Sau khi bọn họ lái qua một tấm bảng chỉ đường “Thôn Hướng Dương”, Tống Tân mới dừng xe, bảo Sở Sáo gọi Đại Hào dậy.
Đại Hào mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt hỏi: “Đến nhà bà cô chưa?”
Tống Tân kìm chế để không mắng anh ta là heo, chỉ bảng chỉ dẫn bên ngoài: “Tay Từ Sơn kia có lẽ ở đây, anh muốn đi không?”
Đại Hào vươn vai duỗi lưng i, mở cửa xe ngó ra nhìn trời, hơi híp mắt lại nói: “Á đù, sao vẫn còn tận hơn , người vậy? Đến chịu đấy!”
Số lượng trên bầu trời cũng mới giảm chưa đến một trăm.
Anh ta quay đầu hỏi Tống Tân: “Cô cảm thấy nên đi hay không? Giết được tên nào hay tên nấy mà.”
Tống Tân nói: “Thật ra tôi cảm thấy không đi là tốt nhất, Từ Sơn có lẽ có súng đạn, thuốc nổ. Vì giảm bớt một người chơi mà mạo hiểm như vậy không đáng.”
“Ờ.” Đại Hào gật đầu, rồi mới chợt sực nhớ: “Nếu đã thấy không nên thì cô dừng xe ở đây làm gì?”
Sở Sáo ngoan ngoãn mở cửa xe: “Cô ấy muốn đánh thức anh dậy thôi, đến lúc nên đổi người lái xe rồi.”
Tống Tân cười híp cả mắt, vừa xuống xe vừa nói: “Vẫn là Sở Sáo thông minh.”
Trọng Phong từ ghế phụ xuống, nhìn cô chằm chằm.
“…” Tống Tân bổ sung: “Anh cũng thông minh.”
Đại Hào cắn răng: “Thế hóa ra mỗi ông đây ngu ngốc à?”
Sở Sáo an ủi: “Nhưng anh có cơ bụng múi.”
Đại Hào: “….”
Tống Tân nhịn cười cùng Trọng Phong ngồi vào ghế sau, chờ Đại Hào lái xe mới khẽ bật cười.
Đại Hào quay đầu quơ quơ nắm đấm với cô, Tống Tân liền nghiêm mặt nói: “Chú ý nhìn đường.”
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Xem ra gần đây tôi đối tốt với cô quá, ngay cả Sở Sáo cũng dám bắt nạt ông đây rồi?”
Sở Sáo vô tội chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Đâu có.”
“Đừng có tỏ vẻ đáng thương, đàn ông đàn ang!” Đại Hào thở phì phò định đánh anh ta, sắp đánh tới người thì lại thu tay về.
Tống Tân ở ghế sau không nhịn được nữa, cười to.
Chuyện xảy ra ở thị trấn kia chỉ như một đoạn nhạc đệm nhỏ xen giữa mà thôi, từ đó về sau bọn họ không gặp gỡ thêm tình huống nguy hiểm nào khác.
Khi bọn họ đi qua một thị trấn khác cũng từng gặp một đám người bình thường đang đi săn lùng người chơi.
Vẻ mặt những người kia rất lo lắng, dường như hoàn toàn chưa từng nhìn thấy người chơi. Khi nhóm Tống Tân đi qua, bọn họ lập tức xông tới.
Tống Tân và Đại Hào đều cho rằng phải đánh thêm một trận nữa. Nhưng khi Đại Hào xuống xe, hai người đầu tiên nhìn thấy anh ta lại hét lớn: “Đậu xanh, là hắn! Mọi người mau chạy đi!”
Những người khác nghe thế, có lẽ còn chưa nhìn thấy người xuống xe là ai cũng đã co cẳng chạy.
Đại Hào hớn hở lên xe, quay đầu khoe khoang với Tống Tân và Trọng Phong: “Nhìn thấy không, cuối cùng vẫn là gương mặt này của tôi hữu dụng!”
Tống Tân thản nhiên đáp: “Đúng vậy, xấu đến mức dọa người ta chạy hết cơ mà.”
Đại Hào tức giận nghiến răng, lẩm bẩm: “Lẽ ra ông đây phải thịt các người từ trước, giờ ở với nhau lâu rồi cmn không nỡ ra tay.”
