“Đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu.” Trọng Phong vỗ vỗ đầu cô, Tống Tân buồn cười cầm lấy tay anh, chỉ giường: “Anh ngủ một lát đi, em ra cửa sổ trông chừng chúng nó.”
Trọng Phong ừ một tiếng, nhìn phòng một vòng, sau đó bê ghế bên bàn trang điểm đến trước cửa sổ, quay đầu lại nói: “Em đừng đứng, còn phải xoa mắt cá chân.”
Tống Tân bật cười: “Em biết mà, anh yên tâm.”
Đám quái vật kia vẫn không biết mệt mỏi mà bay lượn trên bầu trời. Tống Tân ngồi trước cửa sổ từ khe hở tấm rèm, yên tĩnh nhìn chằm chằm chúng nó thật lâu.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng cho đến khi Trọng Phong tỉnh, chúng nó vẫn đang bay.
Tiếng tông cửa đã ngừng từ lâu, hơn nữa cũng không nghe thấy tiếng kêu cạc cạc đặc trưng của chúng nó nữa. Quái vật ở bên ngoài hẳn là đã đi hết rồi.
Sau khi Trọng Phong tỉnh lại, đi đến cạnh cô, cúi đầu hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Tống Tân cười: “Câu này là em hỏi anh mới đúng?”
Anh cười nói: “Vết thương khép lại chậm hơn trước rất nhiều, nhưng sẽ không sao hết. Chân em còn đau không?”
“Đã hết từ lâu rồi, bây giờ hoàn toàn không sao cả.” Tống Tân nói, không nhịn được ngáp một cái.
Cứ luôn ngồi nhìn quái vật bay lượn ngoài cửa sổ, cô đã sắp ngủ gật rồi.
Trọng Phong thấy thế liền bắt cô đi nghỉ, anh thay ca.
Tống Tân suy nghĩ một chút liền đồng ý. Dù sao cũng không biết buổi tối sẽ có chuyện gì. Bây giờ có thời gian, ngủ một lát cũng tốt.
Nhưng dù ngủ cô cũng mơ thấy bị đám quái vật đuổi theo rất lâu.
Cho đến khi Trọng Phong đánh thức cô. Cô mở mắt, thấy trong phòng tối hơn rất nhiều.
Trọng Phong khẽ nói: “Chúng nó đang bắt đầu tản ra.”
Tống Tân lập tức tỉnh ngủ, chạy tới cửa sổ nhìn lên trời.
Đám quái vật chi chít bây giờ đã ít đi rất nhiều, hơn nữa còn đang tiếp tục giảm bớt.
Chúng nó bay về phía những tòa nhà cao tầng đổ nát. Cửa sổ rất nhiều tầng đều đã vỡ, những con quái vật liền chui từ cửa sổ vào, biến mất trong bóng tối.
Tống Tân thấy có hai con quái vật cùng bay về một chỗ, khi chui vào cửa sổ thì đụng phải nhau. Sau đó chúng nó liền đánh nhau giữa không trung.
Giống như hai con gà trống tử chiến, chúng không ngừng dùng hai chân và xương nhọn trên cánh cào cấu đối phương.
Cho đến khi một con trong đó thua trận rơi từ không trung xuống, trận chiến ấy mới kết thúc.
Khoảng nửa giờ sau, tất cả quái vật trên bầu trời đều đã biến mất.
Mà bầu trời xám xịt cũng chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ, hẳn là không lâu nữa trời sẽ tối hẳn.
Lúc này, vòng tay lại phát ra tiếng, Tống Tân vội vàng bật lên.
Đại Hào ở đầu bên kia: “Người chim chỗ tôi trốn hết vào nhà rồi. Chỗ cô thế nào?”
