Đã gần :, trạm xe chỉ còn thưa thớt hai, ba người cầm ô đứng cố gắng đợi xe. Xe chạy đến, họ vội vàng giũ nước trên người lách lên, ngay cả thời gian dừng lại một chút cũng không có.
Thiệu Ly đứng ở trạm xe buýt tiếp tục chờ xe. Xe không đến nhưng lại có một đôi giày da cao cấp xuất hiện trước mắt cậu.
Lý Hữu đứng ở chỗ đó, bóng đêm giống như đều tan chảy trong ánh mắt đó, u ám, không có chút ánh sáng nào.
Cách một khoảng khá xa vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.
Hơn nữa, ánh mắt hắn nhìn Thiệu Ly hết sức kỳ lạ.
Thiệu Ly vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhưng ngay lập tức giống như một trái bóng bị xì hơi, trở lại nguyên trạng như lúc đầu.
Cậu không biết hiện tại Lý Hữu đang có chuyện gì.
Hắn rõ ràng uống rất nhiều rượu, hoàn toàn không giữ được sự nghiêm túc, cẩn thận của ngày thường. Đến cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Hai người đứng dưới màn mưa, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Dường như, họ muốn thông qua đôi mắt để cảm nhận tận sâu thẳm trong trái tim đối phương lúc này đang chất chứa tâm tình gì.
Sau đó, Lý Hữu phá vỡ sự im lặng này trước. Hắn nói: “Tại sao em lại uống thuốc?”
Thiệu Ly có chút không hiểu, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Lý Hữu tiếp tục nói: “Lâu nay em vẫn luôn uống thuốc.” Đây rõ ràng là câu khẳng định không phải nghi vấn hay tự sự.
Thiệu Ly lập tức tiền hiểu ra, miệng cậu khẽ hé, lần đầu tiên cảm thấy có miệng mà không thể sử dụng để nói được gì.
Lý Hữu nhắm mắt lại, dưới cằm hắn đã mọc một lớp râu xanh. Lúc ngước nhìn lên, cả gương mặt hắn lộ ra vẻ tiều tụy, uể oải, thống khổ, nôn nóng. Cả người hắn như chìm trong một loại cảm xúc phức tạp, không diễn tả thành lời.
Sau đó hắn đi phía trước từng bước từng bước một, càng lúc càng đến gần Thiệu Ly, như là hỏi chính mình hoặc có thể là đang hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, em có yêu anh không? Với anh, em có một chút tình cảm nào không?”
Vấn đề này thật sự nằm ngoài dự đoán của cậu, một câu hỏi rất đột ngột.
Yêu hay không yêu… câu hỏi này đã theo bọn họ từ quá khứ đến hiện tại. Thậm chí, Thiệu Ly vẫn nghĩ trong vài chục năm tới nữa, không ai trong hai người sẽ nhắc tới.
Lý Hữu cho tới bây giờ chưa từng hỏi cậu, còn cậu cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi Lý Hữu câu này.
Bọn họ đã là cha của một đứa trẻ rồi, còn để câu hỏi ngây ngô này làm khó sao? Hơn nữa, phải lấy cái gì để định nghĩa là yêu hay không ?
Lúc nào cũng phải luôn miệng “em yêu anh” sao? Nếu như vậy, xem ra “yêu” rất rẻ .
Nếu nói, lúc Lý Hữu không ở nhà, cậu nhớ hắn; lúc nhận được điện thoại của Lý Hữu từ thành phố xa xôi kia, cậu cực kỳ vui mừng; lúc Lý Hữu nói sẽ trở lại, cậu vui vẻ chuẩn bị trước cơm chiều chờ hắn, tất cả những điều đó là “yêu” mà hắn nói, thì hình như cậu…yêu hắn.
Yêu thì sao còn không yêu thì thế nào?
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chẳng lẽ nếu tương lai không yêu, hai người sẽ đi trên hai con đường khác nhau?
Nếu vậy, thì tất cả mọi thứ đều là vô nghĩa.
Thiệu Ly cúi đầu, chậm rãi nói: “Thật ra, em cũng không biết nói như thế nào. Nhưng hiện tại, em với anh và Tiểu Tây, một nhà ba người cùng chung sống như vậy không tốt sao?”
Đáp án này không làm cho Lý Hữu cao hứng nổi. Hắn hít một hơi thật sâu, nhưng thật lâu cũng không thể thở ra.
Có đôi khi, hắn tình nguyện làm người hồ đồ.
Thiệu Ly không thừa nhận đối với hắn cũng chính là phủ nhận.
