Đánh thức Đỗ Lăng là nhân viêc phục vụ phòng, trong cơn mơ mơ màng màng cậu đón lấy điện thoại. Thanh âm ngọt ngào của tiếp tân hỏi cậu có muốn thuê tiếp căn phòng hay không, có cần cái gì hay không. Thuê tiếp gian phòng, cám ơn tiếp tân, Đỗ Lăng trở về giường, ha hả…thì ra đã h rồi. Cả người hiện tại bủn rủn không thể khó nói, cần cái gì? Hắc hắc….tôi hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi, ngủ!!!!
Đưa tay lục lọi dưới gối đầu tìm đồng hồ Rolex (khoe của ) nhìn thoáng qua một chút. Chết tiệt! Hôm nay là thứ hai rồi! Cư nhiên bị tên khốn đó đùa giỡn nhưng một ngày hai đêm! Đáng hận~~~
Tên khốn! Mày chết chắc rồi! Hanh! Kêu là Vu Vân phải không? Mày luôn ở club để luyện “công phu” phải không? Chờ coi tao thu thập mày đây này!!
Ô~~~~ Đồ quái vật! Tên biến thái chết tiệt! Sao lại có thể dai sức như thế chứ~~~~ ai ô! Thắt lưng tội nghiệp của tôi!!!!
Một giờ sau, Đỗ Lăng bị đánh thức bởi tiếng chuông dai dẳng, là ai vậy? Không phải đã nói không cần phục vụ gì nữa mà? Chẳng lẽ muốn ép tôi đi khiếu nại quản lý của mấy người mới chịu sao?
A? là bài Romeo & Juliet, là chuông điện thoại của mình. Nhưng, ai vậy? Đáng ghét! Không tiếp….Không tiếp! Gọi điện thoại của tôi thì thế nào? Không tiếp! Tôi muốn ngủ~~~~~
phút sau, Đỗ Lăng chịu thua mà đứng lên chậm rãi tìm trong góc. Từ trong túi áo lấy ra điện thoại, số gọi đến là của anh hai.
Ách…không xong, dường như là cậu có hẹn với anh hai sáng sớm thứ hai, chính là ngày hôm nay, cùng đi đến phòng làm việc của anh cả để thảo luận về bản thiết kế xây dựng dự án Hoằng Uyển. Sau đó thì đi với anh hai đến xem tiến độ công trình. Chết….Thảm rồi!!!!!!!
Quả nhiên, Đỗ Bang ngữ khí nhẹ nhàng khiến Đỗ Lăng toát một thân mồ hôi lạnh.
“Đỗ Lăng tiên sinh, tôi có thể hỏi anh là hiện tại đã mấy giờ rồi không?”
“Anh hai~~~~”
“Làm ơn gọi tôi là Đỗ quản lí! Không đến được thì cũng phải gọi báo một tiếng, sáng sớm hôm nay không nghĩ là bị chú mày cho leo cây!!!”
“Anh hai, em….”
“Chú giọng nói hôm nay sao lại khàn vậy? Sao vậy? Tối qua vui vẻ hăng say quá nên hôm nay lỡ hẹn với anh mày sao? Chưa tỉnh ngủ hả?”
“Gần đúng đó anh hai….” Đỗ Lăng nhanh chóng ứng biến, làm bộ ho khan: “Khụ… khụ… khụ… em… em bị…. em bị cảm…”
“Cảm? Con trâu hoang dã như ngươi mà bị cảm? Ha ha ha ha ha………”
Đỗ Lăng cúp máy, oán hận trở về giường. Thằng nhóc chết tiệt! Hại tao bị anh hai cười….Hanh! Toàn bộ đều ghi hận lên người mày! Ngày mai có lật tung cả thế giới cũng phải tìm ra mày, đến lúc đó xem tao làm sao mà xử mày!!!
phút sau, nhạc chuông Romeo & Juliet lần thứ hai vang lên làm Đỗ Lăng thở dài. Tình thế cấp bách, tìm đủ mọi lý do đều đem ra bịa hết. Dường như mình cùng các ông anh sống với năm chưa từng bị cảm hay phát sốt lần nào thì phải? Ai! Điện thoại truyền đến thanh âm đứt quãng của Đỗ Bang: “Em trai, chú đừng có làm anh sợ đó? Mau nói cho anh hai biết thằng em trai yêu quý của tụi này “bị cảm” như thế nào?
