Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ sáng màu, trên tay đeo đồng hồ vàng sáng chói, hẳn cũng là bạn thời đại học của Tân Thế Vỹ, tên là Khang Liệt.
Lúc nghe Khang Liệt nói thế, sắc mặt Khổng Nhã Thư lộ ra vẻ không vui. Tân Thế Vỹ xảy ra chuyện vào ba năm trước đã lan truyền trong lớp từ lâu, nhưng vì mọi người đều nể tình là bạn cùng lớp nên không bao giờ công khai thảo luận. Bây giờ Khang Liệt vừa gặp lại đã nói đến chuyện này, rõ ràng là muốn khiến Tân Thế Vỹ bị bế mặt.
Thật ra có thể nói Tân Thế Vỹ là kẻ thù chung trong mắt hầu hết các bạn nam trong lớp, vì Phương Nhan - bạn học nữ có thân phận cao quý nhất có quan hệ tình cảm nam nữ với Tân Thế Vỹ. Bây giờ Phương Nhan sắp kết hôn với người khác, rất nhiều người trong lớp đều biết chuyện này, đương nhiên Khang Liệt sẽ không xem Tần Thế Vỹ ra gì, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu Tân Thế Vỹ: “Tôi đi tù mấy năm có liên quan đến cậu không?”
Đối mặt với sự chế giễu của Khang Liệt, Tân Thế Vỹ lạnh lùng đáp lại một câu. Ba năm qua anh đã chỉnh chiến sa trường, tâm trạng đã sớm khác hẳn với người thường. Khang Liệt không quan tâm nhiều đến tình cảm bạn bè cùng lớp, vừa gặp đã móc mỉa nhau, anh cũng lười giải thích bèn nói thẳng.
“Cậu..”, Khang Liệt nghẹn họng, không ngờ Tân Thế Vỹ lại thẳng thăn như vậy. Tân Thế Vỹ mặc kệ hẳn, nhìn Khổng Nhã Thư: “Bạn Khổng, hai người là?”
Tân Thế Vỹ và Khổng Nhã Thư có quan hệ rất tốt khi còn học cấp ba, hai người thường xuyên thảo luận một số vấn đề về học tập. Khi họ thi vào cùng một trường đại học, thậm chí có một số bạn cùng lớp nói đùa rằng có khả năng sau này hai người sẽ là một đôi.
“Là thế này, hôm nay có mấy người lớp đại học nói muốn tụ tập họp lớp, Khang Liệt đến mời mình nên mình đến chơi”.
Khổng Nhã Thư khẽ cười rồi giải thích, câu này cũng thể hiện rõ sở dĩ bây giờ cô đi cùng Khang Liệt là vì Khang Liệt mời. Cô và Khang Liệt chỉ là bạn bình thường thôi.
“Họp lớp?”, Tân Thế Vỹ gật đầu nói: “Được, mọi người phải tham gia họp lớp thì mau đi đi, không là trễ đấy”.
Nói xong, anh xoay người định đi.“Tân Thế Vỹ..”, Khổng Nhã Thư gọi anh lại: “Cậu còn dùng số điện thoại cũ không? Nếu cậu đã đổi số điện thoại... có thể cho mình số của cậu được không? Khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau nhé?”
Tân Thế Vỹ nhìn cô: “Được”.
Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với Khổng Nhã Thư, còn kết bạn Zalo nữa. Còn Khang Liệt, từ đầu đến cuối anh chẳng quan tâm gì đến hẳn, xem hẳn như không khí, Khang Liệt đâu thể chịu đựng được? Hơn nữa, bây giờ hắn đang theo đuổi Khổng Nhã Thư, ngày thường Khổng Nhã Thư luôn thờ ơ với hän nhưng hôm nay lại rất nhiệt tình với Tân Thế Vỹ vừa ra tù, khiến Khang Liệt nhìn Tân Thế Vỹ bằng ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Tần Thế Vỹ, mấy người tham gia họp lớp hôm nay đều là bạn thời đại học của chúng ta, trước đây là vì không biết cậu đã ra tù nên mới không gọi cậu. Nếu giờ cậu đã ở đây rồi, còn tình cờ gặp nhau thế này, cho dù thế nào cậu cũng đi chung với bọn tôi đấy”.
Thấy Tân Thế Vỹ sắp rời đi, Khang Liệt vội tiến đến kéo anh lại. Nếu một người vừa mới ra tù đi họp lớp thì sẽ có thú vị thế nào? Tất nhiên Khang Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Tân Thế Vỹ, cậu đừng nên đi”.
Khổng Nhã Thư khẽ cau mày nói. “Nhã Thư, cậu nói sao. thế? Mấy người tham dự họp lớp đều là bạn đại học của chúng ta, sao không để Tân Thế Vỹ đi?”
