Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mỹ Đổ Toa hẳn cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng này, Tiêu Đình cúi đầu đi vào giả vờ như không thấy, đưa cho nàng lọ ngọc.
"Minh Thọ Đan, cẩn thận nó có tính linh, không cẩn thận nó sẽ bay mất."
Đan dược có thể bay được? Nhị trưởng lão biến sắc nhìn Tiêu Đình, đây là đan dược lục phẩm.
Sau sáu lần bạo đan, Tiêu Đình mới có thể thể luyện chế thành công Minh Thọ Đan, mất hai ngày mới có thể ngưng đan.
Sau khi đan thành viên đan dược nâu sẫm ẩn chứa dược lực tinh nhuần đột nhiên run lên, sau đó bay đi, chỉ là trong đan thất kín mít viên đan dược không chạy được.
Tiêu Đình thở hổn hển dựa vào tường nghỉ mệt, buồn cười nhìn viên đan dược bay vài chục vòng quanh đan thất, chán chê mới thu nó vào bình.
Mỹ Đổ Toa lại không hiểu này đó chỉ gật đầu thu lấy bình ngọc, mở nắp bình ra, một cỗ dược hương nồng đậm mê người lan ra khắp phòng, viên dược cũng theo đó muốn lao ra.
"Cẩn thận!" Tiêu Đình và Nhị trưởng lão đều gấp giọng la lên. Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình đều giật mình dùng tay chặn lại miệng bình.
Bàn tay Tiêu Đình gắt gao bao lấy ngọc thủ Mỹ Đổ Toa, lòng bàn tay nóng ấm tiếp xúc với da thịt trơn bóng mềm mại mát lạnh.
Làm người yêu thích lưu luyến không muốn buông tay, nháy mắt cả hai đều không được tự nhiên, Tiêu Đình vội rụt tay lại.
Tiêu Đình cảm giác gương mặt như muốn phát nhiệt, bàn tay nắm lại, đầu ngón tay hơi cọ vào lòng bàn tay, cảm giác như dư âm vẫn còn lưu lại.
Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, cảm giác trên mu bàn tay vẫn còn tồn dư ôn nóng ấm trên da thịt. Cả người đều có cảm giác rất lạ.
Cứu người vẫn trên hết, Mỹ Đổ Toa đè ép lại xao động dùng lòng bàn tay bao lấy viên dược, cẩn thận bón cho Đại trưởng lão.
Minh Thọ Đan vừa trôi xuống cổ họng đã hóa thành một đoàn năng lượng, chảy vào khắp ngóc ngách trong cơ thể, nội thể khô kiệt dần dần tìm lại được một phần sinh cơ.
Đại trưởng lão chậm rãi mở mắt, đôi mắt đờ đẫn dần thanh tỉnh, tràn ngập từ ái nhìn Mỹ Đổ Toa.
"Tiểu Mỹ Đổ Toa..."
Trong phòng nhất thời tràn ngập vui sướng hạnh phúc, Tiêu Đình nhìn bộ dạng nhếch nhác như khất cái của mình, lửng thửng rời đi, cũng nên để lại không gian cho họ hàn huyên.
Mỹ Đổ Toa nhìn bóng lưng Tiêu Đình, trong mắt nổi lên cảm xúc phức tạp, dường như đang đấu tranh, sau đó đứng dậy đuổi theo.
"Tiêu Đình..."
Vừa ra khỏi phòng đã bị gọi lại, Tiêu Đình xoay người ngạc nhiên nhìn Mỹ Đổ Toa, cả hành lang dài yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại hai thân ảnh.
Hai vệt bóng dài chồng chéo lên nhau kéo dài ở hành lang dường như cũng tản ra ái muội.
Mỹ Đổ Toa hôm nay vận y bào màu tím nhạt, y bào bằng chất liệu tằm ti trơn bóng vừa vặn ôm lấy thân hình cân đối, càng tôn lên làn da trắng như tuyết và dáng người thướt tha mạn diệu.
Nhìn Mỹ Đổ Toa chậm rãi sải bước đi về phía mình, mỗi bước đi như đánh một hồi trống vào tâm Tiêu Đình.
Một thân gợi cảm liêu nhân nếu Tiêu Đình không xao động chính là gạt người, đôi con ngươi màu tím khóa chặt trên mặt Tiêu Đình.
Tiêu Đình lập tức bại trận đầu hàng, dời đi tầm mắt không dám nhìn thẳng, Mỹ Đổ Toa dừng lại cách Tiêu Đình tầm nửa thước, đôi môi đỏ mọng hé mở nhu giọng nói.
"Đa tạ."
Thì ra là việc này, Tiêu Đình cảm thấy nhẹ nhõm không ít, vội xua tay cười nói.
"Chúng ta đã kết liên minh, đứng chung một thuyền, hỗ trợ nhau là việc hiển nhiên, tỷ không cần..."
Tiêu Đình nói một nửa đột nhiên phát hiện sắc mặt Mỹ Đổ Toa có điểm không đúng, giống như càng thêm lạnh lẽo bức người.
Dung nhan xinh đẹp nháy mắt sa sầm xuống, cả người nàng như toát ra khí lạnh đem bầu không khí xung quanh áp súc xuống, đôi mắt tràn ngập lãnh ý.
Là vì quan hệ hợp tác sao?
Đáng lẽ nàng phải sớm minh bạch điều này. Mỹ Đổ Toa siết chặt ngọc thủ, tự giễu chính mình.
Nội tâm thoáng thành một mảng lạnh lẽo.
"Sớm nghỉ ngơi." Mỹ Đổ Toa nhàn nhạt nói, lập tức xoay người đi, để lại cho Tiêu Đình bóng lưng đơn bạc.
Tiêu Đình há miệng đứng tại chỗ hồi lâu, không biết làm sao, Tiêu Đình cảm giác Mỹ Đổ Toa dường như đang rất buồn bực không vui, nhưng vì sao thì Tiêu Đình lại mê man không biết.
Từ ngày hôm đó, Mỹ Đổ Toa không còn tới phòng thuốc. Tiêu Đình thỉnh thoảng vô thức lại nhìn về một góc, vị trí quen thuộc mà nàng hay đứng nay chỉ là khoảng trống.
Những lúc vô thức nhìn đến khoảng trống lạnh lẽo đó, Tiêu Đình cảm thấy mất mát, giống như bị ai đào một khối thịt.
Tiêu Đình có thể gặp nàng trong mỗi bữa ăn, chỉ là Mỹ Đổ Toa đều chưa từng cho Tiêu Đình một ánh mắt, không khí trong phòng như bị áp súc lại, mọi người đều thức thời không tiếng.
Ngay cả lúc nghị sự, thái độ của Mỹ Đổ Toa cũng đều lạnh lùng xa cách, cả người nàng như được bao phủ một tầng băng sương.
Hết thảy lấy lễ đối đãi nhưng trong đó ẩn chứa xa cách và khách khí.
Mấy hôm nay Tiêu Đình suy nghĩ đến phát sầu, nghĩ không ra đã nói sai điều gì làm nàng không vui.
Khi một người đột nhiên cáu gắt không vui với bạn, đó không phải là vô cớ, mà là họ có chuyện không nói ra được, không giải quyết được và việc này chắc chắn liên quan đến bạn.
Hoặc là việc này cả thế giới đều biết chỉ có bạn là ngu ngốc không biết. Và việc của bạn chính là tìm ra nguyên nhân, tự mà lo giải quyết cho êm đẹp.
"Hài..." Tiêu Đình buồn bực thở dài.
"Lần thứ mười một." Nhị trưởng lão tủm tỉm cười nhắc nhở Tiêu Đình.
Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình chiến tranh lạnh mấy hôm nay, có mù cũng nhìn ra được, ba trưởng lão đều âm thầm đạp đuôi nhau nhìn hai người chơi trò khổ tình ngược luyến.
"Có việc phiền muộn thử nói ra xem, biết đâu lão bà này có thể giúp được."
Tiêu Đình gối đầu lên cánh tay nằm dài trên bàn, hé mắt nhìn Nhị trưởng lão, chậm rãi kể lại sự việc tối hôm đó.
Nhị trưởng lão nghe xong híp mắt nhìn Tiêu Đình, đáng tội!
Nếu quay ngược về mấy mươi năm trước lúc còn xuân xanh, tính tình hỏa bạo dám yêu dám hận, bà cũng sẽ nổi giận lôi đình.
Nhìn vẻ mặt khinh bỉ Nhị trưởng lão cho mình, Tiêu Đình nhíu mày càng sâu, trên mặt thiếu điều viết lên mấy chữ lớn "ngươi còn không biết sao?".
Sáng hôm sau, khi đi ra đại điện Tiêu Đình nhìn thấy Tử Nghiên đang ngoan ngoãn ngồi cho Mỹ Đổ Toa chải tóc, cột tóc, hai người thoạt nhìn khá vui vẻ hòa hợp.
