Chương
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tên sát thủ áo đen đâu? Còn nữa, vết thương trên người ngươi bị thứ gì gây ra? Vết thương sâu mà còn có độc nữa”.
“Ta bị một con nhện khổng lồ đả thương, trong động này có hai con nhện khổng lồ, thực lực rất mạnh, tên sát thủ áo đen đó chắc bị nhện bao vây rồi”.
Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi Cố Thanh Hy bị đánh lén và trọng thương, hắn ta và tên sát thủ đó lao vào đánh nhau, vì bản thân đã bị thương, thực lực lại giảm dần xuống nên hắn ta không phải là đối thủ của tên sát thủ.
Cũng may là chiêu thức vẫn còn, hắn ta và tên kia đánh đến mức khó phân thắng bại.
Cuối cùng, nhện khổng lồ xông vào, thấy ba người thì lập tức tấn công, Ôn Thiếu Nghi sử dụng hư chiêu để trốn mất, còn làm tên sát thủ áo đen rơi vào tầm ngắm của nhện độc.
Tiếp đó, thiếu niên áo đen có bị nhện giết hay không, hắn ta không rõ.
Ôn Thiếu Nghi ôm Cố Thanh Hy chạy đi, dùng nội lực của mình chữa thương cho nàng.
Nhớ lại lúc chữa trị vết thương, Ôn Thiếu Nghi vẫn còn sợ.
Một lực hút chợt xuất hiện từ cơ thể Cố Thanh Hy, hút hết nội lực của hắn ta.
Hắn ta suýt bị hút hết sạch nội lực.
Bây giờ, hắn ta chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy cả.
Thực lực lại tụt xuống cấp ba…
Nghĩ đến việc thực lực của mình hết giảm rồi lại rớt.
Ôn Thiếu Nghi gượng cười một tiếng.
Người của Thiên Phần tộc đặt rất nhiều hi vọng vào hắn ta, vẫn luôn cho rằng hắn ta là thiên tài kiệt xuất nhất trăm ngàn năm qua.
Tất cả hi vọng của Thiên Phần tộc cũng đều gửi gắm lên trên người hắn ta.
Thế mà bây giờ, hắn ta còn không bằng một người bình thường trong tộc.
Cấp ba…
Có lẽ ở bên ngoài, cấp ba là rất cao.
Nhưng ở Thiên Phần tộc thì thật sự rất yếu…
“Nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
“Không có gì, cơ thể ngươi khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi”.
Cố Thanh Hy có chút sốt ruột nói: “Chúng ta tới vùng đất Cực Bắc rất lâu rồi, thời gian của ta có hạn, nhất định phải nhanh chóng tìm được Long Châu, ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, đi theo ta, sợ là…”
“Nơi này tầng tầng nguy hiểm, tự ngươi cẩn thận, ta ở chỗ này chờ ngươi”.
“Ngươi được không?”
“Được”.
Trái lại là nàng…
Nàng mới cấp hai, sao có thể đoạt được viên Long Châu thứ sáu từ trong tay Băng Long cấp bảy?
Cố Thanh Hy đứng dậy, vừa che bụng mình vừa lần mò tiến lên.