Họ tiếp tục lái xe, Tống Tân từ trong xe trông thấy mấy người vừa rồi lúc này đang đứng cạnh đường lớn, sốt ruột nhìn chằm chằm xe họ.
Đại Hào suy nghĩ một chút, vừa dừng xe vừa nói: “Tôi khá là thích bọn họ, không bằng tặng bọn họ một món quà.”
Những người kia thấy xe dừng lại, vội vàng định chạy, Đại Hào lập tức xuống xe hô lớn: “Ê, các người muốn tìm người chơi đúng không? Nể tình các người tôn kính ông đây, ông đây sẽ nói cho các người một manh mối quan trọng!”
Thế là anh ta liền nói cho họ chuyện Từ Sơn có khả năng đang ở thôn Hướng Dương.
Sau chuyện này, bốn người liền bình an thuận lợi về tới làng nhà bà nội Tống Tân.
Nhưng là… Nhưng khi ô tô lái tới gần, Tống Tân nhưng thấy được một đống đổ nát.
Cô sững sờ. Trọng Phong lúc này cũng nhìn thấy cảnh tượng bên đó, vội cầm tay cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đại Hào chưa từng tới nơi này, cho nên cũng không biết đến nhà nào là nhà Tống Tân. Anh ta vừa lái xe vừa hỏi: “Là nhà nào đấy? Nhà nóc ngói bên kia à?”
Không nghe thấy cô đáp, anh ta ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, mới phát hiện Tống Tân đang ngẩn ngơ nhìn về một phía.
Anh ta đạp phanh, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Trọng Phong ôm Tống Tân vào lòng, nhẹ nói: “Là đống đổ nát kia.”
Đại Hào cũng sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, chửi một tiếng: “Đcm nó chứ, chắc lũ kia không tìm được hai người nên cho nổ căn nhà rồi!”
Tống Tân thở dài, cúi đầu: “Đi tìm nhà khác ở thôi, lúc chúng tôi ở đây trong thôn còn rất nhiều nhà trống.”
Sở Sáo nói thầm gì đó với, Đại Hào liền nói: “Chúng ta đi thôn khác, nhà thôn bên cạnh nhìn đẹp hơn.”
Tống Tân biết họ có ý tốt liền gật đầu: “Cũng được, tùy các anh.”
Đại Hào quay đầu xe, nhanh chóng rời khỏi đây.
Tống Tân quay đầu nhìn đống đổ nát xa dần, trong lòng nhói đau.
Căn nhà kia là ký ức của cô về bà nỗi, cũng chứa đựng những kỷ niệm vui vẻ ít ỏi trong tuổi thơ của cô.
Đáng tiếc… Tất cả đã mất rồi.
Trọng Phong nắm tay nàng, đợi cô quay đầu nhìn mình thì dịu dàng an ủi: “Chờ trò chơi kết thúc, chúng ta có thể về xây lại. Anh nhớ được tất cả chi tiết trong nhà, nhất định có thể xây lại một căn giống y như đúc.”
Tống Tân nhìn anh thật lâu, sau đó bật cười: “Không sao đâu, quá khứ đã mất, còn có tương lai. Có anh ở bên cạnh em là đủ rồi.”
Đại Hào hít một hơi, cố tình nói với Sở Vỏ: “Giúp tôi vuốt da gà trên tay cái!”
Tống Tân hít mũi một cái: “Tôi ngửi thấy mùi gato chua lòm của chó FA.”
“Con mẹ nó tôi gửi thấy mùi yêu đương chua lòm này!” Đại Hào đạp phanh, hùng hồ xuống xe: “Đến lượt cô lái xe!”
Tống Tân cười lớn, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Những kỷ niệm về người thân sẽ không vì căn nhà sập mà biến mất. Hơn nữa bây giờ cô còn có hai người bạn tốt và một người mình yêu. Đợi đến khi trò chơi kết thúc, cuộc sống của cô nhất định sẽ hạnh phúc hơn quá khứ rất nhiều.
Chuyện đã qua cũng không cần vướng mắc trong lòng nữa, tương lai mới là quan trọng nhất.
Bốn người chẳng mấy chốc đã tới thôn bên cạnh. Thôn này hoàn cảnh thật sự không tệ, trong đó có một tòa nhà nằm ở chỗ khá vắng vẻ, vị trí cũng khá cao. Dưới sườn núi có một khu rừng trúc và một đường mòn, trước nhà có một mảnh đất trồng rất nhiều mận, sau nhà dựa núi.