Tiêu Đình xoay người lại, dụi mắt, chớp mắt ba lần sau đó xoay người lại. Cảnh vật vẫn không thay đổi, chẳng lẽ trong mấy ngày qua cô đã bỏ sót điều gì.
Mỹ Đổ Toa nhìn thấy Tiêu Đình, ý cười trên mặt dần rút đi, trên mặt khôi phục vẻ lãnh đạm, nhưng động tác cột tóc vẫn mềm nhẹ cẩn thận.
Nhìn bộ dạng nhìn thấy ma của Tiêu Đình, Tử Nghiên bỉu môi nói.
"Tỷ làm sao vậy?"
"Hai người... khi nào thân thiết... nhanh như vậy..." Tiêu Đình khó tin hỏi.
"Mỹ Đổ Toa tỷ tỷ rất tốt, không phải ai cũng chọc người chán ghét như tỷ."
Mỹ Đổ Toa xoa đầu Tử Nghiên, trong lòng tán thành, lúc này trong mắt nàng mới lóe lên một ít ý cười.
Phản rồi.
Tiêu Đình luyện đan cho nàng ăn bao năm không bằng mới tiếp xúc với Mỹ Đổ Toa vài ngày, Tiêu Đình chết lặng nhìn hai người tỷ muội tình thâm, mang theo tâm tư thiếu nữ vỡ nát vì bị tổn thương rời đi.
Buổi tối tại thư phòng, Mỹ Đổ Toa buông công văn trong tay xuống, dựa vào bảo tọa xoa huyệt Thái Dương, ánh mắt nhìn vô định về phía trước, trong lòng phiền muộn.
Nhìn chén trà bên cạnh đã sớm nguội lạnh, Mỹ Đổ Toa cầm chén trà đi muốn đổi, Nhị trưởng lão vừa vặn tiến vào, đưa cho nàng một chén trà nóng.
Chén trà tản ra từng sợi nhiệt khí nhàn nhạt, thanh hương chậm rãi phiêu đãng trong không khí, trong mùi trà thơm trộn lẫn mùi hoa, quả.
Mỹ Đổ Toa trầm ngâm nhìn chén trà, trà này khác với trà nàng vẫn thường uống, nàng không uống ngay, nâng mắt nhìn Nhị trưởng lão.
"Ngươi nha, gần đây luôn tâm phiền ý loạn, ta điều phối một chút trà hoa quả, dưỡng tâm an thần, thử xem thế nào?" Nhị trưởng lão cười hiền từ nói.
Mỹ Đổ Toa không nói, chậm rãi nhấp một ngụm, thơm vị trà xen lẫn mùi hoa quả, trong đắng nhẹ lại ngọt thanh ở cổ họng, uống xong hương thơm vẫn còn lưu trong miệng.
Chén trà này giống như căn cứ theo khẩu vị của nàng mà điều phối, Mỹ Đổ Toa nhướng mày, trong đôi mắt màu tím gợi lên hứng thú, ưu nhã cầm chén trà lại nhấp thêm một ngụm.
Nhị trưởng lão tủm tỉm nhìn Mỹ Đổ Toa, từ trước đến này ba người là nhìn nàng trưởng thành, từ một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu dần dần trở thành một nữ vương cao ngạo, hung danh lan xa, từng bước đi trên con đường lãnh huyết đầy máu tanh.
Đứa nhỏ này dần thu lại cảm xúc, tuy nóng nảy táo bạo nhưng buồn vui khó lộ, nhưng nàng ghét bỏ hay yêu thích thứ gì, đều không qua mắt được ba vị trưởng lão.
"Tiểu Thải, ngươi và Tiêu Đình định giận dỗi đến bao giờ?"
"Không có."
Mỹ Đổ Toa lười biếng dựa vào bảo tọa bình thản uống trà, đôi mắt đẹp hơi rũ xuống, nhìn dung nhan chính mình phản chiếu trong chén trà.
"Tính tình của ngươi chúng ta còn không biết sao, nếu không hợp ý đã sớm trực tiếp đánh chết, diệt cả tông tộc nhà hắn. Hai người các ngươi hỗ động qua lại mấy hôm nay, có thể qua mắt được ba lão già này sao."
Mỹ Đổ Toa im lặng không nói, chỉ là ngọc thủ đang cầm chén trà hơi siết chặt.
"Ta có thể thấy được, lúc ngươi bị trúng độc, nha đầu đó có bao nhiêu lo lắng khẩn trương. Ta cảm thấy hai người không tệ, nếu Tiêu Đình có thể trở thành một phần của Xà Nhân tộc ta..."
"Người ta đã sớm có ý trung nhân."
Mỹ Đổ Toa nhíu mày buồn bực cắt ngang. Bắt gặp ánh mắt hơi lóe lên của Nhị trưởng lão, thâm thúy cười như không cười nhìn mình, Mỹ Đổ Toa trầm mặt xuống, nàng vẫn là bị bà nắm thóp.
Không phủ nhận.
Vậy ra gút mắt hiện tại là bởi vì Tiêu Đình đã có người trong lòng. Cũng đúng, đứa nhỏ ưu tú như vậy sao lại có khả năng không có người yêu thích.
"Hài... chuyện đám hậu bối các ngươi ta không xen vào."
Nhị trưởng lão thở dài, phất tay rời đi, để lại Mỹ Đổ Toa một mình đối diện với ưu tư ngổn ngang trong lòng.
Ánh nến vàng ấm hắt lên trên dung nhan mỹ diễm động lòng người, lộ ra vài phần mâu thuẫn rối rắm.
Từ khi gánh vác trọng trách cả bộ tộc, Mỹ Đổ Toa biết vinh quang đều đi kèm với trách nhiệm, hết thảy mọi việc đều đặt lợi ích tộc nhân làm đầu.
Nàng dần vạch rõ ranh giới giữa mình với thế giới xung quanh, tự bảo vệ mình. Nhưng từ khi Tiêu Đình xuất hiện, đã dần phá vỡ vô số nguyên tắc của nàng.
Mỹ Đổ Toa vốn nghĩ những cảm xúc phức tạp không tên nàng đối với Tiêu Đình, đó là do tàn lưu khi nàng còn là Thải Lân.
Lúc còn là tiểu xà, Thải Lân đặc biệt quyến luyến yêu thích Tiêu Đình, luôn quấn quýt muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh Tiêu Đình.
Nàng cứ nghĩ khi biến lại thân người, chờ sau khi thân thể mới và linh hồn dung hợp ổn định, những cảm xúc này sẽ dần mai một, nhưng nàng đã lầm.
Cảm xúc của nàng vẫn sẽ tùy thời vì Tiêu Đình mà thay đổi, ngay cả trái tim đôi khi cũng không nghe theo sai sử của nàng.
Tiêu Đình từng chút một dần tiến vào lằn ranh giới hạn của Mỹ Đổ Toa, khiến nàng vô cùng bối rối thậm chí lo sợ bất an.
Trong phòng quanh quẩn vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, tràn ngập cảm xúc nặng nề tiêu cực.
Tiêu Đình ôm cột đứng bên ngoài thần điện Mỹ Đổ Toa, chờ Nhị trưởng lão đi ra. Nhị trưởng lão buồn cười nhìn Tiêu Đình, không vội nói mà càng tăng thêm tốc độ.
Tiêu Đình kiên nhẫn đi theo chờ nghe kết quả, Nhị trưởng lão không nỡ phụ người có lòng, chậm rãi phun ra.
"Nàng uống, còn rất thích."
Tiêu Đình thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên. Nhị trưởng lão nhìn thấy bắt đầu trêu ghẹo.
"Nếu ngươi quan tâm nàng như vậy, tại sao không đích thân mang vào cho nàng."
"Nếu tỷ ấy biết trà do ta pha, sợ là sẽ không uống." Tiêu Đình bỉu môi nói.
"Ngươi không mang vào làm sao biết nàng không uống."
Nhị trưởng lão hận không thể treo Tiêu Đình lên cây đánh một trận, hai người bọn họ còn tiếp tục màn ngược luyến này, chẳng phải mỗi ngày bà phải đảm nhiệm trọng trách thay Tiêu Đình bưng trà sao.
Tiêu Đinh hừ nhạt không nói, lon ton chạy về phòng.
Sáng hôm sau, mọi người như cũ ngồi cùng nhau dùng bữa. Đại, Tam, Nhị trưởng lão nhìn nhau, cái đuôi dưới bàn đánh qua đánh lại. Rốt cuộc vẫn là Nhị trưởng lão tương đối hoạt bát hơn hai người còn lại mở miệng.
"Tiểu Đình... tháng sau là lễ Tế Thiên trọng đại của Xà Nhân tộc, mặc dù đang trong tình trạng chiến tranh mọi việc đều tối giản nhưng lễ tế Thiên trọng đại truyền thống hằng năm của tộc vẫn không thể bỏ.
Nếu không ngại, hai ngươi tạm ở lại đây đến lúc đó tham dự lễ Tế Thiên cùng tộc ta đi, thế nào?"