Khang Liệt giả vờ tức giận nói: “Lế nào cậu xem thường Thế Vỹ vì cậu ấy đi tù sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu như thế là không đúng. Mặc dù cậu ấy ở tù nhưng giờ cậu ấy đã được thả ra rồi, tức là cậu ấy đã biết sửa chữa lỗi lầm của mình, sau này sẽ làm người tốt, chúng ta nên tha thứ cho cậu ấy, coi cậu ấy là bạn học như trước kia”.
Khổng Nhã Thư lạnh lùng liếc xéo Khang Liệt, Khang Liệt này quả thật là một người đạo đức giả. Trước kia cô không nhận ra, nhưng hôm nay cô cũng xem như đã nhìn thấu, tuy nhiên cô vẫn nhìn Tân Thế Vỹ nói: “Tân Thế Vỹ, những người tham gia họp lớp hôm nay có cả Phương Nhan, còn có Lưu Khoa - chồng sắp cưới của cậu ấy, nên cậu đừng đi nhé?”
“Phương Nhan cũng đi à?”
Vốn dĩ Tân Thế Vỹ không định đi, thậm chí còn chuẩn bị hất tay Khang Liệt ra, nhưng khi nghe Khổng Nhã Thư nói thế, anh lại đổi ý: “Mình đi với hai người”.
Khổng Nhã Thư cau mày, nhìn chăm chăm Tần Thế Vỹ, ánh mắt hiện lên tia thất vọng. Xem ra Tân Thế Vỹ vẫn còn tình cảm với Phương Nhan. Chỉ là, cho dù cậu vẫn còn tình cảm với cậu ấy thì đó cũng chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình thôi.
“Vậy thì đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian, họ đã đến hết rồi”.
Khang Liệt thấy Tân Thế Vỹ đồng ý, hơn nữa hình như còn vì Phương Nhan nên mới đồng ý tham gia họp lớp, hẳn lập tức trở nên phấn khích. Bây giờ hắn rất mong đợi cảnh tượng lát nữa sẽ đặc sắc thế nào. Sau đó ba người đi về phía một khách sạn Khang Trang cách trước mặt một trắm mét.
“Tân Thế Vỹ, chắc là cậu chưa từng ăn ở khách sạn này nhỉ? Tôi nói cho cậu nghe, khách sạn này năm trong top mười khách sạn ở thành phố Giang Hải chúng ta, đặt một bàn bên trong phải tiêu tốn cả mấy chục ngàn tệ”.
Sau khi vào khách sạn, Khang Liệt nói với Tân Thế Vũ: “Nhưng cậu yên tâm, buổi họp lớp hôm nay là do Lưu Khoa mời, không cần chúng ta bỏ tiền túi ra”.
Tân Thế Vỹ khẽ gật đầu, không đáp lời. Anh biết Lưu Khoa, hẳn không phải bạn cùng lớp với họ, mà chỉ học cùng khóa, là sinh viên khoa Quản trị. Nghe nói Lưu Khoa cũng xuất thân từ một gia tộc lớn ở thành phố Giang Hải, nhưng bây giờ Tân Thế Vỹ chẳng có hứng thú gì với những chuyện này. Anh chỉ muốn gặp Phương Nhan, sau đó hỏi thẳng Phương Nhan xem rốt cuộc người nhà mình xảy ra có liên quan gì đến cô ta hay không.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến trước một phòng VIP, trước cửa treo biển “Địa Tự Hiệu.
“Cốc cốc!” Khang Liệt bước đến gõ cửa. Người phục vụ nhanh chóng
mở cửa, Khang Liệt bước vào trước, lớn tiếng nói: “Mọi người, xem tôi dẫn ai đến này?”
Trong phòng VỊP có một cái bàn lớn, bên cạnh có ghế sofa để nghỉ ngơi. Lúc này mấy bạn học của Tần Thế Vỹ đang ngồi ở quanh bàn, nghe Khang Liệt nói thế, họ đều tò mò quay sang nhìn.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tân Thế Vỹ: “Đây là... Tân Thế Vỹ? Chẳng phải cậu ta bị kết án năm năm sao? Mới ba năm mà đã ra ngoài rồi?”
“Tôi biết rồi, chäc chản là nhờ Phương Nhan, ba năm trước Phương Nhan đã bắt đầu giúp đỡ nên cậu ta mới có thể ra tù trước thời hạn”.
“Haizz, xem ra lý lịch của Tân Thế Vỹ đã xấu đi nhiều rồi, chịu không ít khổ cực trong tù”.
“Chịu khổ ư? Cậu ta đáng đời mà”.
Mấy người bạn cùng lớp nhỏ giọng bàn tán, còn quay đầu nhìn Phương Nhan ở một bên.
Phương Nhan đứng dậy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sau đó nói với Tân Thế Vũ: “Tân Thế Vỹ, nếu anh đã đến thì ngồi xuống ăn cơm đi. Mặc dù anh từng đi tù nhưng ở đây đều là bạn của chúng ta, không ai ghét bỏ anh cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này anh sẽ trở thành người tốt, thay đổi quá khứ của mình”.