Chương
“Cây chủy thủ này của ta được rèn từ hàn thiết ngàn năm, ngươi nói xem, nếu rạch trên mặt ngươi một nhát thì mặt nạ trên mặt ngươi có rơi xuống không?”
Cố Thanh Hy cầm chủy thủ sắc bén.
Không ngừng huơ tới huơ lui trên mặt hắn ta, khóe môi nhếch lên nụ cười gian manh khiến cho lòng người run sợ.
“Mặt nạ của ngươi có chút mánh khóe, dù cho có cạy nó xuống thì chắc nó cũng không hề hấn gì, cơ mà không biết nhát dao này có làm tổn thương đến da mặt cũng ngươi không nhờ”.
“Thực lực hiện tại của ta đã đạt tới cấp hai, hơn nữa trời sinh thần lực, một nhát không được thì mười nhát, một trăm nhát, một ngàn nhát, thậm chí là dùng mười ngàn nhát dao để cạy, thì ngươi nghĩ xem da mặt của người sẽ thế nào?”
Ôn Thiểu Nghi cắn chặt răng không đáp lại.
Cố Thanh Hy tự lẩm bẩm: “Chao ôi, dù sao thì ta cũng đang rảnh rỗi, thôi thì cứ tập khắc chữ trên mặt của ngươi cũng được, đỡ phải bị Thượng Quan phu tử luôn mắng ta viết chữ như gà bới”.
Ôn Thiểu Nghi: “…”
Lúc Cố Thanh Hy cầm chủy thủy sắp ra tay thì chợt dừng lại: “Ngươi nói xem, lỡ như ngươi là một mỹ nam tử tuyệt sắc, chỉ vì để ta luyện chữ mà miễn cưỡng khắc nát mặt ngươi như vậy, sau này ngươi làm sao còn dám ra ngoài gặp mặt ai nữa chứ?”
“Thôi được rồi, ta đành luyện chữ trên người ngươi vậy, da thịt toàn thân ngươi mịn màng lại không bị mặt nạ che, lúc luyện chữ thì hẳn cũng sẽ thoải mái hơn”.
“Ngươi nói xem luyện chữ gì thì hay nhỉ? Có rồi, lần trước Thượng Quan phu tử giảng đến Chiến quốc sách, thôi thì cứ để ta tập viết Chiến quốc sách trên người ngươi vậy, để tránh trí nhớ kém cỏi của ta cứ quên trước quên sau”.
Ôn Thiểu Nghi: “…”
Mũi chủy thủ từ từ đâm xuống, nhẹ rạch một đường, dòng máu đỏ tươi của Ôn Thiểu Nghi lập tức tuông ra.
Cố Thanh Hy gật mình, hoảng sợ nói: “A, chảy máu rồi, ngươi nói xem mới có một nhát mà đã chịu không nỗi rồi, ta còn chưa dùng lực nữa là”.
Hàm răng của Ôn Thiểu Nghi nghiến ken két.
Nếu như có thể chuyển động, hắn ta thật sự chỉ muốn bóp chết nàng.
“Mới vạch có một nhát mà đã chảy nhiều máu vậy rồi, nếu ta khắc hết toàn bộ Chiến quốc sách lên, vậy thì không phải ngươi bị chảy cạn máu mà chết sao”.
Ôn Thiểu Nghi cả giận nói: “Chết đứng còn hơn sống quỳ, ngươi muốn giết cứ giết, cần gì phải hành hạ người khác như vậy hả?”
“Hành hạ người khác? Ơ… nói đến hành hạ người khác, thì thủ đoạn của Thiên Phần tộc các ngươi mới thật sự là tàn nhẫn đấy”.
Khí tức trên người Cố Thanh Hy bỗng nhiên lạnh lẽo, hình ảnh bách tính của Ngọc tộc sống không bằng chết luôn không ngừng quanh quẩn ở trong đầu nàng.
Cả đời này nàng không muốn nhìn thấy địa ngục trần gian ấy một lần nào nữa.
“Ngoài việc thu góp bảy viên Long Châu ra, còn cách nào phá bỏ lời nguyền của Ngọc tộc không?”