Cuồng Nữ Võ Lâm Là Ta

chương 01: một ngày của võ lâm nhân 2 năm kinh nghiệm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

A Thanh lớn lên ở thời hiện đại, rồi trở thành một kẻ lang thang trong thế giới võ lâm.

Nói cách khác, cô là một người có thể có cái nhìn tương quan giữa hai nền văn minh.

Cuộc sống làm công nhân độc thân ở quê nhà, ngày ngày lặn lội với công việc khiến người ta rất chán nản, không được ngủ khi muốn ngủ mà phải gắng gượng mặc dù tổn hại sức khỏe.

Nhưng ít ra, vẫn không có vấn đề gì nếu chỉ sống qua ngày.

Nếu sống một mình thì dù gì cũng có thể ăn những gì mình muốn ăn. Quan trọng là chẳng có việc gì nguy hiểm đe dọa đến tính mạng.

Nhưng ở thời cổ đại Trung Hoa tàn nhẫn này thì không như vậy. Nếu không có sức mạnh và tiền bạc thì chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Vì vậy, một năm qua, cuộc sống của A Thanh đúng là một chuỗi những cuộc đấu tranh oanh liệt nhằm duy trì mạng sống.

Ít nhất người Hàn không rút kiếm ra khi chạm mắt nhau. Nhưng trong võ lâm, nếu vô tình đụng chạm vai thì hai người có thế sẽ phải đấu sinh tử, chỉ có một người được sống sót. Sinh tử kết chính là cuộc chiến chỉ kết thúc khi một trong hai người chết.

Gần như không thể tưởng tượng nổi một người hiện đại với tinh thần mềm yếu lại có thể sống sót trong thế giới man rợ này. Nhưng A Thanh vẫn đang còn sống khỏe.

Dĩ nhiên có nhiều lý do cho phép kỳ tích này xảy ra.

Thứ nhất, thân thể A Thanh quá mạnh mẽ. Theo cách nói hiện đại, khi "tạo nhân vật", cô đã dồn sạch điểm vào sức mạnh và thể lực để vượt qua giai đoạn đầu game. Nhờ có cơ thể như vậy nên cô mạnh hơn rất nhiều tráng nam và sức bền như thép không biết mệt mỏi.

Và quan trọng nhất là lựa chọn thể chất rất hiệu quả. Thể chất Tử Huyết Độc Nhân của A Thanh miễn dịch với tất cả các loại độc trong game. Ngộ độc thực phẩm cũng được xếp vào các loại độc nên ăn gì cũng không sao. Đúng là muốn ăn gì cũng được.

Nhờ vậy A Thanh đã sống sót. Vừa phải chiến đấu để giành thức ăn thừa với bọn ăn mày với bọn du côn cặn bã, vừa trộm khoai tây, củ cải trong khi bị nông dân đánh đập tơi bời.

Cô đã vượt qua được một năm.

Giờ đây cô là người sống sót trong thế giới võ lâm được 2 năm.

Đối với A Thanh, đây cũng là một kỷ niệm đặc biệt.

2 năm kinh nghiệm chắc cũng có thể coi là một người trong võ lâm đúng nghĩa rồi nhỉ. Mình cũng có thể tự hào ưỡn ngực, nói với người ta rằng mình cũng đi khắp giang hồ võ lâm rồi. Bây giờ phải cố gắng sống đúng như một võ lâm nhân, như một ‘con người’.

Vừa mới lấy tiền thưởng từ việc chặt đầu một tên ác nhân bị truy nã nộp cho quan phủ. Khi mới xuất đạo lúc 1 năm trước đây, lần đầu chém người, cô đã khóc lóc ói mửa, giờ thì chém đầu chặt tay thoải mái.

Như vậy mình cũng là một tên côn đồ lưu manh võ lâm rồi nhỉ.

Tim A Thanh trào dâng tự hào. Đó là niềm kiêu hãnh của người mới vào giang hồ vừa trải qua 1 năm sống ở Trung Nguyên. Không chỉ A Thanh, ai sau khi xuất đạo 1 năm cũng sẽ là lúc tự tin nhất.

Tất nhiên Á Thanh cũng không chắc mình đã qua năm thứ hai. A Thanh không giống người sống sót trên đảo hoang hay nạn nhân bị giam trong ngục tối khắc vạch lên tường để đếm ngày.