Tử Nghiên nghe thấy ánh mắt sáng rực, ở dưới bàn lôi kéo ống tay áo Tiêu Đình, Tiêu Đình đương nhiên cũng muốn, lập tức gật đầu cười.
"Trong thời gian này chiến sự tạm lắng, tiểu nữ cũng muốn tạm thời ở lại đây làm phiền mọi người, thay liên minh hỗ trợ Xà Nhân tộc."
Lại là liên minh.
Sắc mặt Mỹ Đổ Toa bắt đầu có dấu hiệu khó coi.
"Ah... đến lúc đó nhờ hai người hỗ trợ chúng ta chuẩn bị cho lễ Tế Thiên."
Nhị trưởng lão vội nói phá tan bầu không khí âm hàn muốn gϊếŧ người đang có dấu hiệu lan ra bốn phía.
Tiêu Đình như đầu trọc sờ không thấy tóc, không biết làm sao Mỹ Đổ Toa lại muốn tức giận, chẳng lẽ không muốn mình ở lại.
Nháy mắt không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh, tinh thần muốn hỏng rồi.
Cái cảm giác làm gì cũng sai, luôn bị chán ghét, thật sự rất đáng sợ.
"Nhị trưởng lão, hôm nay ta không đi phòng thuốc, muốn cùng Tử Nghiên vào Gia Mã đế quốc mua ít vật dụng." Tiêu Đình chờ mọi người ăn xong thở dài nói.
Tử Nghiên nghe vậy vội bỏ nốt phần ăn vào miệng nhai ngấu nghiến, nhanh chóng chùi miệng chớp mắt đầy mong chờ nhìn Tiêu Đình.
Nhị trưởng lão nhìn qua Mỹ Đổ Toa không có phản ứng, mới gượng cười gật đầu, đúng là trâu bò húc nhau ruồi muỗi ở giữa vạ lây.
Tiêu Đình nhận được cái gật đầu liền đứng dậy nắm tay Tử Nghiên buồn bực rời đi.
Mỹ Đổ Toa tay cầm công văn, một chữ chưa từng đọc tới, sau cùng buông công văn xuống dựa vào vương tọa, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, trong đôi máu hiện lên khói mù mê man bất định.
Càng lúc nàng cảm thấy cảm xúc của mình càng khó khống chế, đặc biệt là khi trở lại thân người tiếp xúc lâu ngày với Tiêu Đình.
Nàng biết Tiêu Đình vô tâm vô tư không nghĩ nhiều nhưng nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ nhiều, nàng biết vô cớ phát giận với Tiêu Đình là không đúng nhưng nàng chỉ có thể dùng cách này để trốn tránh.
Mỹ Đổ Toa bắt đầu tưởng niệm trà dưỡng tâm an thần gì đó của Nhị trưởng lão, ít ra sau khi uống vào tinh thần đều thoải mái không ít, bèn phân phó thị nữ pha trà.
Thị nữ hớt hãi chạy đi tìm Nhị trưởng lão, đến Nhị trưởng lão cũng mồ hôi đầy đầu dựa theo trí nhớ hôm qua học lóm lúc Tiêu Đình chế trà, làm ra một chén mang đến cho Mỹ Đổ Toa.
Nhìn chén trà nóng hầm hập trước mặt, Mỹ Đổ Toa thoáng nhíu mày, mùi hương không giống hôm qua.
Nàng nhấp thử một ngụm, phân lượng mùi vị tuy giống lại không giống, nàng khó hiểu nhìn Nhị trưởng lão.
"Ta là sợ ngươi uống nhiều bị ngấy, nên cố ý nghiên cứu thay đổi một số phối phương."
"Cái kia khá tốt, lần sau cứ như vậy không cần thay đổi."
Mỹ Đổ Toa không nghi vấn, nhấp một ngụm, càng cảm thấy trong miệng không thơm, chén trà hôm qua càng thêm mỹ vị hợp ý nàng hơn.
Nhị trưởng lão lau mồ hôi rời đi, Tiểu Đình cứu mạng!
Mấy hôm nay ở Xà Nhân tộc quá tù túng, Tiêu Đình và Tử Nghiên đi tới tòa thành giáp sa mạc thuộc Gia Mã đế quốc ăn uống mua sắm giải sầu.
Tuy không biết vì sao Mỹ Đổ Toa lại giận nhưng nếu liên quan đến mình, Tiêu Đình phải nghĩ cách hòa giải, suy nghĩ một lúc liền đi đến khu chợ bán lương thực.
Hai người chơi vui một ngày đến xế chiều thì trở về, Tử Nghiên mang ít đồ đi tìm Hoa Xà Nhi chơi, mà Tiêu Đình bị Nhị trưởng lão bắt đi chỉ cách pha trà.
Ăn tối xong Tiêu Đình đi vào phòng bếp hoàng gia trổ tài, nguyên liệu nấu ăn ở đây không khác biệt nhiều so với Trái Đất, tài nấu nướng của Tiêu Đình vẫn có chỗ để phát huy.
Chỉ có sữa tươi là khá khó tìm, Tiêu Đình đi vòng quanh chợ tìm, sau đó đi tới trang trại nuôi gia súc may mắn có hai đầu gia súc đang nuôi con mới vắt được ít sữa.
Tiêu Đình định làm một cái bánh kem đơn giản, không phải đa số nữ tử đều thích ngọt sao, Tiêu Đình cũng thích, hơn nửa tâm trạng không tốt ăn ngọt sẽ được cải thiện.
Các đầu bếp của thần điện Mỹ Đổ Toa ban đầu không biết Tiêu Đình làm gì, chỉ lấy ánh mắt tò mò theo dõi quá trình, nhưng khi mùi hương thơm ngọt truyền đến, mọi người đều sửng sốt nuốt nước bọt nhìn thành quả.
Phải ra hai chiếc bánh thử nghiệm đến lần thứ ba mới thành công, bàn tay ngày nào rút kiếm chém người chỉ để lại tàn ảnh, nay lại dùng tốc độ đó để đánh trứng, thật khiến lòng người bi ai.
Lại dùng ma hạch yêu thú hệ băng làm lạnh tầm hơn một khắc để tránh kem bông bị chảy. Trong thời gian chờ đợi Tiêu Đình cùng mọi người chén sạch hai chiếc bánh thử nghiệm.
Tiêu Đình cắt một góc nhờ thị nữ mang đi cho Tử Nghiên, đích thân pha trà, cắt một góc bánh khác đặt lên khay mang đi thư phòng cho Mỹ Đổ Toa.
"Vào đi."
Mỹ Đổ Toa chuyên chú bận rộn xem xét các loại công văn, tin tình báo khắp nơi gửi về, Tiêu Đình ra ngoài đến giờ dùng bữa trưa không có trở về, Mỹ Đổ Toa nhàm chán cũng không muốn ở trong thư phòng, tùy ý ra ngoài thị sát quân doanh.
Đến lúc này các loại công văn đã chất đầy bàn, nàng không ngẩng đầu nhìn đã ra lệnh cho vào, Tiêu Đình chậm rãi đi vào tìm một chỗ trống trên bàn đặt khay lên, gãi đầu nói.
"Ta hôm nay vào thành mua một ít nguyên liệu, có làm một ít điểm tâm ngọt, tỷ nếm thử xem có vừa miệng không."
Mỹ Đổ Toa có phần ngạc nhiên nhìn Tiêu Đình, nàng ngoài ý muốn không nghĩ Tiêu Đình sẽ làm điểm tâm cho nàng, mặc dù trước đây khi còn là tiểu xà nàng đã ăn qua vô số lần.
Đôi con ngươi màu tím xinh đẹp thoáng hiện lên gợn sóng, rũ mắt nhìn khối bánh lại không có ý động vào.
"Gần đây tỷ gặp việc gì không vui sao?" Tiêu Đình quan sát nét mặt nàng cẩn thận hỏi.
"Bổn vương có thể có việc gì."
Mỹ Đổ Toa hừ nhạt, không muốn bị hỏi những vấn đề này, nó sẽ làm nàng có cảm giác Tiêu Đình đang quan tâm nàng.
Tiêu Đình trong lòng âm thầm bỉu môi, còn nói không giận, mỗi khi tức giận đều bày ra tư thế nữ vương cao cao tại thượng, bình thường sẽ xưng ta nhưng nếu giận dỗi đều sẽ xưng bổn vương để thị uy.
Mỹ Đổ Toa thật hiểu tính cách của Tiêu Đình, đối với mọi người đều hữu lễ khách sáo, quan tâm trong phạm vi cho phép.
Chính là thỉnh thoảng sẽ quan tâm nàng một chút, làm nàng không dám vui mừng nhận lấy, lại càng không dám ôm hy vọng, nếu không người tự sa ngã trở thành trò cười sẽ là nàng.
Mỹ Đổ Toa không phải không muốn ăn cô phụ ý tốt của Tiêu Đình, nhưng phàm chuyện gì có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, ăn qua biết vị, nàng sợ sẽ càng dựa dẫm phụ thuộc vào Tiêu Đình.
