“Thăng kia, mày điếc hay sao mà không nghe thấy tao nói dì hả?”
Mặt sẹo thấy Tân Thế Vỹ ngó lơ mình thì tỏ vẻ bực bội nói: “Rốt cuộc nhà mày có trả tiền hay không?”
Tân Thế Vỹ cau mày, giờ anh không muốn để ý đến đám này, mà chỉ muốn biết rõ tình hình gia đình mình: “Cho tôi thêm chút thời gian để nghĩ cách trả tiền cho mấy người, còn giờ thì mời về chol”
“Phì! Cho thêm thời gian? Mày nói không khác gì thằng bố què cụt của mày! Tao là tao không tin chúng mày nữa, biết điều thì mau dọn đồ biến khỏi đây, căn nhà này miễn cưỡng cũng đủ 100 nghìn đấy”.
“Thăng bố què cụt?”
Tân Thế Vỹ chấn động, sau đó nhìn sang mẹ mình: “Mẹ, gã nói vậy là sao? Bố bị sao thế ạ?”
“Mẹ cái thăng kia, bớt nói nhảm đi, tao không rảnh...”
“Chát!”
Mặt sẹo còn chưa nói hết câu thì đã ăn trọn một cái tát của Tần Thế Vỹ: “Tốt nhất anh đừng có cắt ngang lúc tôi đang nói chuyện với mẹ”.
Cát tát này nghe rất kêu, đến Mặt sẹo còn ngớ người ra.
“Chết, chết rồi...”
Trần Liên thì cuống lên: “Thế Vỹ, con mau chạy đi, nhanh lên!”
“Mẹ, không sao đâu”.
Tân Thế Vỹ vội an ủi mẹ mình: “Chỉ là bọn du côn vớ vẩn thôi mà”.
Mãi sau, Mặt sẹo mới phản ứng lại, gã giận sôi máu rồi gào lên: “Chúng mày còn đần mặt ra đấy à? Lên hết cho tao, phế thắng chó ấy đi!”
Ngay sau tiếng gào của gã, bốn tên đô con khác lập tức xắn áo bao vây Tần Thế Vỹ.“Dừng tay, các người không được động vào con trai tôi!”
Trần Liên hét lên cầu xin: “Anh Mặt sẹo, xin anh tha cho. con trai tôi, chúng tôi sẽ gán nhà cho các anh”.
“Đừng mơ! Giờ tao vừa lấy nhà, còn vừa phải đánh người nữa”.
Mặt sẹo hừ nói, từ sau đi đi theo anh Hổ, gã không còn bị ai đánh nữa. Thế mà hôm nay lại bị một thằng oắt con tát nổ đom đóm mắt thì sao bỏ qua cho nó được. Ngay sau đó, bốn tên khác đã bổ nhào vào đánh Tân Thế Vỹ.
Nhưng anh chỉ cần nhấc một chân lên đá thì cả bốn tên đó đều đã bay ra xa rồi ngã sấp ngửa dưới đất, không ngừng kêu r3n. Cú đá của anh không chỉ đá gấy nhiều khớp xương của chúng, thậm chí còn làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, bọn này không năm trên giường tĩnh dưỡng nửa năm thì đố dậy được.
Mặt sẹo hít vào một hơi lạnh, sao thăng này khoẻ thế nhỉ? Là cao thủ à?
Bảo sao mà nó dám đánh mình. “Giờ đến lượt anh rồi!”
Tân Thế Vỹ nhìn về phía Mặt sẹo, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, tim Mặt sẹo đập như đánh trống, thậm chí còn thấy khó thở. Nhưng không lâu sau, gã đã lấy lại tinh thần: “Thằng kia, tao nói cho mày biết, tao là người của anh Hổ, mày mà đánh tao thì ngang với tự sát đấy!”
“Anh Hổ? Lôi Hổ à?”