Chỉ biết từ lúc xuyên không là mùa xuân ấm áp, trải qua một mùa đông giờ thời tiết mới ấm lên. Vậy nên chắc cũng đến kỷ niệm 1 năm rồi.

Những ngày nhục nhã thoáng qua đầu nàng.

Khi tỉnh dậy trong tình trạng trần truồng bị ném vào thế giới hoàn toàn xa lạ, A Thanh gần như không thể làm gì.

Không lẽ tiền mọc trên cây? Hay giống như game, xông vào từng nhà trước sự chứng kiến của chủ nhà, đập vỡ bình, mở rương, trắng trợn ăn trộm?

Tất nhiên nếu nhà không có chủ thì có thể. Và có những người chuyên làm việc đó. Nhưng trộm nhà vô chủ cũng đòi hỏi kỹ năng hơn người ta nghĩ. Giá như biết trước thì chắc mình đã không làm công nhân, mà làm tên trộm rồi.

May mắn thay cũng có điểm chung với game. Đó là giết người thì kiếm ra tiền.

Người ở Trung Nguyên có túi đựng tiền gọi là tiền nang. Khi chủ nhân mất tích thì người nhặt được sẽ là chủ nhân tiếp theo. Vậy nên giết người xong có thể đường hoàng thừa kế tiền nang.

Tuy vậy A Thanh luôn nghèo khó. Vì nàng không phải là kẻ cướp bóc giết người vì tiền. Nếu giết người nàng cũng chỉ chọn bọn người xấu xa. Cứ cắt đầu khua khua mang đến quan phủ thì thỉnh thoảng cũng có thể nhận được tiền thưởng. Nhưng số tiền kiếm được như vậy không nhiều.

Ra khỏi nhà đi đâu cũng tốn tiền ăn ngủ. Hơi phóng đại một chút thì chỉ cần thở thôi cũng tốn tiền. Tất nhiên thái độ sống như vậy không thể nào không khổ sở được.

Nhưng hôm nay hãy thoát khỏi sự nghèo khó đấy. Đây là ngày xứng đáng để tự tổ chức kỷ niệm tưng bừng.

Vì hôm nay là ngày kỷ niệm 1 năm!

"Này, tiểu nhị."

Theo lời A Thanh, tiểu nhị vội chạy lại. Bên cạnh mũi có nốt ruồi to như con ruồi nhặng. Điều này cho thấy tửu lâu này không phải là tửu lâu tầm thường.

Nốt ruồi trên mặt tiểu nhị là điều may mắn. Nốt ruồi càng lớn và rõ ràng, lương của tiểu nhị càng cao. Nhìn nốt ruồi của tiểu nhị có thể biết được đẳng cấp của tửu lâu.

"Ở đây có món gì ngon?"

"Không có món nào là không ngon cả, nhưng món tôi muốn giới thiệu hôm nay là món gà hấp chung với tỏi tây, rưới mỡ và tiêu đen rồi chiên. Hôm nay là ngày gà chọi mới về nên hương vị rất đặc biệt."

Tiểu nhị khéo léo gợi ý món ăn. Một tiểu nhị lão luyện 30 năm, xuất thân từ tuổi 14 có thể ngay lập tức nhìn ra danh tính khách hàng của mình.

Áo choàng đã cũ với nhiều vết chỉnh sửa chắp vá, đây là một nữ kiếm khách nghèo trong võ lâm.

Mắt thâm quầng nhưng không có vẻ mệt mỏi.

Vậy là có chuyện vui gì đó nên muốn kỷ niệm quên hết mệt nhọc, ăn mặc nghèo nàn như vậy thì nên gợi ý món nhiều thịt hơn là ít.

Chuyện gà chọi có mới về hay không chỉ là tào lao. Kỳ thực tiểu nhị cũng không rõ lắm. Nói cho cùng thì cũng chỉ là món gà chiên thôi.

Nhưng với một vị khách nghèo khổ như vầy, nói thêm vài câu cho vui miệng cũng làm tăng hứng thú của khách mà thôi.

A Thanh chỉ mới xuất đạo 2 năm, hoàn toàn không nhìn thấu được ý nghĩ của vị tiểu nhị thân thiện. Nàng chỉ thấy vui mừng mà thôi.