Tiêu Đình chỉ tạm thời thay liên minh đến đây hỗ trợ Xà Nhân tộc, nếu sau này Tiêu Đình rời đi... thói quen là thứ đáng sợ, nó gϊếŧ người ta trong chậm rãi, vô hình.
Nhưng nàng vẫn muốn hưởng thụ được Tiêu Đình ân cần quan tâm đến nàng, nhịn không được mà để tâm, nhịn không được mà sinh ra nho nhỏ mong chờ.
Tiêu Đình cầm cái muỗng nhét vào tay nàng, ôn tồn nói.
"Tâm trạng không tốt ăn đồ ngọt sẽ dễ chịu hơn, tỷ thử xem có đúng không, nếu không đúng ta đứng yên cho tỷ đánh."
Mỹ Đổ Toa nhéo nhéo cái muỗng, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, nàng cẩn thận quan sát khối bành, phía trên khối bánh còn có một lớp dày màu trắng, nàng không biết bắt đầu từ đâu, da mặt lại mỏng không tiện hỏi, khẽ cào một chút lớp kem trên mặt.
Đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi nhấm nuốt thưởng thức, đôi con ngươi chợt lóe, như mở ra thế giới mới, lớp màu trắng này mềm xốp ngọt thanh thơm trứng và sữa, ngon ngọt lạ miệng.
Tiêu Đình nhìn cái miệng nhỏ đang ăn, khóe môi căng mọng còn dính một chút vệt kem, mơ hồ tản ra sức hút mê người.
Yết hầu không tự chủ mà đảo lộn lên xuống, phi lễ chứ xem, Tiêu Đình vội dời tầm mắt.
"Tỷ thấy thế nào, có vừa miệng không?" Tiêu Đình hồi hộp nói.
"Không tệ." Mỹ Đổ Toa khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt nói.
"Vậy... tỷ chậm rãi dùng, ta... ta về phòng."
Mỹ Đổ Toa chịu ăn xem như là đã cho Tiêu Đình mặt mũi, Tiêu Đình không dám đòi hỏi gì thêm, nhẹ xả ra một nụ cười rời đi, đứng nhìn chằm chằm nàng ăn cũng không phải phép.
Một mình ngồi trong thư phòng, Mỹ Đổ Toa chậm rãi xúc bánh kem ăn, rơi vào trầm tư.
Vị ngọt trong miệng nuốt xuống bụng rồi cũng sẽ tan đi, nhưng nếu Tiêu Đình đối tốt với nàng, mỗi khi nàng nghĩ đến đều sẽ thấy ngọt.
Đây mới chính là vị ngọt mà nàng muốn.
Xà Nhân tộc bắt đầu tất bật chuẩn bị cho lễ Tế Thiên quan trọng của tộc, Tiêu Đình dù sao cũng là khách không tiện ra ngoài xem Xà Nhân tộc bài bố cho lễ Tế Thiên, chỉ là mỗi ngày bước ra cửa đều sẽ thấy trang trí quanh thần điện Mỹ Đổ Toa càng thêm rực rỡ huyễn lệ.
Tử Nghiên thấy Tiêu Đình suốt ngày ở trong phòng thuốc, liền nghe Hoa Xà Nhi xúi giục buổi tối lôi kéo Tiêu Đình ra sau núi, nơi diễn ra lễ Tế Thiên.
Bày trí gần như hoàn tất, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, trên vách núi có một dòng thác nhỏ róc rách đổ xuống một hồ nước.
Tám cột đá to ba bốn người ôm không xuể cao hơn hai mươi thước vây quanh hồ nước, trên cột đá điêu khắc vô số xà ngữ và đồ hình Xà Nhân tộc, tản ra hơi thở hoài niệm cổ xưa.
Hồ nước được xây bằng đá trắng, nước hồ xanh màu lục ngọc, dưới ánh đuốc càng lung linh đẹp mắt.
Các xà nữ đang ráo riết tập dợt tiết mục múa mở màn cho buổi lễ Tế Thiên, các nhạc sư bắt đầu dạo nhạc, giai điệu hùng hồn xen lẫn mềm mại trong trẻo vang lên.
Ánh mắt Tiêu Đình co rút lại khi phát hiện lúc này giữa hồ ngoi lên một bóng người, nàng hất mái tóc dài như suối ướt đẫm nước ra phía sau, động tác lưu loát dứt khoát, thân hình từ từ nổi lên giữa mặt nước.
Nàng vận một thân y bào đỏ thẵm, y bào thấm ướt dán sát vào người, lộ ra thân hình nóng bỏng thướt tha, phong tư yểu điệu.
Khác với khí tức túc sát sắc bén lãnh ngạo thường ngày, lúc này nhìn nàng càng thêm duyên dáng mềm mại, khinh vân tế nguyệt.
Mỹ Đổ Toa nương theo âm nhạc ở trong nước bắt đầu nhảy múa, hàng chục xà nữ vây quanh hồ nước bắt đầu theo tiết tấu của nàng múa may phụ họa.
Dưới ánh đèn dung nhan càng thêm diễm lệ câu nhân, các khớp xương trên thân thể nàng đều mềm dẻo linh hoạt, mỗi động tác đều uyển chuyển mềm mại như nước.
Trời sinh mị cốt, mỗi một động tác của nàng đều toát lên tràn ngập dụ hoặc, vòng eo bằng phẳng một tay ôm hết như rắn nước không xương theo tiết tấu mà khẽ đong đưa, lệnh người hô hấp không thông, máu huyết sôi trào.
Tiêu Đình che lại mũi lập tức xoay người, cảm thấy khoang mũi khô ráo không có chất lỏng dị thường mới thở phào một hơi, nếu thật sự chảy máu mũi, thật quá mất mặt.
"Oa... nữ vương tỷ tỷ vũ thật đẹp." Tử Nghiên nhìn Mỹ Đổ Toa không khỏi hâm mộ thân hình của nàng, sau này tiến giai nàng cũng muốn được như vậy.
"Đó là tất nhiên." Hoa Xà Nhi khoanh tay kiêu ngạo đắc ý nói, đây là nữ vương của Xà Nhân tộc, đương nhiên diễm lệ hoàn mỹ tuyệt luân.
"Tiêu Đình... ngươi thấy điệu nhảy Tế Thiên của tộc ta thế nào..." Hoa Xà Nhi quay sang muốn hỏi không thấy bóng dáng Tiêu Đình.
Mỹ Đổ Toa uyển chuyển xoay người, nghĩ đến bộ đạng chạy trối chết vừa rồi của Tiêu Đình, trong đôi mắt đẹp thanh lãnh cao ngạo thoáng hiện lên ý cười.
Tiêu Đình trở về phòng đóng sầm cửa lại, dựa lên thành cửa thở dốc. Cảm giác như bản thân bị trúng mị thuật.
Nhìn ánh nến nhẹ nhàng lay động, bóng dáng thướt tha nóng bỏng tràn ngập dụ hoặc như đang mời gọi người đến phạm tội lại hiện ra.
Tiêu Đình nhắm mắt lại lắc lắc đầu, dứt khoát đi tắm, lần đầu tiên thay đổi thói quen, thay vì ngâm mình trong nước nóng thư giãn, hôm nay Tiêu Đình tắm gội bằng nước lạnh.
Càng gần lễ hội Tế Thiên, canh phòng quanh núi, nơi tòa thần diện Mỹ Đổ Toa ngự trị càng thêm giới nghiêm.
Tiêu Đình trao đổi một chút với Viêm Minh, càng thêm chú ý đến động tĩnh của Xuất Vân đế quốc, bọn chúng hiện chỉ phân tán lực lượng mỏng khắp nơi liên tục dùng Độc Sư âm hiểm quấy rối trong tối, làm cho dân chúng ven biên giới sợ hãi mà bỏ chạy, để lại vườn không nhà trống.
Đây chỉ là kế hoãn binh, chắc chắn Xuất Vân đế quốc đang ấp ủ chuẩn bị cho một âm mưu lớn, Tiêu Đình không yên tâm nên tạm rời Xà Nhân tộc vài ngày tự mình đi tuần tra một vòng quanh sa mạc Tháp Qua Nhĩ.
Mai mắn xế chiều trở về vừa vặn lễ Tế Thiên còn chưa bắt đầu, chậm rãi đi vào quảng trường sau núi, theo sự dẫn dắt của Nhị trưởng lão, Tiêu Đình được phân phó một bàn riêng, an vị ở vị trí dành cho khách quý, bên cạnh là Tử Nghiên.
Mỹ Đổ Toa đứng ở thần điện, trang dung xinh đẹp tỉ mỉ, nhìnTiêu Đình trở về, ngọc thủ thả lỏng làm tấm rèm buông xuống, xoay người ra lệnhbắt đầu lễ Tế Thiên
"Thùng... thùng..."
