Một giờ sau...
"Cô hiểu lầm rồi, tôi... tôi không phải muốn như vậy...!"
"Thế anh muốn như thế nào?" Mỹ nhân tức giận, đôi tay nõn nà, mảnh khảnh nắm lấy cổ áo vị khách số : "Tên họ Sâm chết tiệt! Anh muốn làm tôi mất mặt với mọi người à? Anh tiếc tiền chứ gì?"
Sâm Nhật Quang cả người nhễ nhại mồ hôi, tay chân luống cuống: "Vũ Á xin hãy tin tôi. Thật sự lúc ấy có cái gì đó chích vào tay tôi... như bị điện giật!"
Khuôn mặt Vũ Á đỏ ửng, đôi mắt long lên sòng sọc, quát tháo: "Sâm Nhật Quang. Anh hối hận vì mua tôi đêm nay đúng không? Hà cớ gì dùng lý do lý chấu để hạ thấp giá trị của tôi hả?"
Mỹ nhân Vũ Á khóc nấc như đứa trẻ, cô ngồi sụp xuống đất, tay ôm mặt, tay kéo cái mền trên giường xuống che thân, vừa tủi nhục vừa xấu hổ. Thân thể ngọc ngà này đã bị phô bày trước mặt đàn ông. Vậy mà hắn còn thản nhiên bảo: "Vũ Á, tôi có thể rút lại được không?"
Rút? Rút lại cái gì cơ chứ? Hoàn tiền chắc chắn là không rồi... còn giây phút thoát thân để lộ cơ thể nuột nà... làm sao Vũ Á lấy lại được đây?
Sâm Nhật Quang phát hoảng. Mỹ nhân, hắn đã trông thấy nhiều, tỏ tình bị hắn từ chối cũng nhiều. Nhưng chưa từng có ai xinh đẹp cất tiếng khóc... trong phút chốc biến dạng xấu xí như Vũ Á.
Vũ Á thô thiển xì mũi, nước mắt chảy tèm nhem làm trôi đi lớp phấn trang điểm. Cô ngẩng đầu, ngước đôi mắt ấm ức nhìn Sâm Nhật Quang.
Hắn bối rối, cũng ngồi bẹp xuống sàn sau đó... làm bộ dạng y hệt Vũ Á: "Thế cô muốn tôi phải làm thế nào đây?"
Một giờ năm phút trước...
Khi mua được viên đá Painite, Sâm Nhật Quang đã có ý định rời khỏi buổi đấu giá. Vì hắn có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng ở thành phố Ánh Sáng. Tuy nhiên, vào giờ khắc quyết định rời hay ở lại, hắn nhận được cuộc gọi điện bảo rằng cuộc hẹn bị dời lại tối mai.
Thôi thì ngồi lại đến phút cuối, chẳng may...
Vũ Á xuất hiện, Sâm Nhật Quang có chút tán thưởng, với hắn mỹ nhân đẹp không thiếu. Việc mua một đêm cùng mỹ nhân để chứng tỏ ta đây có lòng bao dung cao cả với quỹ từ thiện thật sự rất hoang phí.
Cầm cái bảng nghịch chơi, ánh mắt lơ đãng mệt mỏi muốn khép chặt. Bên tai hắn vang lên tiếng gõ búa. Khóe miệng hơi nhếch lên, không ngờ một mỹ nhân tầm thường như thế cũng được trả giá cao.
Đang lim dim bỗng dưng cùi chỏ nhói buốt, cánh tay đang cầm bảng tê dại theo phản xạ giơ lên. Sau lưng Sâm Nhật Quang chợt vang lên giọng nói tựa hắn: " lipi."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sâm Nhật Quang, và hắn không thể nào cử động được miệng lưỡi. Dòng điện lan truyền khắp cơ thể, mùi hương lạ lẫm vấn vít nơi cánh mũi, mí mắt hắn nặng trĩu. Bản thân không còn tự chủ được nữa, hắn bật cười, nụ cười như điên như dại. Mọi thứ trở nên huyền ảo, mơ màng cho đến khi...
Hắn tỉnh táo, Vũ Á trước mặt trần trụi, e thẹn nép mình trên giường, bày dáng vẻ muốn dụ hoặc.
Biểu tình trên khuôn mặt biến đổi, hắn nhanh chóng hoảng hốt, đứng đực nhìn Vũ Á thật lâu.
Hiện tại,
Thiết nghĩ đã là đàn ông, không động lòng trước mỹ nhân là sai, vì trong cơ thể hắn cũng đang rạo rực theo bản năng vốn có.
Nhục thể là nơi để linh hồn nương tựa, ngoài ra nó còn chứa đựng những tạp niệm kinh tởm nhất. Phàm là đàn ông "ăn mặn", không thể nào khống chế bắt bản thân phải "ăn chay" trước món mặn dâng lên tận miệng.
