Chương
Cũng làm gì có ai bị thương ít hơn hắn ta?
Tịch Thấm và Bạch Cẩm là hai cô nương còn chưa nghe ca thán gì, hắn ta lại ở đây tỏ vẻ gì chứ?
Cố Thanh Hy chắp tay, cười nói với ông lão đeo che mặt: “Tại hạ Cố Thanh Hy cảm ơn tiền bối trượng nghĩa cứu giúp, không biết tiền bối là…”
“Thuộc hạ bái kiến môn chủ, môn chủ vạn phúc kim an”.
Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp trời.
Cố Thanh Hy loạng choạng suýt đứng không vững, ngây người nhìn kẻ bịt mặt quỳ một gối xuống đất.
“Môn… môn chủ…”
Môn chủ gì?
Môn chủ Tu La Môn sao?
Ông lão che mặt tháo miếng vải che xuống để lộ ra gương mặt hiền từ, ông ta khoảng chừng đã ngoài sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, động tác linh hoạt, cử chỉ uy nghiêm, huyệt thái dương nhô cao, vừa nhìn đã biết là một cao thủ, còn là lãnh đạo ở vị trí cao thời gian dài.
Ông lão cười nói: “Môn chủ, người quên rồi sao? Ta là Từ lão, Từ tông chủ của Tu La Môn, là một trong hai tông chủ, được xếp ngang hàng với Thanh tông chủ”.
Ma chủ thay một bộ đồ sạch sẽ đi ra, gương mặt tuyệt sắc đã tan vỡ: “Rốt cuộc tỷ có mấy thân phận?”
Mặc dù Dạ Mặc Uyên không nói nên lời nhưng cũng trợn mắt lên án như thể đang chất vấn nàng: Còn bao nhiêu thân phận thì bại lộ hết đi!
Da đầu Cố Thanh Hy tê dại: “Ta thề với trời, trừ một thân phận cuối cùng này thì hoàn toàn hết”.
“Thân phận gì?”
“Cái… cái này, ta không tiện lộ ra, các ngươi tự hiểu là được”.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ đều trầm ngâm.
Không tiện để lộ?
Một đống thân phận đã lộ như thế rồi còn có gì mà không tiện chứ?
Lẽ nào cái danh mà nàng nói là Vương phi của hắn/phu nhân của ma chủ hắn ta?
Dạ Mặc Uyển và ma chủ càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Có Dạ Mặc Uyên/ma chủ ở đây, hắn/hắn ta cũng không tiện trực tiếp làm sáng tỏ.
Ma chủ hơi đau xót nói: “Tỷ à, tỷ giấu giếm ta kỹ quá!”
Cố Thanh Hy bĩu môi, lười để ý đến hai người, cũng chẳng muốn suy đoán họ đang nghĩ gì, tự mình đỡ Từ lão dậy.
“Khoảng thời gian trước, đầu ta bị thương, quên mất rất nhiều chuyện, nếu ngày nào đó các ngươi nhận nhầm người thì đừng trách ta!”, Cố Thanh Hy đồng thời liếc sang Tịch Thấm và Bạch Cẩm.
“Môn chủ nói đùa rồi, trên thế giới này, ngoài cô ra còn ai có thể làm môn chủ Tu La Môn bọn ta”.
“Tộc trưởng, Bạch Cẩm tuyệt đối không thể nhận lầm, cô yên tâm đi”.
Mặc dù Tịch Thấm không nói gì nhưng miệng vẫn luôn mỉm cười, xem Cố Thanh Hy như một vị thần.
“Các ngươi vừa là người của Tu La Môn, sao lại ở Thiên Phần tộc?”