“Chỗ tôi cũng vậy, chắc là chúng nó về nghỉ rồi.” Tống Tân nhớ tới miêu tả trong báo, nói: “Trên báo có đưa tin, con quái vật đầu tiên do một người chạy bộ ban đêm phát hiện, cho nên chúng nó vẫn có thể hoạt động vào buổi tối. Bây giờ chúng nó vào nhà, có thể do chúng nó từ con người biến dị mà thành. Thị lực của con người trong bóng tối rất kém, bởi vậy chúng nó mới hoạt động vào ban ngày. Nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, phải hành động cẩn thận. Nếu bị chúng nó phát hiện, thì dù không có thị lực, một đám quái vật vẫn có thể dễ dàng git chết chúng ta.”
“Ok, tôi biết rồi.” Đại Hào nói: “Sau khi ra ngoài cô hãy xem xung quanh có nơi nào cao làm mốc xác nhận vị trí được không. Có thể tìm được bản đồ là tốt nhất. Cứ vậy đã, giữ liên lạc…”
“Chờ chút.” Tống Tân nghĩ đến một chuyện quan trọng, nói: “Anh tìm chút vải đen quấn quanh vòng tay mấy vòng giảm bớt âm lượng, đủ để mình anh nghe thấy là được. Bởi vì chúng ta không thể biết được tình huống của đối phương, nếu chẳng may tiếng thông báo của vòng tay làm hại đối phương thì khổ.”
Không ai biết tiếp đến sẽ xảy ra chuyện gì, nếu đang lúc ở gần quái vật mà vòng tay phát ra tiếng vang thì đúng là phiền toái.
Bọn quái vật sau khi vào nhà thì không kêu nữa. Giữa lúc yên lặng thế này, nếu có con nào kêu thì nhất định sẽ đánh động cả tổ.
Đại Hào “A” một tiếng, khó được mà khen Tống Tân một câu: “Hừ, cũng cẩn thận phết, không vô dụng lắm.”
Tống Tân vừa bó tay vừa buồn cười: “Cúp đây, liên lạc sau nhé, nhớ phải cẩn thận.”
Đại Hào hừ một tiếng: “Hai người cũng vậy, đặc biệt là cô ngốc, đừng làm gánh nặng cho !”
Tống Tân nghiến răng tắt vòng đi, quay sang nói với Trọng Phong: “Em thay quần áo đã.”
Cô nhìn áo phông trắng trên người, sau đó nhặt chiếc áo đen dài tay của nam từ dưới đất lên, nói: “Buổi tối mặc màu tối mới khó thấy.”
Dù trên chiếc áo này dính rất nhiều bụi nhưng đây không phải lúc để ý những tiểu tiết ấy. Bẩn chút còn hơn bị quái vật phát hiện.
Trọng Phong cũng khẽ cười một tiếng, xoay người đi, còn đưa tay bịt mắt: “Em thay đi, tôi sẽ không nhìn lén.”
Tống Tân cười, nhanh chóng thay áo, vừa bảo anh quay đầu vừa dùng vải quấn quanh vòng tay.
Trọng Phong liền đi đẩy giường. Chân giường ma xát với mặt đất phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Nhưng tòa nhà này lắp cửa sổ chống trộm cho nên không có quái vật nào vào được, chút âm thanh này không ảnh hưởng gì.
Tống Tân quấn vòng tay xong liền qua giúp Trọng Phong dịch giường, chẳng mấy chốc đã mở được cửa ra.
Trọng Phong đi ra ngoài trước, quay đầu ra hiệu cho cô tạm thời đứng yên, sau đó cẩn thận đi lại gần cửa.
Tống Tân xoay người vào phòng lột ga trải giường, rồi cũng đi theo ra cửa.
Nhưng cô không đi về phía cửa chính, mà lại rón rén vào phòng bếp.
Chủ nhân căn hộ chạy nạn, không thể nào lại mang cả đồ dùng trong phòng bếp đúng không?
Trong phòng tối đen như mực, nhưng cửa sổ phòng bếp không có rèm nên ánh trăng bên ngoài có thể chiếu vào, giúp phòng bếp sáng hơn một chút.