“Anh hai~~~ em thật sự rất khó chịu, van cầu anh tha cho em đi. Em vừa mới uống thuốc, hiện tại rất mệt. Anh để cho em ngủ một chút được không?”
“Thật sự bị bệnh rồi? Khám bác sĩ chưa?”
“Rồi.”
“Em đang ở đâu? Anh dẫn bác sĩ đến khám cho em!”
“Không cần đâu. Cũng không phải nghiêm trọng lắm, chờ em ngủ dậy sẽ tự lái xe về. Xin lỗi anh hai nha.”
“Em thật sự không xảy ra chuyện gì hả? Nghe giọng em rất nghiêm trọng đó! Em đang ở chỗ nào, anh đến đón.”
“Em không muốn cử động! Ở khách sạn Tượng Thụ rất thoải mái. Anh hai em ổn mà, buổi tối anh đến đón em được chứ?”
“Buổi tối? Tiểu Lăng, em xác định là không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì đâu, anh hai~~~~~”
“Được rồi! Được rồi! Tên nhóc chết tiệt! Chờ anh tới đó xem anh có lột da mày xuống không!”
Đỗ Lăng tắt luôn nguồn di động, vừa vỗ vỗ gối đầu. Lần thứ hai tiến vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ được bao lâu, Đỗ Lăng vẫn còn muốn tiếp tục. Thế nhưng —— thật là đói~~~, mở mắt ra thì thấy trong phòng ngủ tối đen. Nguyên lai giờ đã là chạng vạng tối! Lẳng lặng nằm một hồi, Đỗ Lăng lười biếng duỗi lưng một cái, cảm giác được thể lực khôi phục lại không ít. Thân thủ muốn mở đèn bàn lên, chợt nghe trong góc phòng phát một giọng nói trầm: ” Tỉnh rồi?”. Đỗ Lăng nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh! Là anh hai!!!
Cánh tay đang muốn bật đèn lên liền cứng lại, Đỗ Lăng cố gắng hồi tưởng, có lẽ là không còn vật gì khả nghi lộ ra bên ngoài đâu nhỉ? Dường như tên khốn kia trước khi rời đi có dọn dẹp phòng. Ừm, dường như ngay cả trên người mình cũng được vệ sinh qua, trong mơ mơ màng màng dường như tên kia ở phía sau mình có nhét vào cái gì đó. Hình như là thuốc giảm sốt đi….cái đồ biến thái, ngay cả thuốc tiêu viêm đều mua loại thuốc đạn! Ai! Mình đang làm gì, thật là ngốc, còn suy nghĩ cái gì nữa. Anh hai nhất định tới được nửa ngày rồi, nhất…nhất định là đã xem qua rồi!!
“Sao vậy? Vẫn chưa ngủ đủ nên tính ngủ tiếp sao?”
Bật đèn bàn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh hai, Đỗ Lăng liền cười làm lành: “Ha hả, anh hai tới lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy?”. Nhìn xung quanh, hoàn hảo, trong phòng đều rất sạch sẽ cái gì cũng không có. Anh hai chắc là không nhìn ra đâu. Ừm, coi như tên khốn đó thông minh, khi nào bắt được mày thì nhất định sẽ “đáp lễ” thật hậu hĩnh.
“Buổi chiều anh đến rồi, Anh cả lo cho em gọi anh đến đón em sớm.”
“Ách…anh cả biết rồi? Thật ra thì đâu có chuyện gì, chỉ là….”
