Chương
“Buồn cười thật, bản tọa là ma chủ Ma tộc, chỉ là một Thiên Phần tộc, bản tọa có gì phải sợ chứ”.
“Thế ngươi còn không mau đi đi, trời sắp sáng rồi”.
“Tỷ có thể nói lại bản đồ địa hình đó một lần nữa không?”
Cố Thanh Hy lập tức hiểu ra.
Nàng biết, không chừng vừa rồi tên này xem không hiểu bản đồ địa hình.
Cố Thanh Hy mở bản đồ địa hình ra, rất kiên nhẫn nói lại lần nữa, cũng nói cả những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường cho hắn ta.
“Đại khái là thế, có hiểu không?”
Ma chủ càng nghe đầu càng đau.
Vốn dĩ hắn ta đã hơi mông lung, Cố Thanh Hy nói thế, hắn ta càng không hiểu.
Nhìn mấy nét vẽ chằng chịt dày đặc đó, hắn ta vẫn không hiểu.
Cố Thanh Hy nghiến răng, kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Nghe cho kỹ đây, nếu ngươi còn không hiểu nữa, sau này chúng ta tuyệt giao”.
Lực sát thương của câu này quá lớn, dù ma chủ không hiểu cũng phải cắn răng nói: “Hiểu rồi, tỷ nói rõ ràng hơn cái ông già kia”.
Mặc kệ đi, dù sao thì đến lúc không tìm được đường, hắn ta cứ bắt vài tên đệ tử Thiên Phần tộc hỏi một chút là xong.
Trên quãng đường tới mục tiêu, hắn ta sẽ chú ý từng chi tiết, không chừng có thể tìm được đường ra.
“Tỷ ơi, tỷ ở đây đợi ta, đừng đi đâu đấy nhé?”
“Yên tâm đi, nếu ta không ở đây thì đợi ngươi ở lối vào con đường bí mật, ngươi cẩn thận”.
“Ừ, ta đi đưa hoàng hậu Sở Quốc ra ngoài”.
Ma chủ dứt lời, trước mặt nàng nào còn bóng dáng hắn ta
Cố Thanh Hy thở dài, cấp sáu đúng là cấp sáu.
Khinh công này tốt hơn nàng rất nhiều.
Thảo nào tên đó luôn xem thường khinh công của nàng.
Nhìn theo ma chủ biến mất không còn bóng dáng, Cố Thanh Hy lại cảm thấy hơi lo lắng.
Tại sao nàng cứ cảm thấy bất ổn thế này nhỉ?
Cố Thanh Hy ẩn nấp trong một nơi hẻo lánh, đợi rất lâu nhưng cũng không chờ được bất kỳ tin tức gì.
Vào thời khắc nàng không đợi nổi nữa, muốn đi ra tìm hiểu rõ ràng thì bỗng có một tia sáng màu vàng mờ đến mức khó có thể nhìn thấy từ bên trái đằng trước chiếu đến.
Khi tia sáng lóe lên, la bàn và chìa khóa hình ngôi sao trên người nàng có cảm ứng.
Cố Thanh Hy sờ nhẫn không gian trên tay, hơi lo lắng nhìn về hướng ma chủ rời đi.
Một lúc lâu sau nàng mới nghiến răng, đi về phía ánh sáng tìm kiếm.
Bỏ đi, dầu gì Tư Mạc Phi cũng là chủ của Ma tộc, cho dù bị phát hiện, chắc cũng không phải lo lắng đến tính mạng.
Từ lão nói, phó tộc trưởng Tư Không thích hoàng hậu Sở Quốc, như vậy thì trong khoảng thời gian ngắn, hoàng hậu Sở Quốc cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Long châu quan trọng, ngàn vạn bách tính Ngọc tộc vẫn đang chờ nàng.