Quan trọng nhất là nơi này không có người ở.
Lúc bọn họ vào thì chỉ thấy một thi thể không đầu đã sớm phân hủy, mà đi ra sau nhà còn có thể nhìn thấy phía sau có một ngôi mộ mới.
Bọn họ đoán rằng người trong nhà này trước khi chết đã mai táng người nhà ở đó, cho nên cũng chôn thi thể trong phòng bên cạnh ngôi mộ kia.
Sau đó thì người bọn ở ‘chiếm đóng’ nơi này.
Ban đầu trong nhà vẫn còn mùi hôi của xác chết, nhưng một thời gian sau cũng từ từ biến mất. Mà những cây mận trước nhà mặc dù không ai chăm sóc, nhưng cũng ra rất nhiều quả.
Tuy rằng chua đến ch ảy nước mắt, nhưng hoa quả tươi hiếm có, bọn họ vẫn vui vẻ ăn.
Bởi vì nông thôn vốn ít người, cộng thêm vị trí ngôi nhà vắng vẻ, cho nên bốn người ở đây rất nhiều ngày cũng không xảy ra chuyện gì. Quả thực giống như đi trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn.
Số lượng trên bầu trời mỗi ngày đều giảm bớt, nhưng tốc độ không nhanh, một ngày chỉ khoảng trăm người.
Dựa theo tốc độ này thì phải gần một tháng mới có thể kết thúc trò chơi.
Tống Tân và Đại Hào vốn dự định cứ ở vậy chờ trò chơi kết thúc, dù sao ở đây vừa an toàn vừa thoải mái dễ chịu, ngoại trừ có đôi khi sẽ thấy hơi chán thì không có gì không tốt.
Thế nhưng mười ngày sau, bọn họ phát hiện không thể tiếp tục như thế được.
Bởi vì xếp hạng độ hot của họ đang giảm xuống, số phiếu của hạng sắp đuổi kịp Đại Hào, dựa theo tốc độ tăng còn có xu thế sẽ vượt qua.
Tống Tân hơn Đại Hào không quá nhiều phiếu, nếu như hạng vượt qua anh ta thì cũng sẽ nhanh chóng vượt qua cô mà thôi.
Bọn họ cảm thấy nguy cơ gần ngay trước mắt, sau khi thương lượng thì đều nhất trí rằng độ hot giảm xuống vì cuộc sống của họ quá đơn điệu.
Dù sao khán giả trên hành tinh kia thích nhất là mấy trò mạo hiểm kch thích, thỉnh thoảng xen vào chút tình yêu hoặc tình bạn quả thực có thể khiến chúng cảm động, nhưng bọn chúng vẫn thích nhất là trò đuổi bắt giết chóc.
Cho dù rất nhiều khán giả trên hành tinh ấy đã từng vì chuyện của Trọng Phong mà kiến nghị, nhưng ‘cơm chó’ dù ngon mấy cũng có lúc chán, chỉ có trò chơi đuổi giết biến hóa khôn lường mới giữ chân được chúng.
Thế là bốn người quyết định, ngày mai sẽ rời khỏi đây tìm nơi đông người.
Trước khi đi bọn họ hái hết mận mang theo. Vừa đi vừa ăn mận chua, nghe Đại Hào ‘hét’ cũng rất vui vẻ.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới thành phố Tống Tân ở trước đây.
Những chiếc xe chặn đường đã không còn, trên mặt đất chỉ còn những thi thể đã biến thành xương trắng.
Trong thành phố vắng vẻ hơn trước rất nhiều, đương nhiên cũng không chỉ nơi này mà tất cả các thành phố đều thế.
Nhưng mục đích vào thành phố lần này của nhóm bọn họ là hi vọng có người tìm bọn họ gây sự, cho nên càng mong vừa vào là gặp được rất nhiều người hơn.
Đại Hào lái xe mười mấy phút, mới thấy được một người què chân ở ven đường, nhưng chỉ có một người thì chẳng có tác dụng gì. Bọn họ cũng không thất đức đến mức dừng xe giết một người tàn tật.
Tiếp tục lái sâu vào thành phố một lúc lâu, bọn họ cuối cùng cũng gặp một xe minibus từ ngã tư phía trước lái tới.