“Chỉ là cái gì? Nói anh hai nghe xem vì sao em thành như vầy? Nhìn chú em với lợn chết y chang nhau, một chút cảnh giác cũng không có. Còn dám gạt anh mày là bị cảm mạo!!! Hại chúng ta lo lắng.”
“Ách, thật ra thì…” Nói giỡn! Thừa nhận để mình bị tùng xẻo à: “Ách, là bị một chút phong hàn. Hôm trước đi cùng bạn bè đến đêm khuya lên núi xem sao rồi ngủ quên mất…ách, lúc trở về chân của hắn bị trật nên em đành cõng hắn. Anh hai không phải em cố ý gạt anh, anh tha cho em đi! Đừng như vậy mà!”
Vô ý nhìn qua, Đỗ Bang đưa mắt xẹt qua ngực Đỗ Lăng: ” Chân bị như vậy hả? Nửa đêm lên núi xem sao? Nói cho anh hai nghe bạn của chú có lịch thiệp tao nhã không?”
“Ách…” Đang muốn lung tung tìm người che lấp, bụng truyền đến âm thanh “cô lỗ, cô lỗ”. Đỗ Lăng vui vẻ nói với Đỗ Bang: “Anh hai, em thật đói. Anh xuống nhà hàng bên dưới gọi một phần ăn nhẹ cho em được không? Em tắm rửa xong thì xuống ngay.”
Đỗ Lăng lướt qua Đỗ Bang đi đến phòng tắm, Lại bị Đỗ Bang nắm tay kéo lại. Đỗ Bang dùng trán đối với trán của Đỗ Lăng thử xem nhiệt độ, vừa cẩn thận nhìn khuôn mặt hơi tái của Đỗ Lăng, chậm rãi buông hắn ra: “Anh xuống dưới lầu chờ em! Còn có, anh cả bảo hai ngày này em ở với anh.”
Cái gì??? Cùng anh hai ở chung?
Làm sao đây? Trong phòng tắm Đỗ Lăng nhìn dấu hôn trải rộng toàn thân, dữ dội nhất là gần sát với khu vực trung tâm, a~~~~ cái này quá lộ liễu.
Triệt để đem toàn thân rửa sạch sẽ, Đỗ Lăng một bên chửi bới một bên cầm lên thuốc đầu đạn được đặt trước gương. Theo như tờ giấy Vu Vân để lại, cầm lấy viên thuốc đầu đạn màu vàng. X (em nhà lại chửi tục, mn tự tưởng tượng :'(…), tên đó làm sao biết mình ghét nhất uống thuốc? Hừ! Ghét uống thuốc không có nghĩa là sẽ chịu cái này. Thế nhưng….ai~, anh hai còn ở dưới đợi, đêm nay nếu như phát sốt thì…., sợ là….anh hai tuy ôn nhu nhưng ở một vài trường hợp thì rất…rất kinh khủng nha. Ai! Đỗ Lăng thu hồi ý nghĩ muốn ném viên thuốc vào thùng rác, khẽ cắn môi đem chân tách xa nhau ra rồi chậm rãi đem viên thuốc đẩy vào.
Trở lại phòng, thay thay một cái quần lót mới tinh, Đỗ lăng trong lòng ngũ vị tạp trần: tên đó cũng coi như rất cẩn thận tỉ mỉ, không những đem mọi thứ đi mà còn chuẩn bị một bộ quần áo mới tinh. Ai, xem như hắn cũng chuẩn bị chu đáo, nói cách khác anh hai tới mặc giúp nhất định sẽ không để mình an ổn mà nằm ngủ.
Nhìn trong gương để thắt cho xong cái cà vạt, mặc vào tây trang. Nhìn thấy một thân cao lớn, hùng tráng không giận mà uy, mạnh mẽ hữu lực, hắn thế nào lại chọn cậu? Hắc hắc….mặc kệ mày vì sao nhắm tao, mày nhất định chết chắc rồi.