Tiếng trống và tù và bắt đầu nổi lên, vô số con dân Xà Nhân tộc tề tựu về đây đồng loạt vỗ tay vui sướng hò hét hưởng ứng, trước lễ Tế Thiên là nghi thức chúc phúc.
Mỹ Đổ Toa từ vị trí chủ tọa đi đến hồ nước, hai mươi xà nữ đi theo nàng mỗi người đều cầm một cái làn chứa đầy hoa rải xuống hồ, mọi người đều đồng loạt đứng dậy, Tiêu Đình thấy vậy cũng đứng lên theo.
Ba trưởng lão lần lượt đi tới đứng cạnh Mỹ Đổ Toa, âm nhạc trỗi lên toàn thể xà nhân tộc bắt đầu ca xứng một làn điệu bằng xà ngữ.
Âm điệu lúc bi tráng hùng hồn, lúc da diết có bi thương, mang theo hơi thở xa xưa vọng về, đối với Xà Nhân tộc đây là cách họ liên kết với tổ tiên, cũng như tưởng nhớ họ.
Lát sau giai điệu kết thúc, Mỹ Đổ Toa vén lên ống tay áo lộ ra ngọc thủ trắng tuyết không tỳ vết, lưu loát dùng dao cắt ngang qua cổ tay, nhỏ máu vào hồ nước.
Một vài giọt máu đỏ hồng nhuộm lấm tấm trên cánh hoa nổi trên mặt nước, vô cùng diễm mỹ, Mỹ Đổ Toa nâng lên song thủ, một đạo quang mang bảy màu từ thân thể nàng bạo dũng vào hồ nước.
Nước trong hồ cùng những cánh hoa nhiều màu bắt đầu sôi sục, từ từ dâng lên thành một cột nước, cột nước dần ngưng tụ thành một đầu cự xà bay lên không.
Cự xà to lớn bay lượn một vòng quanh quảng trường, quang mang bảy màu trong thân thể cự xà dần dần đại thịnh sau cùng ầm ầm nổ tung trên không.
Vô số giọt nước và cánh hoa như mưa rơi xuống, , con dân Xà Nhân tộc vui sướng nhảy múa đắm mình trong cơn mưa hoa này, đây là một hình thức đón nhận sự chúc phúc của nữ vương bệ hạ đối với toàn thể Xà Nhân tộc.
Tiêu Đình mỉm cười đưa tay ra đón lấy những giọt nước chúc phúc rơi xuống, một đóa hoa đỏ thẫm vừa vặn rơi xuống nằm gọn trong lòng bàn tay Tiêu Đình.
Vân vê đóa hoa trong tay, Tiêu Đình nhìn Mỹ Đổ Toa đang đứng quay lưng ở đằng xa, bóng dáng yêu yêu thon dài ẩn hiện trong làn mưa bụi, càng thêm lung linh kiều diễm, trên gương mặt bình tĩnh dần xuất hiện xao động.
Trận mưa bụi kết thúc, toàn thể Xà Nhân tộc đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm vang vọng khắp quảng trường dần lôi kéo Tiêu Đình về lại thực tại, trong lòng không khỏi xấu hổ, không ngờ xem Mỹ Đổ Toa xem đến xuất thần.
Qua một tràng pháo tay dài, Xà Nhân tộc dần yên tĩnh lại. Trống nhạc một lần nữa nổi lên.
Đôi chân trần trắng như tuyết đạp bước đi tới hồ nước, Mỹ Đổ Toa từng bước bước xuống bậc thềm, tiến nhập hồ nước, thân thể chìm dần xuống hồ nước không thấy.
Hàng chục xà nữ đi ra đứng quanh hồ nước, âm nhạc theo đó dần đẩy lên cao trào, Mỹ Đổ Toa từ giữa hồ vùng lên, mái tóc dài như thác dính nướt hất qua sau đầu, thân hình trôi nổi giữa hồ chỉ lộ ra nửa thân người.
Quảng trường nháy mắt bạo nổ, tràn ngập tiếng hò hét, Xà Nhân tộc đều nhìn Mỹ Đổ Toa bằng ánh mắt sùng bái xen lẫn ái mộ.
Thân thể kiều mị ướŧ áŧ bắt đầu hòa vào âm nhạc, biểu diễn một vũ khúc, động tác lưu sướng uyển chuyển, mềm mại yêu dã.
Tràn ngập khí khái tự do lại phóng khoáng, mạnh khỏe dứt khoát không hề có bất cứ động tác gợϊ ɖụƈ hay phản cảm, những xà nữ múa phụ họa xung quanh đều truyền tải tốt tinh thần của điệu múa này.
Nhưng đối với vưu vật của tạo hóa trời sinh mị cốt như Mỹ Đổ Toa, điệu vũ của nàng lại tản ra một cỗ phong tình khác biệt, tràn ngập dụ hoặc phong tình vạn chủng, mị hoặc chúng sinh.
Tiêu Đình nhìn một màn này, nắm tay siết chặt đến trắng bệch, nếu... nếu đây là ái nhân của Tiêu Đình, chắc chắn Tiêu Đình sẽ nhốt nàng lại, quấn nàng kín mít từ đầu tới chân, quyết không để nàng lộ ra một mặt liêu nhân này.
Mỹ Đổ Toa như cảm ứng được tầm nhìn của Tiêu Đình, đôi mắt đẹp màu tím khẽ chuyển, tầm mắt hai người vừa vặn đối thượng nhau.
Nháy mắt xung quanh đột nhiên yên ắng, cảnh vật xung quanh mờ đi, trong mắt Tiêu Đình chỉ còn lại thân ảnh Mỹ Đổ Toa.
Hai ánh mắt chạm nhau vài giây, cả hai ăn ý đồng loạt di dời tầm mắt, đối diện với xà đồng màu tím đó, Tiêu Đình vô pháp chống cự, trong lòng ẩn ẩn như có một đoàn lửa đang âm ỉ cháy, làm người cảm thấy khô nóng.
Mỹ Đổ Toa uyển chuyển xoay người, vòng eo mềm dẻo không xương đong đưa trong làn nước, dung nhan kiều mị yêu dã xuất hiện một nụ cười tiếu lệ hiếm hoi, quang mang bảy màu bạo dũng quanh thân chiếu sáng khắp quảng trường.
Nhiệt độ dần bị hun nóng, một đầu xà được ngưng tụ từ hỏa diễm mờ ảo xuất hiện phía sau Mỹ Đổ Toa, xông thẳng lên trời, cự xà cao hơn mười thượng ngửa đầu lên trời thét dài hiển lộ thần uy.
Xà Nhân tộc kinh ngạc trước một màn này, liên tục trầm trồ, ánh mắt càng thêm sùng bái Mỹ Đổ Toa.
Cự xà này chính là bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm, tuy quy phục Mỹ Đổ Toa nhưng cuộc sống vẫn dễ chịu hơn so với ở dưới hắc động tù túng không thấy ánh mặt trời.
Cự xà khổng lồ vũ động thân hình, uốn quanh Mỹ Đổ Toa, một người một xà phối hợp ăn ý khuấy động mặt hồ, nước trong hồ dần bốc hơi tạo ra từng luồng hơi nước bay lên.
Màn khiêu vũ này càng thêm huyễn lệ xinh đẹp, lung linh kỳ ảo. Cự xà vươn người lên không trung, khi đạt đến chiều cao tương ứng với tám thạch trụ quanh quảng trường, nó há miệng phun ra tám viên hỏa châu.
Tám viên hỏa châu đồng loạt bay đến đỉnh tám thạch trụ, trên mỗi thạch trụ đã đặt sẵn một bệ kim loại chứ tinh dầu, gặp hỏa châu tám thạch trụ đồng loạt bốc cháy, từng đạo pháo hoa trên vách núi đồng loạt bắn lên nổ tung trên trời.
Xà Nhân tộc xem xong một màn, đồng loạt hướng về Mỹ Đổ Toa đang chậm rãi bước lên bậc thềm ra khỏi hồ nước, ầm ầm quỳ phục xuống bái lạy nàng, dưới sự che chở của các xà nữ, Mỹ Đổ Toa trở lại thần điện thay y phục.
Kết thúc tiết mục mở màn, nội tâm Tiêu Đình vẫn kinh diễm không dứt, Mỹ Đổ Toa xinh đẹp huyễn hoặc, như thần minh tối thượng trong lòng Xà Nhân tộc.
Mà đối với Tiêu Đình cũng là minh diễm tuyệt luân, lay động lòng người.
Phần tiếp theo của nghi thức Tế Thiên do ba vị trưởng lão đảm trách, đúng theo ý nghĩa của nó, đó là thể hiện sự biết ơn với Thần Minh, với Thiên Địa đã cho Xà Nhân tộc sự ấm no, đồng thời tỏ lòng tưởng nhớ đến tổ tiên.
Ba vị trọng lão đọc văn sớ xong, kết thúc phần lễ chính thức bắt đầu phần hội. Thức ăn rượu thịt lần lượt được dọn lên.
