc đã gửi gắm tất thảy hy vọng vào nàng.
Nàng chỉ có thể cố gắng hết sức mình.
Cố Thanh Hy không còn dám nghĩ tới chuyện Dịch Thần Phi có còn sống hay không.
Cũng không dám tưởng tượng đến việc trong tộc đã chết thêm bao nhiêu người vào ba ngày trước.
Dạ Mặc Uyên khẽ vuốt tóc nàng, giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, ta ở bên nàng”.
“Ta phải ra ngoài một lát”.
“Đại phu nói nàng vẫn chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày”.
“Nghỉ ngơi? Ta có thể nghỉ, nhưng bọn họ còn thời gian để nghỉ ngơi sao?”
“Trong một tháng ngắn ngủi mà nàng tìm được mấy viên Long châu đã là nhanh lắm rồi”.
“Không đủ, nếu không tìm đủ bảy viên thì mãi mãi chẳng có tác dụng gì hết”.
“Viên Long châu thứ bảy ở ngay Đế Đô”.
Bước chân của Cố Thanh Hy lập tức khựng lại.
“Chàng nói gì cơ, viên Long châu thứ bảy ở Đế Đô? Chàng biết ở đâu không?”
Trong lòng Cố Thanh Hy trào dâng hy vọng, tất thảy lo lắng đều bị quét sạch.
“Biết chứ, nhưng nàng không nỡ lấy, mà cũng sẽ không đi lấy nó”.
“Long châu ở đâu? Cho dù là núi đao biển lửa thì ta cũng sẽ đi”.
“Viên Long châu thứ bảy là máu trong tim của Tiêu lão tướng quân”.
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy lập tức sững lại.
“Chàng nói gì? Sao có thể…?”
Long châu là hạt châu mà, sao lại là máu trong tim được?
“Mười mấy năm trước, mẫu phi của ta đã tìm ra viên Long châu thứ bảy, lúc ấy Dạ Quốc gặp phải kẻ địch mạnh, đứng trước tình cảnh diệt vong. Tiêu lão tướng quân chính là đại tướng kiêu dũng thiện chiến nhất còn lại lúc ấy, không có Tiêu lão tướng quân thì Dạ Quốc ắt bại”.
“Những kẻ kia cũng đoán được điều đó nên đã bắn tên độc khiến Tiêu lão tướng quân bị thương nặng. Mẫu phi không đành lòng nhìn Dạ Quốc diệt vong, cũng không đành lòng nhìn một người trung quân ái quốc, kiêu dũng thiện chiến như Tiêu lão tướng quân chết đi”.
“Thế nên bà ấy đã luyện hóa Long châu rồi đưa vào trong trái tim của Tiêu lão tướng quân, nhờ đó mà trái tim của ông ấy mới khôi phục, cuối cùng ông đã đánh lui kẻ địch”.
Nghe xong từng câu, sắc mặt của Cố Thanh Hy lại càng tái nhợt hơn trước.
“Thế nên… Long châu còn có tác dụng cải tử hồi sinh?”
“Chết rồi thì tất nhiên không thể cứu được nữa, nhưng nếu đang trong lúc hấp hối thì nó sẽ có công hiệu cải tử hồi sinh, đây cũng là nguyên nhân khiến tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt Long châu”.
“Bởi vậy, muốn có được viên Long châu thứ bảy thì phải mổ tim Tiêu lão tướng quân, lấy máu trong tim ông ấy, sau đó lại ngưng luyện thành Long châu sao?”