Đỗ Lăng đi đến cuối lầu hai, thì thấy vệ sĩ của anh hai đang đứng ngay thang máy. Theo vệ sĩ đi qua phòng khách mấy vòng, đi tới một nhà hàng nhỏ. Đỗ Lăng phát hiện lúc tới đây tâm trạng không tốt, luôn vội vội vàng vàng nên không biết có một địa phương tao nhã lịch sự như thế. Ngồi xuống một bàn ăn tinh xảo, bồi bàn vừa rời đi thì một chén cháo nóng hầm hập được đặt trước mặt. Nhìn thoáng qua tên vệ sĩ hộ tống mình đến không hé răng lấy một lời,một bên uống trà hương, một bên nhìn anh hai đang suy nghĩ, Đỗ Lăng có chút chột dạ.
Bưng lên là một chén cháo thịt nạc ăn kèm trứng muối, có thêm bốn đĩa nhỏ đi kèm theo, trong đó hồng tím lục nhìn rất đẹp mắt. Xem ra là chuẩn bị cho mình. Đỗ Lăng cũng không khách khí, múc một muỗng cho vào miệng. Ý? Đỗ Lăng nghi hoặc nhìn Đỗ Bang, mùi vị hình như không đúng.
“Dễ ăn không?” Đỗ Lăng không trả lời, một bên húp cháo một bên liều mạng gật đầu. “Đừng vội, nghĩ cháo bình thường không phải mùi vị này đúng không? Cái này là do anh chú làm theo tư liệu nấu mà cho thêm đậu nành cùng gạo nếp, không những dinh dưỡng càng nhiều mà màu sắc càng thêm trắng mịn.”
“Mau nếm thử món dưa cải bốn màu này đi. Cái em đang ăn gọi là Hoa tâm mật đường, cũng có thể gọi Dấm đượng nội tâm mỹ. Nội tâm mỹ biết không? Là một loại của cải bên trong có màu hồng và trắng giao nhau. Cũng được gọi là Hoa tâm đại củ cải (cây j củ chuối vậy =.=…..hack não kinh dị lun :v). Dùng dấm đường và chút mật ông trộn qua, không những ăn rất ngon mà còn có một chút nước màu đỏ chảy ra, chua chua ngọt ngọt vừa có không khí vui mừng, giống như một người tình nhân hoa tâm cho nên mới gọi nó là Hoa tâm mật đường.”
” Hai bên trái phải được gọi là Thiếu tâm lão. Nói hết rồi, cứ từ từ ăn đi nhé. Em sao vậy? Bị sặc rồi à?”
Cái gì mà Thiếu tâm lão, Đỗ Lăng một bên ho khan, một bên oán thầm: ” Thiếu tâm lão”, vậy mà anh hai cũng nghĩ ra được. Chỉ là ô mai trộn chung với mấy sợi củ cải thôi mà. Hắc hắc, lão ý chỉ sợi củ cải rồi, đại biểu cho đầu đầy tóc bạc. , Cái này thiếu tâm dĩ nhiên là là chỉ cái này (đào) bào cố tình kiểu cọng cỏ non dâu. Tại sao lại gọi một cách buồn cười như vậy. Ai, anh hai luôn thích mỹ thực cùng hoa phục, đồ ăn không ngại tinh tế, quần áo không ngại tỉ mỉ, đối với mấy cái này cực kỳ bắt bẻ, có lẽ hôm nay đầu bếp Tượng Thụ cũng dễ nhìn đi, xem ra hôm nay mình có lộc ăn.
“Được rồi… được rồi, mau nếm thử hai cái này đi. Cái này là Phú hào đẫm máu v), còn cái này gọi là Thưởng thức nhân sinh. Mấy cái này đều là món khai vị ăn sáng, em ăn trước đi, một lát sẽ khai tiệc cho em.”
Hu~~~ tuy rằng khai vị buổi sáng rất ngon, nhưng ông đây éo phải phụ nữ mang thai, sao đều là những món chua chua ngọt ngọt vậy. Nhất định là anh hai còn mang thù, cố ý dạy dỗ mình… Hu~~~~~.