Mỷ Đổ Toa trở lại vương tọa, một thân y bào tím sẫm kiều mềm ngồi ở vị trí chủ tọa, Xà Nhân tộc đồng loạt nâng ly hướng về phía nàng, Mỹ Đổ Toa cũng nâng ly hướng về đại chúng, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Cái cổ tho dài tuyết trắng hơi ngã ra sau, bởi vì uống rượu mà yết hầu xao động đảo lộn lên xuống, một lần nữa lộ ra dụ hoặc, Tiêu Đình vội cúi đầu nhìn xuống bàn, cảm thấy cổ họng đột nhiên khô nóng, tiện tay rót rượu một hơi uống cạn.
Giống như uống thuốc độc để giải khát, chẳng những không dập tắt được khô nóng ở cổ họng, rượu vào bụng nhất thời biến thành một luồng khí nóng xông lên khắp người, gương mặt Tiêu Đình vốn đang nóng lên nháy mắt càng bạo hồng.
Tiêu Đình kéo kéo cổ áo, hít sâu vài hơi thuận khí, nhíu mày nhìn bầu rượu, không khỏi cảm thán, Xà Nhân tộc phóng khoáng hỏa bạo, không ngờ rượu cũng như người, rượu mãnh cương liệt, uống vào nóng cháy khắp người.
Cũng may Tử Nghiên đơn thuần chỉ lo ăn xem múa hát, không để ý bộ dạng chật vật như ngồi trên đống lửa của Tiêu Đình.
Bên này Mỹ Đổ Toa cũng nhíu mày nhìn chén rượu, sắc mặt ửng hồng như đào hoa nở rộ, rượu này không khỏi có chút cổ quái, làm cho toàn thân nàng nháy mắt nóng lên.
"Rượu này đều dùng dược liệu quý hiếm để ủ, năng lượng nồng đậm tinh nhuần thích hợp cường giả phục dụng, ta ủ dưới đất đã lâu, ngươi thành công tiến giai năm nay trở lại tộc hơn nữa còn sở hữu dị hỏa, việc vui nhân đôi nên ta đào rượu này lên uống mừng."
Nhị trưởng lão đúng lý hợp tình nói. Mỹ Đổ Toa điều động đấu khí thử thôn phệ đoàn năng lượng như lửa nóng đang len lỏi khắp ngóc nghách trong thân thể, xác thực năng lượng khủng bố lại tinh nhuần, nàng yên lặng không hỏi tiếp.
Nhị trưởng lão trao đổi ánh mắt với hai trưởng lão còn lại, nhìn nhìn Tiêu Đình đang đỏ mặt ngồi bền dưới, trong mắt lóe lóe, trong rượu xác thực đều là thứ tốt, tốt đến mức năng lượng dư thừa cần phải giải phóng thân thể.
Bát đại thủ lĩnh lần lượt đứng dậy kính rượu Mỹ Đổ Toa, nàng bắt đầu uống vào không ít rượu, da thịt tuyết trắng sau tai và cổ dần chuyển sang ửng hồng, dung nhan mang theo men say kiều mị động lòng người.
Tiêu Đình nhìn thấy có chút không vui, bát đại thủ lĩnh của tám bộ tộc là muốn chuốc say chết nàng sao? Bực bội trong lòng không phát ra được chỉ hậm hực uống rượu.
"Tiêu Đình, ngươi đại diện Viêm Minh, hôm nay không có điều gì muốn nói sao?" Nhị trưởng lão nhìn Tiêu Đình tủm tỉm cười hỏi.
Tiêu Đình ngơ ngẩn không biết nói gì, thoáng nhìn qua Mỹ Đổ Toa, thấy nàng híp mắt mị mị nhìn mình, Tiêu Đình vội cầm chén rượu đứng dậy, hưởng Mỹ Đổ Toa nói.
"Tiêu Đình thay mặt Viêm Minh, chúc nữ vương bệ hạ và Xà Nhân tộc ngày càng thịnh thế lớn mạnh, mối quan hệ giữa hai thế lực ngày càng gắn kết tốt đẹp."
"Như ngươi mong mốn."
Mỹ Đổ Toa có điểm không hài lòng, nhưng không tiện thể hiện ra, nàng hừ nhạt, đôi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói trong trẻo mềm mại tận xương hờ hững nói, sau đó nâng chung rượu lên uống cạn.
Tiêu Đình nhìn nàng uống xong cũng ngửa đầu uống cạn, một giọt rượu từ khóe miệng chảy xuống, đi theo đường cong thon dài trên cổ chảy vào trong cổ áo Tiêu Đình, hình ảnh như càng thêm phóng đại gần kề trong xà đồng màu tím của Mỹ Đổ Toa.
Mỹ Đổ Toa thu lại tầm mắt, siết chặt chung rượu trong tay, cổ họng vô thức nuốt xuống, dưới tác dụng của rượu mọi giác quan và cảm nhận đều như được phóng đại thêm vài lần.
Lễ Tế Thiên kéo dài đến nửa đêm rốt cuộc cũng xong. Tiêu Đình lảo đảo cùng Tử Nghiên về phòng.
"Tỷ không sao chứ?" Tử Nghiên chớp mắt nhìn Tiêu Đình đang chếnh choáng say, cước bộ không vững liên tục ngã trái ngã phải.
"Không sao... muội... về phòng nghỉ đi." Tiêu Đình thở hắt ra nói, hơi thở nóng bỏng dị thường, cả người như bị liệt hỏa thiêu đốt vô cùng khó chịu.
Tiêu Đình mặc kệ Tử Nghiên đã về phòng chưa, lảo đảo đi về phòng mình, thật muốn nhanh chóng tắm mình trong nước lạnh giải tỏa khô nóng trong người.
Tử Nghiên bỉu môi nhìn Tiêu Đình về phòng, cũng ngáp dài đi vào phòng mình đóng cửa lại.
"Tiểu Đình..."
Tiêu Đình đặt tay lên cửa muốn kéo ra, một bóng đen quỷ dị đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiêu Đình, Tiêu Đình nheo mắt nhìn lại, là Nhị trưởng lão.
Trong đôi mắt ẩn chứa xà đồng màu hổ phách của Nhị trưởng lão đột nhiên lóe lên, tản ra ánh sáng dị thường, Tiêu Đình nhìn vào xà đồng màu hổ phách, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, thần trí có chút ngờ nghệch.
"Tiểu Đình... mau pha trà mang đến tẩm điện cho nữ vương Mỹ Đổ Toa." Giọng nói quỷ mị của Nhị trưởng lão phát ra, như ma chú liên tục vang bên tai Tiêu Đình, sau đó Nhị trưởng lão đột nhiên biến mất.
Tiêu Đình đột nhiên mất đi sự thanh tỉnh ít ỏi còn sót lại, quên mất mình là ai đang làm gì, ngơ ngác nhìn quanh, âm thanh của Nhị trưởng lão đều dều vang lên trong đầu, làm mục tiêu sống duy nhất cho Tiêu Đình lúc này.
"Pha trà... tới tẩm điện..."
Tiêu Đình vô thức lẩm bẩm, chậm rãi rảo bước đi tới tẩm điện của Mỹ Đổ Toa.
Loại mị thuật này bình thường đối với Tiêu Đình chỉ là trò vặt múa rìu qua mắt thợ, nhưng lúc này Tiêu Đình không còn đủ lý trí và định lực để kháng lại.
Mỹ Đổ Toa từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ khoác một kiện áo bào, đầu óc hôn trầm đi tới ngã mình nằm trên giường lớn, thân thể khô nóng lệnh người khó chịu.
Mỹ Đổ Toa gác tay lên mặt, che lại đôi mắt ướŧ áŧ tràn ngập mê man, hơi thở hỗn loạn làm lồng ngực mỹ cảm liên tục phập phồng.
Như một sự an bày sẵn, Tiêu Đình một đường thuận lợi tiến vào tẩm điện, đẩy cửa đi vào. Mục tiêu của Tiêu Đình là tìm Mỹ Đổ Toa, bước vào phòng ngủ rộng lớn huy hoàng, Tiêu Đình ngây ngốc đi xung quanh tìm bóng dáng nàng.
Càng tới gần giường lớn tiếng thở nặng nề càng rõ ràng, Tiêu Đình như tìm được manh mối chậm rãi đi về nơi phát ra động tĩnh.
Mỹ Đổ Toa mê man trên giường, phát hiện trong tầm mắt dần xuất hiện một bóng đen, nàng đè ép khó chịu trong người nhìn lại, gương mặt Tiêu Đình dần hiện rõ trong xà đồng mê ly ngập nước, rồi lại dần dần trở nên mờ ảo.
Lúc này đã không còn đủ tỉnh táo để phân biệt là thực hay mộng, trong lòng Mỹ Đổ Toa xuất hiện một tia chua xót.
Nàng không chỉ không có biện pháp kháng cự Tiêu Đình từng chút một lấn tiến vào lằn ranh an toàn do nàng tự lập ra, dưới sự bất an lo sợ của nàng thâm nhập vào tâm nàng, mà còn muốn xâm nhập vào mộng của nàng.