Hắn biết, lúc trước Thiệu Ly chịu ở bên cạnh hắn, không hẳn là do cậu cam tâm tình nguyện. Trên thực tế, phần lớn nguyên nhân là do hắn “ép buộc, dụ dỗ”. Vì vậy, hơn lúc nào hết, hắn cấp bách muốn có một đứa con nữa với Thiệu Ly. Có thêm một đứa nhỏ, đại khái hai người cũng có thể chân chính quyết tâm yên ổn sống. Thiệu Ly nếu có thể bằng lòng vì Thiệu Hiểu Tây tiếp nhận hắn, có lẽ sẽ vì đứa con thứ hai này của bọn họ mà chịu giao trái tim của cậu ra, một lòng một dạ đặt trên người hắn.
Hắn vẫn luôn tin rằng tình yêu có thể chậm rãi bồi dưỡng. Nhưng hiển nhiên Thiệu Ly không nghĩ như vậy, cậu vẫn luôn uống thuốc, không muốn có thêm đứa nhỏ nữa. Gần như cậu nóng lòng chờ Thiệu Hiểu Tây trưởng thành để đến một lúc nào đó sẽ chào tạm biệt hắn.
Buổi tối hôm đó, Chu Mạnh gửi cho hắn đoạn video. Mặc dù hắn biết rõ đây chính là kế ly gián, nhưng vẫn không thể khống chế được mà đi xác nhận. Nếu đổi lại là một người khác, không liên quan đến hắn, ngay cả liếc mắt tới hắn cũng lười.
Lúc ấy, hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với Thiệu Ly, trong tay vẫn còn cầm chiếc nhẫn thì nhận được tin sét đánh này. Ngày hôm sau, hắn trở về nhà sớm hơn một chút, mở ngăn tủ dưới TV ra, trong đó hơn phân nửa hộp thuốc tránh thai đã trống rỗng. Lúc đó, hắn cũng không biết đến cuối cùng trong lòng mình đang có cảm nhận gì. Ngay cả khi biết rõ chân tướng này, hắn vẫn lưu luyến, không muốn rời xa Thiệu Ly, không nỡ để cậu cô đơn. Tất cả chân tình ít ỏi của hắn toàn bộ đều dành cho người này. Đoạn tình này chỉ có hắn càng lún càng sâu. Nghe có vẻ thật đáng buồn cười, đến cuối cùng chỉ có hắn tự mình đa tình.
Mưa càng lúc càng lớn, những tia chớp vạch ngang chân trời tựa như những con rắn thừa dịp không trung mở ra mà bò lung tung.
Mùa đông năm nay chắc chắn sẽ rất lạnh.
Xa xa, đã thấy Chu Mạnh cùng Tô Viện mang dù chạy đến.
Đến khi thấy rõ ràng người đứng đối diện với Lý Hữu là ai, Tô Viện cắn chặt môi.
Cô đi đến cách Lý Hữu tầm ba bốn mét rồi dừng lại, không tiến thêm nữa.
Chu Mạnh cùng chạy lại, nhìn thấy Thiệu Ly đang đứng đối diện Lý Hữu, cũng giật mình.
Hắn thực hối hận vừa rồi lỡ miệng, tiết lộ với Lý Hữu chuyện nhìn thấy Thiệu Ly đứng ngoài cổng.
Hắn không ngờ rằng Lý Hữu sẽ đuổi theo “đứa em trai giả” này của Thiệu Phỉ, dù cậu ta dám có gan làm chuyện vụng trộm sau lưng Lý Hữu. Hắn nghĩ Lý Hữu cho dù không nổi giận cũng sẽ không dễ dàng buông tha Thiệu Ly
Chu Mạnh biết Lý Hữu hận nhất là bị người phản bội, hơn nữa với thủ đoạn tàn nhẫn, không ai dám chọc đến hắn. Bây giờ, lại mất hết mặt mũi như vậy chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn khiến cho thằng nhóc này không thể sống yên ở thành phố S.
Bởi vậy, Thiệu Phỉ cũng chắc chắn sẽ rớt đài thôi. Ai bảo lúc trước cô ta huênh hoang cho lắm vào, bây giờ phần thắng đã nằm trong tay hắn.
Thật là một con đàn bà ngu ngốc!
Huống chi Tô Viện là ai? Lý Trình là ai?
Hắn tin tưởng vô luận là quá khứ, hiện tại hay tương lai, cho dù bên cạnh Lý Hữu có bao nhiêu người lui tới, với hắn, Tô Viện vĩnh viễn là người đặc biệt nhất, không một ai có thể thay thế được, huống hồ còn có Lý Trình.