Còn có tên món ăn hôm nay sao lại cổ quái như vậy. Cái gì mà Hoa tâm mật đường, Thiếu tâm lão (nghe như thiếu tâm nhãn ấy :v), rồi còn gì mà Phú hào đẫm máu, Thưởng thức nhân sinh. Đúng là ăn rất ngon, nhưng cái tên thì….
Phú hào đẫm máu chẳng qua chỉ là tâm rau cải non đem đi cắt thành hình chữ nhật xcm, dùng muối ướp rồi trộn lẫn với ớt cắt thành sợi, đường phèn, thanh dấm chua, tỏi hành các loại: đợi ngấm đều đặn, lại đem đi tạo hình dáng, màu cẩm thạch trên bậc thang đối xứng với sợi ớt hồng, tự nhiên là phú hào đẫm máu rầu~. Cho dù biết rõ vật này làm rất làm phiền, anh hai yêu cầu lại nghiêm, bắt đầu ăn cũng là chua chua ngọt ngọt đấy, còn có chút cay, lại giòn giòn trong miệng, nhưng cái tên này… Ai!
Thế nhưng một bàn toàn rau xanh là thế nào? “Không hiểu hả?” Nhìn thấy được ành mắt nghi hoặc của Đỗ Lăng, Đỗ Bang nở nụ cười: “Rồi chú mày sẽ biết.”
Đỗ lăng gắp cái rau dại mầm nhìn như cỏ non lên, trái xem phải xem đều giống cho….mấy con cừu nhỏ hoặc là nghé con ăn. Bỏ tới trong miệng nhai nhai, tuy nhiên có bỏ thêm dấm đường nhưng vẫn không che được vị cay lẫn đắng của nó, Đỗ Lăng nhíu mày.
“Cái này gọi là rau mầm đắng, mặc dù đắng nhưng có thể giải trừ tâm hỏa. Trộn với giấm đường cũng không khó ăn lắm!”
Đỗ Lăng nhìn thoáng qua Đỗ Bang đang trừng mắt, khẽ nuốt cọng rau non xuống liền ăn vài miếng. Ngoại trừ loại mầm này, còn có cải sợi cay cay, mà cái củ lạc tẩm kia mặn quá. Đỗ Lăng chợt hiểu ra, chua, ngọt, đắng, cay, mặn đúng là một cách thưởng thức nhân sinh tốt. Đỗ Lăng bỗng nhiên có cảm giác muốn rơi lệ: “Ngô~~~~ anh hai, ớt này cay quá.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Cay? Cay đâu? Chẳng lẽ em nói hôm qua người kia ra tay ác độc sao?” Tâm Đỗ Lăng nhảy lên một cái, “Nhìn cách chú mày đi lại đây, đi không vững đâu có điểm nào giống với người luyện qua võ thuật.”
Ách, nhìn rõ vậy sao? Đỗ Lăng không khỏi cảm thấy chọt dạ, nhìn anh mà cười lành.
“Nếu là mấy ngày nay có người tìm đến gây phiền toái….chú mày thì đánh được ai? Từ ngày mai trở đi, ta sẽ để Tiểu Quang và Tiểu Phi đi theo chú.”
Không nên~~~~ có hai người theo đuôi kiêm luôn gián điệp, mình như thế nào mà tìm người..
“Đừng có nhìn ta như vậy! Chú không thích cách anh an bài thì anh đi tìm anh cả đến nhìn chú mày.”
Hu~~~~~ anh hai bắt nạt mình.
“Được rồi…được rồi, anh hai biết là em không thích có người theo đuôi. nhưng chịu khó mấy ngày thôi có được không?”
Ai! Không chịu cũng phải chịu.
“Nhưng mà, có một chuyện anh hai không hiểu nha Tiểu Lăng! Nói cho anh hai nghe thử là công tử nhà nào mà chỉ trong hai ngày có thể đem đứa em trai sinh long hoạt hổ của anh biến thành cái dạng này?”