Mỹ Đổ Toa cắn răng không cam tâm, cơ hồ dùng toàn bộ sức lực túm lấy cổ áo Tiêu Đình kéo lên giường.
"Ngươi người xấu... ngay cả trong mộng ngươi cũng xuất hiện... quấy phá... dày vò bản vương..." Mỹ Đổ Toa đột nhiên nức nở nói, trong giọng mũi kiều mị đứt quảng ẩn chứa vô số ấm ức.
Nàng trườn người nằm đè lên người Tiêu Đình, liên tục đánh vào người Tiêu Đình, tứ chi bủn rủn mềm oặt đánh lên người, không gây nên thương tổn, lại càng như tiểu miêu cào xé làm lòng người tê dại ngứa ngáy.
Tiêu Đình vô thức ôm lấy người ngọc không cho nàng làm loạn, da thịt nóng bỏng cách lớp y phục mỏng manh dán sát vào nhau.
Mỹ Đổ Toa càng thêm vùng vẫy chống trả, đai lưng lỏng lẽo dần nới lỏng, y bào như thác trượt xuống, để lộ thân thể trơn bóng, xuân quang nộ phóng.
Lòng bàn tay chạm vào tấm lưng trơn bóng ôn nhuận như ngọc, thân thể cả hai vô thức không nhịn được mà run rẩy, thân thể hai người tuy khô nóng, nhưng thân nhiệt Xà Nhân tộc khác với nhân tộc, tuy khô nóng khó nhịn nhưng thân nhiệt vẫn mát hơn thân thể nhân tộc.
Mỹ Đổ Toa là bị lòng bàn tay nóng như phóng hỏa của Tiêu Đình chạm vào da thịt mẫm cảm mà run rẩy, Tiêu Đình lại run rẩy vì thoải mái khi chạm vào da thịt ôn nhuận trơn bóng như hàn ngọc của nàng.
Tiêu Đình theo bản năng ôm lấy thân thể trần trụi của Mỹ Đổ Toa, nháy mắt cả người nàng đều nằm phục trên Tiêu Đình, Tiêu Đình thở dài đầy thỏa mãn.
Mỹ Đổ Toa bị Tiêu Đình ôm chặt đến mức vòng eo phát đau, nàng uốn éo thân mình, vùng vẫy kịch liệt muốn thoát ra.
Càng ôm lại càng cảm giác không đủ, da thịt tiếp xúc càng không thỏa mãn lửa nóng trên người, Tiêu Đình chậm rãi buông lỏng Mỹ Đổ Toa, theo bản năng xé bỏ vướng víu cản trở trên người.
Mỹ Đổ Toa thoát khỏi vòng vây vội lăn qua một bên đưa tấm lưng thon thả về phía Tiêu Đình liên tục thở dốc, chỉ qua vài nhịp thở, Tiêu Đình nhanh chóng tiến tới áp sát ôm lấy nàng, đè Mỹ Đổ Toa nằm úp sấp dưới thân.
Thân thể nóng bỏng dán vào tấm lưng mảnh mai trơn bóng của Mỹ Đổ Toa, như ôm một khối hàn ngọc, Tiêu Đình thoải mái vô thức hừ nhẹ trong cổ họng, khô nóng như được an ủi, càng thêm đè áp, cả người như bạch tuộc quấn lấy Mỹ Đổ Toa.
Mỹ Đổ Toa bị áp cả người dán chặt xuống giướng, trên lưng truyền đến một mảng nóng rực dán vào da thịt khiến nàng rùng mình.
Mỹ Đổ Toa lại vùng vẫy muốn tránh thoát, kết quả Tiêu Đình lại vững như bàn thạch đè ở trên người nàng, làm nàng hít thở không thông, uất ức nâng đầu mắng chửi.
"Ngươi khốn kiếp... hạ lưu..."
Mồ hôi thơm dần tuôn ra giữa hai da thịt không ngừng cọ xát, tạo ra cảm giác nhớp dính như được hòa quyện cùng nhau, Tiêu Đình thoải mái hừ nhẹ hỗ động theo động tác của Mỹ Đổ Toa, da thịt chậm rãi thân mật dây dưa quấn quýt.
"Ah..."
"Hừ..."
Cả hai không tự chủ khẽ phát ra tiếng than nhẹ, không rõ là khó chịu hay thoải mái.
Khắp người Mỹ Đổ Toa tản ra hương thơm mát ngọt, bởi vì duyên cớ tình huống lúc này thanh hương trên người càng có xu thế tản ra nùng liệt.
Tiêu Đình nghe được mùi ngon đưa mũi đến sau gáy Mỹ Đổ Toa, chóp mũi chạm vào da thịt nàng chậm rãi hít ngửi, dường như không đủ, đầu lưỡi vươn ra bắt đầu liếʍ ɭáρ.
"Ah..."
Thân thể như bị điện giật, từ vùng da thịt bị Tiêu Đình tiếp xúc như có sóng điện từ đó lưu chuyển toàn thân, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể nàng run rẩy, cả người như bị rút hết sức lực thân thể mềm oặt quên chống trả, dán mặt lên giường thở hổn hển.
Phát hiện người dưới thân không còn vùng vẫy, Tiêu Đình nhoài người phủ phục lên người nàng ôm chặt lấy Mỹ Đổ Toa, vùi mặt vào phần gáy và cổ nàng, như có như không liên tục cắn gặm liếʍ ɭáρ.
"Ưʍ..."
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn truyền đến, Mỹ Đổ Toa rêи ɾỉ thầm than một tiếng, giống như cảm xúc quá đổi mãnh liệt, bộ não tự phản ứng để bảo vệ, toàn thân vô lực mà ngất đi.
Mỹ Đổ Toa bất tỉnh, như khối gỗ không còn sức sống, Tiêu Đình dần mất đi hứng thú, cảm thấy không còn gì hảo chơi.
Sau vài lần thử lay nàng dậy mà bất thành, Tiêu Đình bất mãn ô ô vài tiếng trong miệng, bất quá trên người nàng thật mát, thật thơm. Tiêu Đình kéo người ngọc vào lòng ôm chặt, cọ vào mặt nàng thoải mái mà nhắm mắt lại.
Trong phòng dần an tĩnh, ánh trăng hắt qua cửa sổ chiếu rọi một đôi bích nhân an ổn rúc vào nhau ngủ, trên mặt vẫn còn nét hồng nhạt, cảnh xuân ẩn hiện khắp phòng.
Mặt trời lên cao, cả sa mạc như được trải một tấm lụa vàng. Cũng không áp được một mảnh rét lạnh sắp xảy ra.
Mỹ Đổ Toa nặng nề chuyển tỉnh, tứ chi như bị giam cầm thân thể như ở một nơi chật hẹp, cơ thể mệt mỏi rã rời, nàng lười biếng cọ cọ một chút.
Dường như có cảm giác cọ vào một khối mềm mại, u hương quen thuộc xộc vào mũi, nàng nhíu mày xốc lên mí mắt, một mảnh thân thể trần trụi đập vào trong tầm mắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại thấy gương mặt gần kề của Tiêu Đình, cả người đều đang ủng trong ngực Tiêu Đình, hơn hết hai người không mảnh vải che thân.
Ký ức mơ hồ hiện ra, Mỹ Đổ Toa nháy mắt bạo nộ, hung hăng đẩy Tiêu Đình ra, đùi trong đang chen vào giữa hai chân Mỹ Đổ Toa, bởi vì bị đẩy ra, da thịt non mềm vô tình cọ vào nơi tư mật, Mỹ Đổ Toa đột nhiên rùng mình.
Càng thêm nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn Tiêu Đình.
"Ừm.." Tiêu Đình bị xô đẩy lăn qua một bên, ngây ngốc bò dậy, phát ra tiếng kêu đầy bất mãn.
Thân thể đột nhiên nổi lên phản ứng xấu hổ, Mỹ Đổ Toa vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn kẻ gây tội, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Tiêu Đình xác thật sẽ bị đâm thủng như cái sàng.
Tiêu Đình dụi mắt nhìn xem kẻ nào phá giấc ngủ của mình, mở mắt ra nhìn đến hàng lông mày dựng ngược của Mỹ Đổ Toa, dung nhan bởi vì bạo nộ mà đỏ bừng, ánh mắt rét lạnh chứa hàn ý ngập trời. Xen lẫn cả sát ý.
"Bốp."
Cái tát vang dội thanh thúy phát ra. Một vài giọt huyết từ mũi và khóe miệng chảy xuống khăn trải giường màu vàng nhạt, một cái tát bậc này, lòng bàn tay Mỹ Đổ Toa còn đau rát nói chi Tiêu Đình.
Tiêu Đình ôm mặt khó hiểu nhìn Mỹ Đổ Toa, thấy nàng hồng mắt giận dữ nhìn mình, một tay ôm lấy chăn che lại thân hình lõα ɭồ phát ra xuân quang, trên cổ và vai nàng vẫn in hằn loang lỗ vết cắn ứ huyết đỏ sậm phá lệ chói mắt trên nền da tuyết trắng.