Ba năm trước, Tân Thế Vỹ từng nghe Phương Nhan nhắc. đến tên người này, hình như là một tên đại ca nổi tiếng của thành phố Giang Hải: “Anh về bảo với Lôi Hổ là Tân Thế Vỹ tôi sẽ sớm đến tìm, bảo Lôi Hổ chuẩn bị kỹ vào”, Tân Thế Vỹ thờ ơnói.
“Mày nói sao? Mày định đến tìm anh Hổ ư?”, Mặt sẹo tưởng mình nghe nhầm.
“Cút!”
“Mày giỏi lắm, chúng tao sẽ chờ, thằng nào không đến làm chó!”
Dứt lời, Mặt sẹo dẫn mấy tên đàn em thất thểu rời đi. Tân Thế Vỹ có thể hạ được cả bốn tên một lúc thì e là biết võ rồi, gã phải báo chuyện này ngay cho anh Hổ.
“Thế Vỹ, con mau đi đi, bọn nó là xã hội đen đấy, mình không dây vào được đâu”.
Mặt sẹo vừa đi thì Trần Liên đã cuống lên.
“Mẹ đừng lo, giờ con khác trước rồi nên không phải sợ bọn họ. Hơn nữa, thời gian ở trong tù con đã quen với nhiều nhân vật lớn, bí quá thì con đi nhờ họ giúp”.
Để mẹ mình yên tâm, Tần Thế Vỹ chỉ đành bịa ra như vậy. Quả nhiên mẹ anh nghe xong đã yên lòng hơn hẳn. Vì bà nghĩ rằng chắc đúng là thế thật thì Tân Thế Vỹ mới được thả sớm như vậy.
“Mẹ kể cho con nghe tình hình nhà mình đi đã, sao Tiểu Thảo lại bị ung thư? Còn bố nữa, bố bị làm sao? À, mà anh chị dâu đâu rồi?”
Tân Thế Vỹ đỡ Trần Liên ngồi xuống, sau đó vội vàng hỏi chuyện, anh cảm thấy nhà mình đã xảy ra chuyện lớn.
“Một năm trước, bố con bị tai nạn xe, tuy không mất mạng nhưng bị què một chân. Hơn hai năm trước, anh chị dâu con đã gặp cướp trên đường tan ca đêm về nhà, anh chị con đã đưa hết tiền cho chúng rồi mà vẫn bị giết”.
Trần Liên nói mà giọng nghèn nghẹn, nước mắt cứ tuôn không ngừng: “Khoảng nửa năm trước, Tiểu Thảo suốt ngày. ôm bụng kêu đau, bố mẹ đưa con bé đi khám, ai dè nó bị ung thư gan, hơn nữa... còn ở giai đoạn cuối rồi”.
Nói đến đây, Trần Liên càng khóc không ngừng.
Tân Thế Vỹ chỉ thấy đầu mình ong ong, đôi mắt đỏ lên. Ba năm qua, vì anh tin tưởng Phương Nhan nên rất yên tâm về gia đình mình, cứ thế tập trung luyện võ học y với ông cụ mà chưa từng gọi về nhà. Nhưng không ngờ nhà anh đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bố anh bị tai nạn xe rồi què chân, anh chị dâu thì bị bọn cướp giết hại, còn cháu gái thì bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Bảo sao mẹ anh mới ngoài 50 mà đã trông già như hơn 60.
“Để chữa bệnh cho Tiểu Thảo, bố mẹ gần như đã tiêu hết sạch tiền. Giờ bố con bày hàng bán ngoài vỉa hè nhưng cũng không kiếm được mấy đồng, nhưng ông ấy không nỡ mặc kệ "Tiểu Thảo nên đành đi vay lãi cao. Trong quá trình vay nợ, bố con còn bị chúng nó đánh mấy lần rồi”.
Gương mặt Trần Liên đầy vẻ tuyệt vọng và không cam lòng: “Thế Vỹ, con nói xem chúng ta phải sống tiếp thế nào đây? Sao ông trời lại tàn nhãn với nhà mình thết”
Nào chỉ có tàn nhãn! Mà còn là tuyệt tình kìa!
