Lời nói của Tân Tử Mặc chỉ truyền đến tai Lão Mạc mà thôi, những người khác hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thực lực đứng sau Cẩm Tú Lâu vẫn luôn là một bí ẩn.
Trên thiên hạ này, những người biết rõ nguồn gốc thực sự của Cẩm Tú Lâu tuyệt đối không quá mười người.
Bắc Cung Minh, một trong số ít cao thủ Thiên Linh cảnh của Nam Huyền Quốc, xuất quỷ nhập thần, vô tung vô ảnh.
Tần Tử Mặc đã nhắc đến tên Bắc Cung Minh, làm sao Lão Mạc không kinh ngạc cho được?
"Ta là Các chủ Nội Các, Tân Uyên."
Tân Tử Mặc đáp lại một câu, nhưng không phải là câu trả lời mà Lão Mạc mong muốn.
Theo nhận thức của Lão Mạc, người có thể nhận biết được sự tồn tại của Bắc Cung Minh cũng như hiểu rõ nguồn gốc Cẩm Tú Lâu, đều là những nhân vật lỗi lạc có danh tiếng trong Nam Huyền Quốc.
Tân Uyên này hoàn toàn không nằm trong số đó.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lão Mạc muốn ra tay với Tân Tử Mặc, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng đang ngăn cản ông ta, khiến ông ta không thể nào có dũng khí hành động.Thậm chí, ông ta có một áo giác mãnh liệt rằng nếu đêm nay ra tay với Tân Tử Mặc, chắc chắn sẽ bỏ mạng
Tân Tử Mặc không đếm xỉa đến Lão Mạc nữa, mà đi thắng đến trước mặt Mục Ngôn Hoan.
Đúng như lời Tân Tử Mặc vừa nói, nếu Lão Mạc đám ra tay, cho dù Bắc Cung Minh tới đây cũng vô ích.
Nhiều năm về trước, Tần Tử Mặc từng thách đấu cao thủ thiên hạ, đại bại quần hùng.
Bắc Cung Minh, chính là một trong những kẻ bị Tân Tử Mặc đánh bại.
Hai người có duyên gặp gỡ, thường uống rượu luận đạo, nhưng không thể xem là bạn bè, cũng chẳng phải kẻ thù.
"Mục Ngôn Hoan, ta cho ngươi mặt mũi, ngươi là Mục đại gia của Cẩm Tú Lâu, địa vị tôn quý.
Nhưng nếu ta không cho ngươi mặt mũi, trongmắt ta ngươi chỉ là một xác chết mà thôi.
Tân Tử Mặc duỗi tay trái ra, trực tiếp siết chặt cổ họng Mục Ngôn Hoan, từ từ tăng lực.
Mục Ngôn Hoan vùng vẫy dữ dội, mắt cứ nhìn vẽ phía Lão Mạc, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi: "Lão... Lão Mạc, cứu ta với”
Việc này liên quan đến danh dự và lợi ích của Cẩm Tú Lâu, tất nhiên Lão Mạc muốn ra tay cứu
Nhưng Lão Mạc không dám.
Đúng vậy, khi Lão Mạc nhìn thấy đôi mắt bình thản như nước của Tân Tử Mặc, ông ta thoáng ngửi thấy một làn hương thối rữa của cái chết.
Theo lực siết ngày càng tăng của Tần Tử Mặc, gương mặt Mục Ngôn Hoan trở nên xấu xí, miệng há to, mất trợn ngược.
Nếu Tân Tử Mặc dùng chút sức nữa, Mục Ngôn Hoan sẽ toi mạng.
Chứng kiến cảnh này, mọi người lạnh toát cả người, bộ dạng kinh hoàng.
"Tần đại nhân hãy thủ hạ lưu tình, Cẩm Tú Lâu nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý cho ngài."
Lão Mạc không thể nhìn Mục Ngôn Hoan chết trước mắt mình, lập tức lên tiếng.
Tần Tử Mặc vốn không định giết Mục Ngôn Hoan, chỉ muốn răn đe, dọa nạt mà thôi.
Tần Tử Mặc buông tay, Mục Ngôn Hoan lập tức ngã xuống sàn, hai tay ôm cổ, thở hổn hến, xen lẫn những tiếng ho khan: "Khẹc khẹc khẹc...”
“Ta cho ngươi một khắc thời gian."
Tần Tử Mặc liếc nhìn Lão Mạc, rồi lắc mình đi xuống tầng một
"Vâng vâng, Tân đại nhân xin đợi giây lát"
Lão Mạc không chần chừ, vội vã làm theo ý Tân Tử Mặc.
Tân Tử Mặc ngồi một mình trong đại sảnh, những người khác đều run sợ đứng im thin thít, không dám thở mạnh
"Hết rượu rồi."
Tân Tử Mặc lắc lắc vò rượu trước mặt, nhìn về phía một cô nương xinh đẹp không xa, mỉm cười: "Cô nương, làm phiền lấy cho ta một vò rượu nữa”
Cô nương trẻ tuổi ngẩn người, bộ dạng hoảng sợ: "Đại... đại nhân xin đợi một chút.”
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mấy hơi thở, cô nương kia đã mang đến một vò rượu ngon, sợ chậm trễ sẽ bị Tần Tử Mặc trách móc.