“Phừng” Đỗ Lăng đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Không nói cũng không sao, anh hai sớm biết rồi…ha hả…”
A? Sao có thể? Bị anh hai biết mình bị người XXX, hơn nữa là hai lần! Người kia bị anh hai giết là chuyện nhỏ (ặc! sao anh lại nỡ để anh công bị “trém” vậy Ọ_Ọ), còn mình thì biết như thế nào mà làm người đây. Cả đời sẽ bị anh cả với anh hai chê cười, muốn trở mình cũng không được!!!
Đảo đảo con mắt, Đỗ Lăng bỗng “Xì” bật cười một tiếng.
“Có gì buồn cười?”
“Em biết rồi, cái này….” Đỗ Lăng chỉ Hoa tâm mật đường: “Cái này chỉ tâm tình của anh hai nè, anh là đang tự khen ngợi chính mình đi, cái này thì…” Đỗ Lăng chỉ Thiếu tâm lão: “Anh hai nếu như anh nói anh cả như vậy, ảnh sẻ giận đó!”
Đỗ Bang “phụt” một tiếng, bao nhiêu nước vừa uống vào đều phun hết lên bàn.
“Ý da…. anh hai, anh bẩn quá đi. Anh xem, toàn bộ đều dính nước miếng của anh hết rồi, làm sao mà ăn nữa.”
“Rồi… rồi, là anh hai không tốt, là anh hai không cẩn thận được chưa! Nếu không ăn được nữa, vậy thì đừng ăn nữa. Dù sao đây chỉ là khai vị, đều đem xuống đi. Anh hai còn chuẩn bị nhiều món chính cho em, có cả món mà em thích ăn nhất đó, nào là nấm kim châm xào, đậu hủ non…”
“Không đươc!” Đỗ Lăng vội đem cái khay đựng món “Thiếu tâm lão” đoạt lấy: “Anh hai lừa gạt, muốn hủy diệt chứng cứ có đúng không? Không được, em nhất định phải đưa cho anh cả xem! Hắc hắc….anh hai, anh chết chắc rồi!”
“Không nên, nghe lời nào~~~ đưa cái kia cho anh!”
“Không!”
“Làm đồ ăn ngon cho em rồi.”
“Không ăn.”
“Em trai, em xem cái món “Thiếu tâm lão” này nè, nó có nghĩa là muốn bảo người vẫn giữ tính trẻ con. Cái “Hoa tâm mật đường” này, ý là không nên hoa tâm lao lực quá độ mà. Còn cái “Phú hào đẫm máu” cùng “Thưởng thức nhân sinh” muốn nói cho em biết lòng người hiểm ác đó. Em nói thử xem, anh hai nói có đúng không nào?”
“A… là như thế hả. để em nói cho anh cả nghe. Thế nào ảnh cũng có hứng thú với mấy thứ này cho coi.”
“Chú! Con thỏ nhỏ chết tiệt! Chú mày dám không! Hại anh đem đầu bếp riêng đến, làm cho chú ăn ngon vậy mà lại lấy oán báo ơn mà hãm hại anh! Chú….”
“Tức giận rồi, đừng mà! Anh hai~~~~~~”
“Hừ!”
“Hì hì….. anh hai~~~~~~`”
“Được rồi….được rồi! Buốn nôn quá, chịu không nổi chú mà! Có chuyện gì, mau nói thẳng ra!”
“Anh hai, em biết anh là muốn tốt cho em. Nhưng em cũng trưởng thành rồi, cũng không còn là thằng nhóc con mà hai anh hay chạy theo sau để lau nước mũi nữa. Anh hai đặc biệt cưng chiều em, lại là người hiểu em rõ nhất!”
“Thằng nhóc con, chú mày cũng biết quá nhỉ.”
