Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Họa Lam bế Chu Tước nhẹ nhàng leo lên cỗ kiệu, Mộc Tướng Quân theo sau. Ổn định vị trí xong xuôi, Họa Lam mới đem tay nhéo má tên tiểu tử trong lòng:
- Mộc Chu Tước, ngươi còn định giả ngất tới khi nào?
- Oa, tỷ tỷ ngươi đừng có kéo, aida đau ta
Chu Tước bị nhéo tới nỗi la hoảng, bật dậy kêu than
- Cha, người thấy con trai bị đả thương vậy mà không tới giúp?
- Thế ngươi nghĩ ta can nổi ái nữ?
Mộc Đại tướng quân cười khổ, ca này ông chịu không ngăn nổi
- A, Còn sức để cầu cứu này!
Họa Lam đem luôn hai má Tiểu Tước nhéo một lượt, công lực cũng đủ cho hai cái bánh bao đỏ ửng sưng tấy
- Tỷ tỷ ta sai rồi, ta sai rồi!!!
Mộc Họa Lam giảm lực đạo cười duyên
- Ngươi sai gì?
Chu Tước đau quá thành ra mù lối, khai luôn việc mình làm trong lúc ngất
- A!! Tỷ!! Đau!! Ta sai, đáng lẽ ta không nên cho thuốc ngứa vào tủ áo của Đại công chúa!!
Lần này, Họa Lam ngưng nhéo hẳn, đưa tay ôm bụng cười sảng
- Ngươi! Ha ha ha!! Tốt, tốt!!!!
Đây mới đúng là tiểu đệ của nàng, quá ma mãnh ha ha!!!! Chỉ tội nghiệp người phụ thân đáng thương mở mồm trợn mắt
- Lũ quỷ các ngươi làm gì? Một đứa hủy mắt công chúa, một đứa bỏ thuốc ngứa vào tủ áo, ta sinh ra cái ổ gì thế này!!!
Mộc Họa Lam buồn cười nhìn Mộc Suất
- Phụ Thân a ~! Hộ vệ người mà nhìn thấy cảnh một vị tướng oai nghiêm khóc ròng vì hai đứa nhỏ sẽ rất mất hình tượng nha
- ÁI NỮ NGƯƠI NÓI XEM CÁI DANH NÀY CŨNG VÌ HAI ĐỨA NGƯƠI MÀ HUỶ MẤT THÔI, OA!!!!
Mộc Tướng Quân đau khổ rơi nước mắt, còn đâu hình ảnh uy quyền ngày trước, cái phủ này, riết rồi không có ai bình thường
________________________