Thân ảnh của cô bé bay vào, lỗ hổng trên kết giới tự động khôi phục lại. Cô bé có một đôi mắt to long lanh, có chút sợ sệt nhìn tôi. Quỷ bảo cười hi hi, bay tới trước mặt cô bé, cười vui vẻ với cô bé.
Quỷ Bảo: “Bây giờ cậu an toàn rồi, ma ma của tôi rất tốt, đừng sợ.”
Một đứa trẻ chưa được vài tháng, còn chưa được sinh ra mà đã quan tâm tới một đứa trẻ lớn hơn nó, đã được sinh ra rồi. Trái tim của tôi vừa ấm áp, vừa chua xót. Trải qua trắc trở, đứa trẻ càng ngày càng hiểu chuyện. Tôi không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.
“Tôi… Tôi không có ma ma.” Cô bé đột nhiên gục đầu xuống, một bộ dạng tâm trạng ngổn ngang.
Tôi nhìn một bộ dạng thương tâm của nó, nó không thể nào không có mẹ. Nếu không có mẹ thì đã không có nó. Chẳng qua là nó không biết mẹ của mình là ai mà thôi. Trên điểm này thì tiểu quỷ và cô nhi không có gì khác biệt.
“Cháu là cô nhi, mấy tháng trước bị đưa tới cô nhi viện, viện trưởng nói như vậy.”
Nó chủ động đề cập tới viện trưởng, mà viện trưởng của cô nhi viện rốt cuộc ở nơi nào, không thể nào biết được. Vì vậy, tôi lập tức hỏi.
Tôi: “Lần cuối cùng cháu gặp viện trưởng là khi nào?”
“Cháu không còn gặp viện trưởng nữa, mọi người đều nói viện trưởng đi rồi. Đi không bao lâu thì cháu chơi ở hậu viện, bị ngã xuống bể tắm, chết đuối.”
Tôi: “Sau khi viện trưởng mất tích, cô nhi viện mới liên lục xảy ra chuyện?”
“Cháu là người thứ ba xảy ra chuyện, sau đó mỗi ngày đều có một người xảy ra chuyện. Thậm chí bọn cháu còn đoán, người tiếp theo biến thành tiểu quỷ sẽ là ai. Dần dần, chúng cháu đều quen rồi. Trở thành quỷ không lo bị đói, có một đạo sĩ ngày ngày cho chúng cháu ngửi hương.”
Đạo sĩ mà nó nói chính là Hướng Phong. Viện trưởng đột nhiên mất tích chắc chắn là do ông ta gây nên. Ông ta đem một cô nhi viện bình thường trở thành một động quỷ. Cô nhi viện Phúc Tinh là công trình của chính phủ. Ông ta làm như thế nào để tránh được sự điều tra của nhân viên?
Quỷ Bảo: “Các cậu có phải thường xuyên đi dọa người không?”
Cô bé gật đầu, hai mắt nheo lại, dường như đang chìm đắm trong niềm vui.
“Chúng tớ thích gây sự. Lúc trước, khi viện trưởng còn ở đây thì không dám. Hiện tại, đạo sĩ nói với chúng tôi, sẽ để cho chúng tôi sống giống như một đứa trẻ. Những người đi vào đây chúng tôi đều có thể trêu đùa. Mấy ngày trước có một chú tới đây, bị chúng tớ dọa cho một trận tới nỗi ngất xỉu phải đi bệnh viện.”
Người bình thường nhìn thấy quỷ đương nhiên sẽ sợ tới ngất đi, dần dần những nhân viên điều tra đều chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Cuối cùng tôi cũng hiểu được chân tướng của sự việc là như thế nào rồi.
Quỷ Bảo: “Ma ma, học trưởng đó của ma ma tới rồi.”
Nghe thấy tiếng nói nhẹ của bảo bảo, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy học trưởng thẳng tắp đi về phía tôi, không chút biểu tình, mắt không có tiêu cự.
Quỷ bảo: “Ma ma người tránh ra đi!”
Bảo bảo dùng sức đẩy tôi, cả cơ thể của tôi dán trên kết giới. Hướng học trưởng bước từng bước dài tiến lên phía trước, trực tiếp dùng thân thể đụng vào kết giới. Anh ấy là thân thể thuần dương, đối với kết giới có lực công kích rất mạnh. Bảo bảo dùng thân thể ngăn trở, không được!
Tôi hét lớn, vội vàng tiến lên phía trước muốn ôm bảo bảo tránh ra. Nhưng tôi còn chưa chạm được tới nó liền bị một cỗ cường lực làm văng ra, cả người té trên mặt đất.
Tôi nhìn bộ dáng nhẫn nhịn thống khổ của bảo bảo, trái tim giống như bị ngàn vạn sâu trùng cắn phá.
Tôi: “Bảo bảo, con mau quay lại đây!”
Tôi không để ý tới sự đau đớn, lập tức đứng lên, một lần nữa tới gần bảo bảo, nhưng lại một lần nữa lại bị văng ra. Tôi nhíu chặt mày. Nếu đã có thể hoài quỷ thai, chứng minh thân thể của tôi cũng có quỷ khí, tôi cũng có thể dùng thân thể đánh phá kết giới!
Nghĩ tới đây, tôi lập tức tiến tới gần kết giới, cả người đứng thẳng lên.
Phanh!
Một trận đau đớn tới xương tủy chạy khắp toàn thân, thống khổ lớn như vậy nhưng bảo bảo lại không kêu ra một tiếng.
Quỷ Bảo: “Ma ma!”
Bảo bảo lập tức từ trên kết giới bay tới, muốn tới bên cạnh tôi. Nó và tôi khi nãy giống nhau, vẫn còn chưa tới được gần tôi thì bị văng ra.
Phanh phanh phanh
Va chạm mãnh liệt, khóe miệng của tôi bắt đầu chảy máu. Chính vào lúc này, hai mắt của tôi rõ ràng lên.
Dị Tư Ẩn: “Đáng chết!”