Chương
Nàng cực kỳ muốn ném hắn ta xuống dưới.
Nhưng ném xuống thì lại không nhân đạo chút nào, thế là chẳng hiểu tại sao nàng lại kéo hắn ta tới chỗ này cùng.
“Đúng rồi, khoảng cách xa như vậy, sao ngươi lại qua đây được? Lẽ nào ngươi cưỡng ép phá châm à?”
Ánh mắt Ôn Thiếu Nghi có phần né tránh.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nếu không cưỡng ép khai châm thì lẽ nào lại trơ mắt nhìn bản thân cùng chết chung với Cố Thanh Hy?
Nhìn vẻ mặt của hắn ta, chẳng cần nghĩ, Cố Thanh Hy cũng biết Ôn Thiếu Nghi đã cưỡng ép khai châm để khôi phục võ công.
“Ngươi điên à? Ngươi có biết hậu quả khi làm vậy là gì không? Nhẹ thì liệt toàn thân, kinh mạch đảo loạn, còn nặng thì sẽ chết đấy!”
Ôn Thiếu Nghi mỉm cười ấm áp, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của bản thân, im lặng nhìn Cố Thanh Hy tức giận bắt mạch cho mình.
“Số ngươi hên đấy, không chết được, cũng không liệt, nhưng kinh mạch bị tắc nghẽn rồi, nếu sau này muốn nâng cao công lực thì còn khó hơn lên trời”.
“Không sao, cấp bốn là đủ để bảo vệ tính mạng rồi”.
Ôn Thiếu Nghi bình tĩnh rút tay về, có vẻ như không muốn để Cố Thanh Hy tiếp tục khám mạch của mình.
Nếu ai đó tập võ nghe thấy câu võ công của mình không thể tiếp tục lên, người bình thường đều sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng Ôn Thiếu Nghi lại vô cùng bình tĩnh, ung dung cứ như người không thể nâng cao võ công chẳng phải là hắn ta vậy.
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Người ta còn chẳng buồn để ý, nàng quan tâm linh tinh làm gì không biết.
“Ngươi cứu ta một mạng, ta cũng vừa mới cứu ngươi một mạng, coi như hòa nhé”.
Cố Thanh Hy quay người nhìn thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen vóc dáng gầy gò, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vô cảm như người máy, cứ như thể bẩm sinh hắn ta không có thất tình lục dục vậy.
Trên người hắn ta toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Nhìn bề ngoài, có vẻ tên này không quá lớn tuổi, chưa đến hai mươi nhưng võ công lại vô cùng cao, đặc biệt là khinh công, gần như có thể so được với Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi.
“Ngươi tên gì? Tại sao lại muốn đuổi giết ta?”
Thiếu niên áo đen phớt lờ nàng.
“Hay hắn ta bị câm điếc nhỉ?”, Cố Thanh Hy nhìn sang Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi cảm thấy dở khóc dở cười.
“Ta đâu quen hắn, ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi đắc tội ai mà không biết sao?”
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt.
Nàng đắc tội ai ấy hả?
Chủ nhân thân thể này nhiều thân phận như vậy, sao nàng biết mình từng đắc tội những ai chứ!