Chẳng qua là...
"Tôi sắp cầu hôn bạn gái... tôi... tôi..."bg-ssp-{height:px}
Vũ Á được nước làm tới, khóc lớn hơn nữa: "Anh cầu hôn bạn gái thì có liên quan gì đến tôi? Anh cầu hôn bạn gái thì có quyền chê bai tôi à?"
Cứ như thế, Vũ Á khóc, Sâm Nhật Quang cũng chết dở quằn quại dưới sàn chẳng ra làm sao!!!
Tầm hai giờ sau, Vũ Á mệt mỏi đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chai nước suối uống, tiện tay ném luôn chai còn lại cho Sâm Nhật Quang. Hắn mở nắp, tu một hơi không chút cảnh giác.
Vũ Á nói: "Viên đá Painite, anh định mang nó đi cầu hôn bạn gái à?"
"Ừ" Sâm Nhật Quang đáp trả, mệt mỏi uống gần hết chai nước suối.
"Anh cất nó ở đâu rồi!"
Sâm Nhật Quang nghi ngờ, ánh mắt hơi liếc về phía áo khoác, nhưng rất nhanh che giấu đi: "Thư ký tôi mang về công ty rồi."
"Thế à?" Vũ Á tiếc nuối thở dài: "Tôi thật muốn một lần chiêm ngưỡng viên đá Painite quý giá!"
Sâm Nhật Quang im lặng, hắn không có ý định trả lời tiếp câu nói của cô.
Cổ họng không còn khô khốc, hắn đóng nắp chai, thoải mái buông lỏng cơ thể. Cầm chai nước, hắn chống tay đỡ cơ thể nặng nhọc đứng dậy. Khuôn mặt khốn khổ ban nãy đã hồng hào, tươi vui trở lại, hắn định đi đến cảm ơn Vũ Á nhưng chưa kịp bước đi cả cơ thể đã mất đà ngã nhào về trước.
Trước khi rơi hẳn vào giấc mộng đẹp, Sâm Nhật Quang chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Vũ Á bước lại gần hắn hơn, trên môi nở nụ cười nham hiểm, cô cúi đầu thì thầm bên tai hắn: "Đêm nay, em là của anh."
...
Mười lăm phút sau, cửa sổ ban công tầng mười khách sạn bỗng mở tung, bên ngoài có ba người ăn mặc dị hợm bước vào. Kẻ đầu áo vest đen, quần ngủ ngang gối màu hồng, hai kẻ bên cạnh thì áo sát nách đen, quần tây đen lịch lãm.
"Làm tốt lắm, Vô Ưu!"
Vô Ưu nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, tóc tai rối bời, mệt mỏi muốn ngủ quách tại đây luôn.
"Hắc Cơ, làm việc kiểu gì mà để hắn tỉnh lại giữa chừng thế?"
Chưa gì đã nghe Vũ Á biến thành Vô Ưu chửi, Hắc Cơ đứng bên phải Bá Vương Chi Bảo có chút hờn dỗi bĩu môi. Còn Sắc Xám đứng bên phải thì che miệng cười ha hả.
Bá Vương Chi Bảo bước đến giường, bế xốc Vô Ưu lên, yêu chiều mắng yêu cô: "Biết rằng hắn bị bỏ thuốc, nhưng không cần phải lột sạch quần áo như thế!"
Vô Ưu choàng tay qua cổ Bá Vương Chi Bảo, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, làn môi mềm mại nhẹ nhàng đặt xuống trán cô. Hắc Cơ và Sắc Xám đứng bên cạnh xem như không thấy gì, chuyên tâm lấy viên đá Painite bỏ vào chiếc cặp nâu, khóa mã bảo vệ.
"Vì lo sợ hắn sẽ tỉnh lại giữa chừng, tôi mới làm như vậy. Bộ anh tưởng tôi muốn chắc?"
"Cái miệng nhỏ này vẫn xéo sắc như ngày nào! Tôi phải trừng trị nó mới được!"
Sau đó là cảnh hôn kịch liệt, triền miên của Bá Vương Chi Bảo dành riêng cho Vô Ưu. Cô cười sằng sặc, vùng vẫy thoát khỏi nụ hôn mạnh bạo chiếm đoạt từ anh. Tung cước vào hạ bộ Bá Vương Chi Bảo, bất quá việc quen thuộc này liền bị anh bắt bài, nắm lấy hai chân Vô Ưu. Anh làm bộ mặt hiểm ác, nhanh gọn lẹ đặt miệng ngay bụng cô thổi mạnh.
Sắc Xám, Hắc Cơ lắc đầu, đồng thanh nói với nhau: "Thật bỉ ổi!"