Trên bàn có giá đựng dao, ba con dao phản xạ ánh sáng, cực kỳ bắt mắt.
Tống Tân vội vàng đi tới, trải ga trải giường xuống đất, gấp lại hai lần, đặt con dao vào đó.
Ba con dao gồm một con dao phay, một con chặt xương, và một con dao lọc thịt.
Dao lọc thịt gần giống dao găm, nhỏ và nhọn, thích hợp tấn công mà cũng dễ mang theo.
Vì thế Tống Tân giữ lại con dao này, hai con còn lại bọc trong ga trải giường để dự phòng.
Gập ga rồi buộc lại là cô đã có một chiếc tay nải nhỏ.
Dao lọc thịt cô dắt ở bên hông, từ trong thắt lưng chọc ra một khe nhỏ là có thể cắm chắc con dao ở đó. Lưỡi dao cách một lớp vải sẽ không tự làm mình bị thương.
Làm xong, cô quay lại phòng khách, thấy Trọng Phong đang đẩy những đồ chặn cửa ra.
Cô liền tới giúp một tay. Trọng Phong thấy cô, khẽ nói: “Tôi nghe thử rồi, bên ngoài không có tiếng động.”
Nhưng sau khi di chuyển hết đồ, anh vẫn đẩy Tống Tân ra sau, tự mình mở hé cửa nhìn ra ngoài, thấy an toàn mới để cô đi.
Bên ngoài tối đen, một ô cửa sổ cũng không có, Tống Tân không thấy gì cả. Cũng may còn có Trọng Phong.
Thị lực của anh tuy không bằng trước do bị khóa sức mạnh nhưng vẫn tốt hơn Tống Tân nhiều.
Anh dắt tay Tống Tân, từ từ đi xuống tầng.
Hai người đi rất cẩn thận, bước chân không hề phát ra tiếng động. Xung quanh cũng cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh gì.
Hai tầng thôi mà bọn họ đi mất - phút.
Ánh trăng bên ngoài soi rọi vào hàng hiên, Tống Tân cuối cùng cũng nhìn thấy.
Bây giờ nhìn có vẻ an toàn, ít nhất cô không thấy bất cứ con quái vật nào.
Hai người nhìn nhau, bước nhanh ra khỏi toàn nhà, đi về phía cổng chung cư.
Bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, ra đường phố mới có thể tìm được địa chỉ.
Cổng chung cư cũng dán biển số nhà, trên đó viết “Số đường Đông Thắng”, chung cư tên “Thư Hương Uyển”, quả là một cái tên văn nhã.
Nhưng chỉ biết tên đường cũng vô dụng. Chỗ Đại Hào là đường An Phúc, không phải đường này.
Bọn họ phải tìm được nơi nào đó ghi đầy đủ địa chỉ thì mới biết được hai bên có ở cùng một thành phố hay không.
Trên đường phố cũng yên tĩnh, đá vụn và xương người rải rác khắp nơi, ngoài ra còn vài chiếc xe bỏ không ven đường.
Tống Tân kiểm tra thử, có xe hỏng khá nặng, có xe chỉ bị vỡ kính, hẳn là vẫn lái được.
Nhưng tiếng nổ máy ô tô khá lớn, hơn nữa nhìn tình trạng ô tô thì hiển nhiên là nó không chịu được đòn tấn công của quái vật. Cô sẽ không mạo hiểm lái xe, đi bộ còn an toàn hơn.
Hai người đi hết sức cẩn thận, dựa vào thị lực của Trọng Phong, anh vừa đi vừa xem biển hiệu của những cửa hàng ven đường.
Cuối cùng bọn họ tìm được một cửa hàng ghi địa chỉ cụ thể.
Trên biển viết “Cửa hàng ăn nổi tiếng nhất quận Thụy Tân”.