Tân Thế Vỹ chỉ thấy lồ ng ngực mình nghẹn đến khó chịu, nhưng vẫn may dù cục diện tàn nhãn nhưng chưa đến mức tuyệt vọng. Anh của bây giờ tinh thông y thuật, võ nghệ cao cường. Dù là bệnh ung thư của Tiểu Thao hay cái chân bị què của bố thì anh cũng có thể chữa được.
“Mẹ đừng buồn, giờ con đã về thì sẽ không để mọi người phải khổ nữa”.
Tân Thế Vỹ vừa an ủi mẹ mình vừa hỏi tiếp: “À, nhà mình đang khó khăn vậy mà Phương Nhan không giúp gì sao mẹ?”
Ba năm trước, khi anh nhận tội thay cho Phương Nha, cô ấy đã thề thốt sẽ chăm sóc người nhà anh để anh được yên tâm.
“Không, ban đầu con bé còn tới ngó ngàng một chút, nhưng từ hai năm trước sau khi anh chị con mất thì không thấy nó đến nữa”.
Trần Liên lắc đầu, sau đó nói với Tân Thế Vỹ: “Thế Vỹ, khoảng hơn một tháng trước, bố con bảo với mẹ đã nhìn thấy Phương Nhan đi với một người đàn ông lúc bố con bán hàng ngoài vỉa hè... hai đứa nó nắm tay nhau đi dạo”.
Nghe thấy thế, Tân Thế Vỹ híp mắt lại. Anh chấp nhận ở rể vì Phương Nha, thậm chí còn đồng ý ngồi tù thay cô ta, vậy mà cô ta lại đền ơn anh vậy sao?
Cộp cộp!
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động vang lên, chẳng mấy chốc đã có tiếng giày cao gót vọng vào. Một cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm kỹ càng bước lả lướt vào nhà. Đó chính là là Phương Nhan - vợ của Tần Thế Vỹ. Sau khi vào nhà, cô ta nhíu mày rồi giơ tay lên phe phẩy trước mũi và tỏ vẻ ghét bỏ: “Ớ, Thế Vỹ, anh về rồi à?”
Sau khi nhìn thấy Tân Thế Vỹ, Phương Nhan ngớ người ra. “ừ",
Tân Thế Vỹ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt anh khiến Phương Nhan thấy mất tự nhiên. Nhưng ngay sau đó, cô ta đã cười nói: “Xem ra sự tác động của nhà em từ ba năm trước có hiệu quả thật, nhờ đó mà nhà họ Ngọc mới nguôi giận. Thế là tốt rồi, nếu anh đã về thì sau cố mà làm người tử tế...”
Tân Thế Vỹ chỉ nhìn Phương Nhan mà không nói gì, cô ta của bây giờ khiến anh thấy rất lạ lãm. Nhưng anh được về trước hai năm không hề liên quan gì đến nhà họ Phương cả. Mà sao cô ta có thể thốt ra câu “sau này anh hãy cố mà làm người tử tế” được chứ? Ngày trước, anh bị người nhà họ Ngọc bắt đi là vì ai?
“Em đến có việc gì à?” Tần Thế Vỹ hỏi, trong đầu anh thầm nghĩ có phải cô ta biết tin mình về nên đến giúp đỡ hay không? Nếu là vậy thì có lế anh còn suy nghĩ tha thứ cho cô ta.
“À, em đến tìm cô chú đấy chứ. Nhưng nếu anh được ra ngoài sớm thì em nói với anh luôn”.
Phương Nhan mỉm cười rồi thẳng thần nói: “Thế Vỹ, một tuần nữa là em cưới, địa điểm là khách sạn Đế Vương, chắc chắn hôm đó sẽ là một đám cưới thế kỷ gây chấn động cả thành phố. Nếu anh rảnh thì nhớ phải đến dự nhé!”
Phương Nhan bỏ tấm thiệp xuống rồi quay người rời đi.