Hắc hắc, đương nhiên rồi, ngìn lần vạn lần vỗ mông ngựa chứ sao. Đỗ Lăng nhanh chóng cười làm lành: “Nhưng mà anh hai này, chuyện riêng của em hãy để em tự giải quyết được không? Anh yên tâm, em sẽ có chừng mực mà. Huống hồ anh muốn em khai hết mọi chuyện…..lỡ như…lỡ như anh điều tra, lại bị người ta phát hiện ra. Có khi người đó sẽ không thèm để ý đến em nữa, đến lúc đó biết giải quyết sao đây? Ai!” Đỗ Lăng giả vờ thở dài: “Cái bát úp còn chưa được lật lên đâu, em vất vả lắm mới tìm được một người vừa ý. Nếu như vậy mà chấm dứt, anh nói em phải đi chỗ nào tìm đây?”
Đỗ Bang hít sâu, thật là hấp tấp, cái này vẫn chưa chu toàn lắm? Nhưng mà em trai cuối cùng cũng trưởng thành rồi: “Ai! Anh hai cũng là quan tâm em thôi! Thế nhưng, em xem em kìa, anh yên tâm làm sao đây?”
Đỗ Lăng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi!”
“Quên đi, em biết giữ chừng mực là được rồi. Tiểu Lăng, anh hai vẫn hy vọng em quên hết chuyện cũ đi. Một lẫn nữa tìm cho mình hạnh phúc, hỗ trợ cũng không được, gây trở ngại cho em sao? Chỉ là em xác định mình nắm chắc chứ? Không cần anh hai hỗ trợ sao?”
“Anh hai~~~~“”
“Ha hả…được rồi, em biết mình đang làm cái gì là tốt rồi! Anh hai đáp ứng với em là tuyệt đối không nhúng tay vào. Chẳng để tâm đến cho đến khi em nói cho anh biết, OK?”
“Ừa! Còn có…”
“Còn có?”
“Đúng vậy, anh hai phải giúp em. Không được cho anh cả biết chuyện này nha.”
“Ai! Được rồi. Anh biết rồi! Tiểu Lăng, anh hai vẫn hi vọng ngươi vui vẻ. Trước đây, mặc kệ em với Ngũ đã từng có biết bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc thế nhưng hiện tại hắn đã chết rồi, anh không muốn em vẫn giam mình trong quá khứ đã qua kia. Ngũ chết anh cũng rất đau lòng, tuy là em không có trách anh nhưng luôn khiến tim anh đau nhói. Anh hai không tốt, anh hai xin lỗi em. Nhưng anh hy vọng em quên đi quá khứ, một lần nữa đuổi theo hạnh phúc của mình, có một cuộc sống mới. Nếu như em có thể quên đi quá khứ mà có người yêu mới, anh hai ủng hộ hết mình. Về phần anh cả thì anh sẽ nói chuyện với ảnh sau. Anh không muốn em lo lắng chuyện gì, cho nên có chuyện gì thì không được giấu diếm anh, được chứ?”
Ai! Đỗ Lăng cảm thấy áy náy, trong lòng lặng lẽ nói xin lỗi: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Đều là anh em trong nhà, khách khí làm gì? Mau ăn đi, ăn xong thì theo anh về nhà.”
“Còn muốn em theo anh về nhà?”
“Đương nhiên!”
“Em muốn về nhà lấy áo ngủ!”
“Áo ngủ? Em lấy cái đó làm gì? Không phải trước giờ em đều ngủ trần sao?” (ngủ nude hả mắt sáng rựcmiệng chãy nước miếng…)
“Ách, em thay đổi thói quen rồi. Mặc đồ ngủ củng thoải mái lắm!”
“Vầy đi, một lát anh bảo Tiểu Lý đi mua một bộ mới cho em, OK?”
“Ha hả…em không thích tơ tằm, em muốn vải bông tinh khiết. Còn có anh hai, ngay mai Tiểu Quang với Tiểu Phi có phải hay không…..”
“Không được! Mấy ngày này nhất định phải để hai đứa nó đi theo.!”
“Ừa! Biết rồi.”
Ha hả… ha ha… mặc dù có chút không hài lòng, nhưng Đỗ Lăng vẫn rất là vui vẻ ăn một bữa ăn ngon miệng.