Gà!

Gà chiên!

Quốc hồn quốc túy của người Hàn Quốc!

"Cần rượu luôn chứ?"

"Vâng! Lấy cho ta một bình rượu mạnh!"

"Vậy thì Phi Hồng Tửu thì sao? Đó là loại rượu xuất xứ từ làng Phi Giai ở tỉnh kế bên, mới mở được hơn một năm thôi nhưng nồng độ rượu rất cao. Các vị trưởng lão của Cái Bang cũng khen ngợi loại rượu này đấy."

Một lò rượu mới mở hơn một năm thì cũng không thể nào nói suông là nấu rượu ngon được. Hơn nữa chuyện các trưởng lão Cái Bang khen ngợi cũng chỉ là lừa đảo. Đám ăn mày thì biết gì về hương vị rượu chứ?

Rốt cuộc chỉ là nói phét để quảng cáo thôi.

Nhưng những lời quảng cáo đó lại khiến khách hàng cảm thấy vui vẻ. Tiểu nhị là những nhân viên cao cấp và là nghệ sĩ về nghệ thuật phục vụ.

"Một phần gà chiên Tứ Xuyên và bình rượu Phi Hồng!"

Tiểu nhị hô to đơn hàng và đi xa dần.

Việc hô to món khách gọi không phải để báo cho nhà bếp. Cũng không phải để xác nhận lại đơn hàng với khách. Mà là để cho các vị khách trong tửu lâu biết người này gọi món gì.

Đơn hàng càng đắt thì giọng càng lớn, thỉnh thoảng nếu khách lớn thật sự đến thì tiểu nhị sẽ đi ra tận phố lớn trước tửu lâu để hò hét.

Tuy nhiên món của A Thanh chưa đủ tầm để tiểu nhị phải hét to. Chỉ là tiểu nhị đã nhìn thấu tâm tư của A Thanh mà thôi. Khách nghèo cũng chỉ mong đợi có vậy.

Không biết tâm tư của tiểu nhị, Á Thanh cười tươi roi rói.

Các vị khách trong tửu lâu thấy dáng vẻ của A Thanh cũng nở nụ cười. Có thể hiểu ngay hoàn cảnh của nàng.

Chỉ có A Thanh là không biết.

A Thanh, người trải nghiệm võ lâm được 2 năm trọn vẹn.

---

Có một bài hát mà những bậc lãng khách huyền thoại (cơ bản là đạo tặc) thường hát vào thời xa xưa. Ngay từ câu đầu tiên đã thể hiện sự phi phàm vô song:

"Anh hùng chẳng màng học hành"

Tuy nhiên, thời đại của những đường kiếm mù quáng đã qua đi, thời đại võ học đã đến. Võ công cũng trở thành một môn học.

Võ công càng cao siêu thì càng gắn liền với đạo lý của thế gian. Nếu không nghiền ngẫm đạo lý và tư tưởng thì không thể trở thành cao thủ tuyệt thế.

Tuy nhiên, người đứng đầu thiên hạ của thời đại trước, đệ nhất thiên hạ thời bấy giờ rất thích bài hát này.

Biệt hiệu của ông ta là Vô Thiên Đại Đế.

Một biệt hiệu đáng sợ.

Cho dù là thiên hạ đệ nhất, làm sao dám tự xưng là đế vương trong biệt hiệu? Đó là lời thách thức với đấng thiên tử.

Vì vậy, hắn thực sự đã đấu với thiên tử.

Đức thiên tử không bao giờ từ chối thách đấu. Chỉ cần hô "kẻ tạo phản", quân lính khắp thiên hạ lập tức kéo đến.

Và kết quả thế nào?

Vô Thiên Đại Đế vẫn là Vô Thiên Đại Đế. Nếu Vô Thiên Đại Đế thua trận, biệt hiệu của ông ta có lẽ sẽ là Nghịch Thiên Tiểu Nhân hoặc Nghịch Thiên Phản Tặc.

Chuyện Vô Thiên Đại Đế đánh bại ba vạn quân hoàng gia, bóp cổ hoàng đế, leo lên nóc cung điện và hát bài hát yêu thích của mình đã trở thành giai thoại nổi tiếng.

