Chương
Nàng bật cười tự giễu: “Tại sao ta lại quên mất chứ, ngươi bị câm mà. Máu thịt của ngươi và y phục dính vào với nhau rồi, khi cởi y phục ra sẽ hơi đau, ngươi cố chịu nhé”.
Cố Thanh Hy nói rồi lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch y phục của hắn ta.
Không ngoài dự đoán, máu thịt của hắn ta thực sự đã dính cùng với y phục, một số nơi đã thối rữa và mưng mủ khiến ai trông thấy cũng kinh hãi, nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Dù Cố Thanh Hy cẩn thận đến mức nào cũng kéo phải da thịt của hắn ta mấy lần.
“Đau lắm phải không?”
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên áo đen.
Người thường mà bị thương nặng như vậy chắc hẳn đã kêu la ầm ĩ rồi.
Nhưng hắn ta… thậm chí không hề nhếch lông mày, dường như da thịt bị kéo ra không phải của hắn ta.
Khóe miệng Cố Thanh Hy mấp máy, nhất thời không biết nên nói điều gì.
Nam nhân này, e là thường xuyên bị thương, thế nên… quen rồi đấy…
Dường như biết Cố Thanh Hy định làm gì, thiếu niên áo đen cố nén cơn đau tê tái, giơ tay trái ra xé toạc lớp y phục.
Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, y phục dạ hành dính kèm máu thịt của hắn ta bị xé xuống, để lộ phần thần trên chi chít vết thương trước mặt Cố Thanh Hy.
Đầu óc Cố Thanh Hy ‘uỳnh’ một tiếng, suýt nữa chết ngất đi.
Cơ thể của hắn ta so với Diệp Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Từ trên cổ trở xuống chi chít chằng chịt toàn là vết thương.
Có vết roi đánh, vết đao, vết kiếm, vết mâu, vân vân, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều vô số kể.
Rất nhiều nơi thậm chí còn lộ cả khớp xương ra ngoài.
Có thể nhìn ra được, người này từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần đánh đấm.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết cào, vết cắn của sói tuyết hay vết cào của nhện, vết nào cũng sâu thấy tận xương.
Thậm chí, xương sườn của hắn ta còn gãy mất mấy cái.
Cố Thanh Hy không biết nên bắt tay vào chữa trị cho hắn ta thế nào, vết thương nhiều thế này, kinh hãi thật đấy.
“Ở đây không có thuốc gây tê, lúc xử lý vết thương không tránh khỏi đau đớn, ngươi nuốt viên thuốc này đi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn”.
Thiếu niên áo đen không nhận lấy viên thuốc của nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy chỉ vào cổ họng của mình, ra hiệu cho hắn ta nuốt viên thuốc xuống.
Thiếu niên áo đen vẫn không hề nhúc nhích, Cố Thanh Hy dứt khoát túm lấy cổ họng hắn ta, cưỡng ép đối phương nuốt viên thuốc.
Thiếu niên áo đen giãy giụa vài cái, thế nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể gắng gượng nuốt viên thuốc xuống.
“Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau thôi, không chết người đâu. Cho ngươi miếng vải này, nếu ngươi đau quá thì cứ cắn nó”.
Thiếu niên áo đen ngoảnh đầu sang một bên, từ chối yêu cầu của Cố Thanh Hy.