Phía trước, Thiệu Ly cúi đầu không nói lời nào, Lý Hữu đưa lưng về phía bọn họ. Mọi thứ gần như hòa vào đêm đen, không ai nói gì.
Sau đó chợt nghe Tô Viện cất tiếng nói: “A Hữu, trở về đi. Mưa lớn như vậy, sẽ bị cảm đó.”
Chu Mạnh nói: “A Hữu, chị Viện ướt hết người rồi.”
Lý Hữu không có phản ứng.
Tô Viện nói: “Có chuyện gì trở về rồi từ từ nói. Tiểu Thiệu, cậu mau khuyên nhủ A Hữu đi.”
Ngữ khí của cô hết sức thành khẩn, gần như là cam chịu, nhẫn nhịn.
Chu Mạnh nghe không nổi nữa, hắn tiến lên nắm tay áo Lý Hữu, nói: “A Hữu, đừng nói chuyện với loại người này. Dám mượn gan trời, làm trò vụng trộm sau lưng anh. Tốt nhất, anh nên cho hắn một bài học nhớ đời, nếu không hắn ỷ mình có chỗ dựa là Thiệu Phỉ liền không coi ai ra gì. Thiệu Phỉ là cái gì chứ? Loại mặt hàng như hai chị em cô ta, chỉ cần có tiền cho bọn họ là được, chả cần quan tâm đó là ai giống y như nhau, em sớm đã …”
Chưa kịp nói tiếp, đã bị Lý Hữu quay lại cho một cái tát vào mặt, những âm cuối còn chưa nói xong cũng bị nuốt lại.
Đó rõ ràng là hành vi bao che khuyết điểm, Tô Viện tức đến nỗi mặt cũng vặn vẹo.
Chu Mạnh không dám nói lời nào.
Mấy năm nay, nếu không phải nhờ quan hệ của Lý Hữu, cho dù hắn có làm mọi cách cũng không thể leo lên đến địa vị như ngày hôm nay. Trước đây, lúc còn là thực tập sinh, không xu dính túi, mỗi ngày đều phải sống cuộc sống “thấp hèn”, tiền lương thấp đến mức ngay cả chó cũng không thèm.
Bây giờ, hắn đã có biệt thự gần bờ biển, tám chung cư cao cấp trong thành phố. Chưa kể, còn có bốn chiếc xe thể thao, năm chiếc xe việt dã. So với % dân số ở thành phố S này phải nói là quá xa hoa.
Hắn có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới nếu hắn muốn, theo sau hắn là cả đám fan hâm mộ, mỗi ngày vây quanh hắn, sùng bái hắn, chiêm ngưỡng hắn, ngưỡng mộ hắn, thật lòng thật dạ mà yêu hắn.
Những nghệ sĩ cùng thế hệ hoặc không cùng thế hệ, ai thấy hắn cũng phải cúi lưng gật đầu, vuốt mông ngựa kêu một tiếng “anh Mạnh” hoặc là “Tiểu Chu” .
Hắn đã không còn là người bị người khác bắt nạt cũng không dám hé răng, một tên nhà quê đến từ nông thôn.
Hắn có vị thế đủ để coi thường Thiệu Ly, người phải sống cuộc sống nghèo hèn giống như con kiến.
Thế nhưng… Lý Hữu chỉ dùng một cái tát đã cho hắn thấy rõ sự thật. Vì thế, hắn chỉ còn cách quay đầu lại nhìn Tô Viện, trưng cầu ý kiến.
Sắc mặt của Tô Viện so với hắn cũng không hề tốt hơn bao nhiêu, cô còn đang đắn đo nên có nên mở miệng hay không? Nếu có, thì phải nói gì?
Lúc này, Lý Trình được Lý Ngũ ôm đứng một bên, rất đúng lúc hắt xì một cái.
Nó nhìn Tô Viện, có chút cẩn thận, nói: “Mẹ ơi, con lạnh.”
Tô Viện ôm nó vào lòng, nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”
Lý Trình nhìn theo bóng dáng Lý Hữu, hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Tô Viện nói: “Con nít không được hỏi nhiều như vậy.”
Lý Trình im lặng hai giây, đột nhiên nói: “Con cũng không còn nhỏ. Chuyện mẹ nói với cậu Tiểu Mạnh con biết hết rồi.” Nó chui sâu hơn vào ngực Tô Viện, nhìn về phía Lý Hữu, nhỏ giọng nói tiếp: “Con biết anh thật ra không phải là anh. Hơn nữa, anh cũng không thích con.”
Like Loading…