"Anh hùng chẳng cần biết nể nang.

Thiên hạ dưới chân ta thì can hệ gì?

Dù thân phận hèn mọn, ai dám cản bước ta?"

Như vậy, Vô Thiên Đại Đế đã thành công trong việc tái thiết lập mối quan hệ giữa triều đình và võ lâm, tạo ra luật lệ mới: quan-võ bất can thiệp, quan phủ và võ lâm phải làm ngơ với nhau.

Vô Thiên Đại Đế trở thành tổ phụ của tất cả các võ lâm nhân thủ.

Sau đó, Vô Thiên Đại Đế ngộ đạo và phi thăng thành tiên, trở thành một thần tượng bất diệt.

Thành tựu âm nhạc của ông ta khi sáng tác ra bài hát mà các võ lâm nhân yêu thích nhất cũng là một di sản đính kèm của ông. Quả là một nhân vật lỗi lạc của thời đại!

Tuy nhiên, cũng có những vấn đề phát sinh từ bài hát đấy.

Xuất hiện những kẻ hiểu ngược lại lời bài hát "Anh hùng chẳng cần biết nể nang".

Nếu anh hùng không nể nang, thì những người không phải anh hùng sẽ nể nang sao?

Vậy thì, đứa nào nể nang thì không phải anh hùng à?

Vô Thiên Đại Đế đã thành tiên trên trời hẳn phải đấm ngực than thở.

Và ví dụ điển hình ở đây, Tô Khắc Sơn thuộc Thanh Hà Tứ Hiệp tự cho mình là anh hùng.

Tô Khắc Sơn đang dùng bữa với các anh em kết nghĩa.

Tô Khắc Sơn và ba anh em kết nghĩa được gọi là Thanh Hà Tứ Hiệp, tự hào về danh tiếng của mình.

Bỗng nhiên, hắn nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

An Thành Nhất, Chứng Dã Xú Quỷ.

Khác với biệt hiệu Chứng Dã Xú Quỷ (con quỷ xấu xí của Chứng Dã), bề ngoài hắn trông khá bình thường.

Tuy nhiên, trong trường hợp của Chứng Dã Xú Quỷ, biệt hiệu này không phải vì khuôn mặt mà là do hành vi cực kỳ bẩn thỉu và đê tiện của hắn ta.

Nghề chính của hắn là buôn người. Ngoài ra, hắn còn làm đủ thứ xấu xa như trộm cắp, cướp bóc, giết người, hiếp dâm, phóng hỏa, lừa đảo, đúng là một tên khốn nạn tột cùng.

Anh hùng thấy ác tức diệt, không nhìn ác mà bỏ qua.

Tất nhiên, chỉ khi cái ác yếu hơn mình!

Cảnh giới của An Thành Nhất được cho là Đỉnh Lưu sơ kỳ, trong khi Tô Khắc Sơn chỉ mới ở Nhất Lưu hậu kỳ.

Nhưng đây chính là lúc cần đến anh em kết nghĩa. Tại sao phải kết bè kết phái cùng nhau đi khắp nơi nếu không phải vì lúc này?

Đơn giản vậy thôi. Mỗi thành viên của Thanh Hà Tứ Hiệp yếu hơn An Thành Nhất, nhưng bốn người Thanh Hà Tứ Hiệp hợp sức lại thì chúng ta mạnh hơn.

Đó là bản chất của bọn này! Bốn đánh một không chột cũng què!

Quả thực không thể nhìn mà bỏ qua cái ác!

Sau khi cân nhắc tính toán tỷ lệ thắng thua, cuối cùng Tô Khắc Sơn đã quyết định.

Anh hùng chẳng cần biết nể nang.

Trong hành vi "nể nang" bao gồm cả việc gây náo loạn ở quán trọ đông người vào buổi tối, gây tổn hại trực tiếp hoặc gián tiếp cho những người xung quanh. Nhưng những tổn hại phụ nhỏ nhặt đó chỉ là chuyện nhỏ trước nghĩa cử diệt ác đề cao chính nghĩa, trước đại nghĩa to lớn.

Thanh Hà Tứ Hiệp lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Tô Khắc Sơn gõ bàn ba lần.

Thanh Hà Tứ Hiệp đồng thời lao lên.

Truyện Chữ Hay