"Oành."
Tiêu Đình lúc này mới phát hiện bản thân cũng không mảnh vải che thân, một tiếng nổ vang lên trong đầu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Xong rồi, xong rồi.
Tiêu Đình nhìn quanh khắp phòng, nơi này không phải là phòng của Tiêu Đình, Tiêu Đình ôm đầu suy nghĩ một chút, một số ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu,lúc này Tiêu Đình mới tự tin hướng Mỹ Đổ Toa xua tay nói.
"Không phải... chúng ta... không phát sinh chuyện gì." Tiêu Đình vội xua tay nói, muốn trấn an cơn thịnh nộ của Mỹ Đổ Toa.
"Bốp."
Mỹ Đổ Toa nghiến răng đánh tiếp bên mặt còn lại của Tiêu Đình, Tiêu Đình ôm mặt ho khan một tiếng, máu mũi máu miệng lại tuôn ra ồ ạt.
"Tỷ làm cái gì... chúng ta không có làm cái gì..." Tiêu Đình tức giận gầm lên.
Mỹ Đổ Toa bị phẫn nộ lấn át lý trí, không còn thẹn thùng cố kỵ, buông xuống chăn gấm trên người lao tới, ngọc thủ trắng tuyết vươn ra bóp cổ Tiêu Đình.
Hận không thể bóp chết Tiêu Đình, uất ức đêm qua bị Tiêu Đình đè áp khinh bạc khi dễ nàng còn chưa có quên, còn dám nói không làm gì.
"Bốp... chát..."
Tiêu Đình ăn đau muốn chống trả, nhưng bản thân dù sao cũng đuối lý, chính mình vào tẩm điện của nàng, bò lên giường nàng, còn... nhìn đến dấu vết trên cổ nàng, Tiêu Đình không dám phản kháng đánh lại nàng, chỉ biết ôm đầu chịu trận.
Sướng cái miệng thì phải khổ cái thân chịu đòn.
Chỉ một lát sau trên người Tiêu Đình không chỉ xuất hiện vết bầm, còn có vô số vết cào rướm máu.
Tiêu Đình rốt cuộc không chịu được, nắm lấy ngọc thủ nàng không cho nàng làm loạn. Hai tay bị khóa trụ, Mỹ Đổ Toa tức giận quát.
"Buông bổn vương ra, nếu không đừng trách ta độc ác."
Tiêu Đình đẩy mạnh một cái, làm Mỹ Đổ Toa ngã úp sấp trên giường, cũng may giường đủ lớn, thừa nhận được hai người lăn lộn náo loạn.
"Ta không biết tại sao ta lại ở đây, tối qua làm đau tỷ đều xuất phát từ vô thức, ta thật sự không cố ý."
Tiêu Đình lùi lại muốn kéo chăn che lại thân mình, không phát hiện trong lời nói càng thêm ái muội dễ gây hiểu lầm.
Mỹ Đổ Toa trừng mắt nhìn Tiêu Đình chiếm trọn cái chăn, còn dám lấy chăn của nàng.
"Chỉ một câu vô ý thức là có thể phủi sạch tay? Ngươi xem bổn vương là gì?"
Mỷ Đổ Toa tức giận quát, hàn mang trong mắt lãnh lẽo như muốn đông chết Tiêu Đình, vươn tay bắt lấy chăn gấm kéo lại.
Đôi bên giằng co lôi kéo, dưới sức lực của hai Đấu Tông chăn gấm lập tức bị xé làm hai mảnh. Tiêu Đình mất đá ngã ngửa té xuống giường.
Mỹ Đổ Toa vung tay đánh một quyền vào người Tiêu Đình, Tiêu Đình bị kình lực đánh văng vào tường, tẩm điện ầm ầm chấn động, bức tường bị Tiêu Đình va vào dần xuất hiện vết nứt sau đó đổ ập xuống.
Mỹ Đổ Toa vớ lấy ý bào nhăn nhúm trên giường khoác tạm, cột chặt đai lưng nện từng bước đi tới.
"Tỷ thật sự muốn đánh nhau sao." Tiêu Đình đứng dậy hỏi, bất chấp bản thân còn đang không mảnh vải che thân.
Mỹ Đổ Toa lần nữa vung tay muốn đánh, Tiêu Đình hóa thành một đạo tán ảnh đứng ở phía sau Mỹ Đổ Toa, khóa lại tay nàng.
Mỹ Đổ Toa hung hăng ngã đầu ra sau dùng đầu mạnh mẽ đập vào mặt Tiêu Đình, Tiêu Đình bất ngờ bị tập kích, đầu bật ngửa ra sau, một vài giọt máu mũi hoa lệ bắn lên không, buông ra Mỹ Đổ Toa cả người ngã sóng soài dưới đất.
Mỷ Đổ Toa lại vung tay muốn đánh Tiêu Đình, quang mang bảy màu đại thịnh, Tiêu Đình nuốt nước bọt vội vung tay lên, kim quang ồ ạt bạo dũng.
"Oành." Một phần kiến trúc của tẩm điện bị phá hư, một mảng lớn bị đánh nát thành bụi phấn.
"Nguy, tẩm điện nữ vương bệ hạ bị tấp kích." Hoa Xà Nhi hét lên, hàng trăm thân vệ Mỹ Đổ Toa và xà vệ xung quanh lập tức lao tới.
Tiêu Đình dù đánh trả nhưng đều chỉ dừng ở mức hóa giải đòn đánh của Mỹ Đổ Toa, mà Mỹ Đổ Toa ra tay mỗi đòn đều không chút lưu tình, kết quả Tiêu Đình bị đánh một thân thảm thương.
Tiêu Đình thở dài từ bỏ chống cự, để cho nàng trút giận sẽ không sao, càng chống lại chỉ khiến nàng càng thêm tức giận, đáng tiếc Tiêu Đình giác ngộ quá trễ.
Mỹ Đổ Toa đạp bước đi tới, khóa trụ hai tay Tiêu Đình, ấn Tiêu Đình nằm úp sấp dưới sàn, hệt như tối qua nàng bị Tiêu Đình đè ép.
Răng nanh sắc nhọn ẩn sâu trong nướu răng dần lộ dài ra, Mỹ Đổ Toa ngồi xổm xuống dùng đầu gối ấn lên lưng Tiêu Đình, một tay ấn đầu Tiêu Đình xuống sàn nhà, một tay vén mái tóc đen dài của Tiêu Đình ra để lộ phần gáy và cổ trắng nõn, cúi xuống tàn nhẫn cắn loạn vào gáy Tiêu Đình.
"Ah..."
Tiêu Đình vũng vẫy gào lên, hai tay bấu mạnh vào sàn nhà, gỗ lát dưới sàn nháy mắt bị bóp nát vụn.
Hơn trăm đạo thân ảnh của các thân vệ và xà vệ đồng loạt lao tới, vũ khí lăm lăm trong tay vây quanh tẩm điện đổ nát, vô tình nhìn thấy một màn kinh diễm cả đời khó quên.
Tất cả đồng loạt xoay người bỏ chạy, Hoa Xà Nhi sắc mặt tái mét hóa đá chân run không đi nổi, đối diện với ánh mắt cuồng nộ tràn ngập sát ý của Mỹ Đổ Toa, toàn thân mềm nhũn ngã phịch xuống.
Ba trưởng lão cũng lao tới sắc mặt trắng bệch, vội kéo Hoa Xà Nhi rời đi, phong tỏa xung quanh tẩm điện.
Mỹ Đổ Toa và Tiêu Đình mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, cả người phát lãnh. Mỹ Đổ Toa sắc mặt ngưng trọng xoay người bỏ đi qua phòng khác, trên môi vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi đầy yêu dã.
Tiêu Đình nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, vừa muốn ngồi dậy đã bị một trận choáng váng đánh úp, loạng chạng lại ngã trên mặt đất.
Lại trúng độc, cái miệng nhỏ của Mỹ Đổ Toa tràn đầy nọc độc. Tiêu Đình nuốt vào một viên giải độc đan, đợi một lúc mới ngồi dậy được.
Lấy ra một bộ y phục khoác vào, Tiêu Đình cúi đầu ra khỏi tẩm điện, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng mình.
Giống như không mặc y phục đứng ở giữa phố, lần đầu tiên trong đời Tiêu Đình cảm thấy khuất nghẹn hổ thẹn không dám ngẩng mặt nhìn người khác.
.
Hôm qua mình treo máy gần nửa tiếng mà nó cứ quay uốt không vào truyenwiki.com dc, tức ghê.
Tối h vô được ngồi sửa lỗi mà hai con mắt nó dính lại, trưa giờ vô được mừng hú hồn luôn á mọi người.
Thêm nữa, tui biết là dòm ngó vợ người khác là không tốt nhưng mà tui vẫn u mê. Cuồng Mỹ Đổ Toa quá rồi :((