Giang Cung Tuấn nghi hoặc.
Cổ Tung Diệp gặp anh lúc này để làm gì? Không chỉ mình anh nghi hoặc mà ngay cả Ngọc Mỹ cũng nghi hoặc.
Ba của cô là người như thế nào, cô hiểu rất rõ, luôn không bao giờ hỏi qua chuyện giới Sơ Khai, cho dù là thiên tài được yêu mến vang dội đến đâu cũng khó mà lọt vào mắt ông, vậy mà lại nhìn Giang Cung Tuấn bằng cặp mắt khác.
Bây giờ lại muốn tận mắt nhìn thấy Giang Cung Tuấn.
“Dẫn đường đi” Giang Cung Tuấn nói.
“Mời đi bên này” Ngọc Mỹ làm động tác tay trong tư thế mời. Giang Cung Tuấn quay người nói với Tiêu Minh Hoàng: “Sư phụ, con đi rồi về”
Tiêu Minh Hoàng gật đầu nói: “Ừ, đi đi”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Mỹ, Giang Cung Tuấn lại một lần nữa lên núi Thông Thiên, đi tới phía sau núi, nơi Cổ Tung Diệp bế quan.
“Ba, Giang Cung Tuấn tới rồi” Đối mặt Cổ Tung Diệp, vẻ mặt Ngọc Mỹ rất tôn kính. Cổ Tung Diệp hất nhẹ tay, nói: “Được rồi, con đi ra ngoài trước đi.”
Vẻ mặt Ngọc Mỹ nghi hoặc, không biết ba muốn nói gì với Giang Cang Tuấn, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Cổ Tung Diệp khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, chỉ vào thảm cỏ trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cũng khoanh chân ngồi xuống thảm cỏ.
“Tiền bối, lần này gọi tôi đến, là có chuyện gì muốn phân phó sao?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Cổ Tung Diệp cười: “Gọi tiền bối có chút xa cách, tuổi của cậu cùng Ngọc Mỹ không sai biệt lắm, nên cứ gọi tôi một tiếng chú là được.”
“Vâng, chủ.” Giang Cung Tuấn lại gọi một tiếng.
Cổ Tung Diệp nói: “Cũng không có việc gì to tát, chỉ là Ngọc Mỹ cũng ở Thần Viện, trước đó nó luôn ở Cổ Tộc, hiện tại đi ra bên ngoài, khó tránh khỏi bị mấy người có dã tâm lừa gạt, vẫn mong cháu sau này giúp đỡ nó nhiều hơn.”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Cung Tuấn xấu hổ.
Ngọc Mỹ là bậc đại thần thông, ai dám lừa gạt cô?
Nhưng, Giang Cung Tuấn cũng không cự tuyệt, cười nói: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm như vậy?
Cổ Tung Diệp tùy ý vẫy tay, trong lòng bàn tay huyễn hóa ra một cái cái bình.
Cái bình không tính là lớn, nhưng lại trong suốt, bên trong là một ít huyết tươi màu đỏ tươi.
Ông ta đem đưa cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nghi hoặc tiếp nhận rồi hỏi: “Đây, đây là cái gì, lẽ nào đây là Cổ Huyết của Cổ Tộc?”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Thời đại thượng cổ, một cường giả của tộc ta trước khi gặp đại nạn, đã dùng tu vi tu luyện cả đời của mình để tinh luyện ra một ít máu tươi tinh thuần, trong máu tươi ẩn chứa một lực lượng cường đại, trong tình huống bình thường, chỉ có đệ tử của tộc của ta mới có tư cách hấp thu luyện hóa. Nhưng thân thể của cháu rất thần kỳ, ngay cả ma khí cũng không e ngại, hẳn là có thể luyện hóa năng lượng trong máu tươi, trên con đường luyện thể, ta cũng không giúp gì được cho cháu, Cổ Huyết này, hẳn là có thể giúp cháu tăng lên vài cảnh giới nhỏ”
“Chú, chú tặng cho cháu thứ đồ trân quý như vậy, cháu, cháu làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?” Giang Cung Tuấn tuy rằng muốn, nhưng, vẫn là từ chối theo ý nghĩa tượng trưng. Cổ Tung Diệp cười phất tay nói: “Nếu không phải cháu, ta đã sớm đã chết, một vài giọt Cổ Huyết này có đáng là gì? Giang Cung Tuấn nhận lấy, cười nói: “Nếu nói như vậy thì cháu xin nhận”
“Ừ” Cổ Tung Diệp gật đầu nói: “Chuyện thân thể của cháu, càng ít người biết thì càng tốt, trong tình huống không cần thiết thì nhất định không được nói cho bất kỳ ai, nếu không cháu sẽ gặp đại nạn”
“Cháu biết rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Điểm này, anh biết rõ.
Bởi vì Tam thiên phong ấn chi địa cùng Ma tộc có cừu hận không đội trời chung.
Nếu việc trên người anh mang ma thể bị tiết lộ ra ngoài, như vậy đối với anh mà nói tuyệt đối là tổn hại mang tính huỷ diệt.
“Ngọc Mỹ phải nhờ cả vào con rồi, chiếu cố nó nhiều một chút.”
Lúc gần đi, Cổ Tung Diệp lại nhắc nhở.
Giang Cung Tuấn cười, đứng dậy rời đi.
Ngoài sơn động, Ngọc Mỹ vẫn luôn đợi ở đây.
Nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn tràn đầy ý cười tiêu sái đi ra, cô nhất thời đi đến, nhìn Giang Cung Tuấn, nghi hoặc hỏi: “Ba tôi đã nói gì với anh?
gả cho tôi.”
Giang Cung Tuấn nhìn thấy giai nhân xinh đẹp trước mắt, cười nói: “Cũng không có gì, ông ấy hỏi tôi lấy vợ chưa, muốn đem cô “A?” Ngọc Mỹ cả kinh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Giang Cung Tuấn cười nói: “Lừa cô thôi”
“Hư!” Ngọc Mỹ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liếc Giang Cung Tuấn một cái rồi mằng: “Anh muốn chết à, làm sao có thể nói đùa như vậy.”
“Nếu tôi nói, chú Cổ thật sự nói như vậy, chỉ là bị tôi cự tuyệt rồi thì sao?” Giang Cung Tuấn cười trêu chọc.
Ngọc Mỹ lại lần nữa sửng sốt.
Cô cảm thấy, Giang Cung Tuấn cũng không nói dối, bởi vì trước đó ba cũng có nhắc tới với cô.
“Cự tuyệt, tại sao muốn cự tuyệt?” Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn đang nhìn chính mình, nói: “Chẳng lẽ là tôi không đủ xinh đẹp, hay tôi không đủ mê hoặc, hay là tôi có chỗ nào không xứng với anh?”
Kỳ thật, cô không có một chút cảm giác nào đối với Giang Cung Tuấn, chỉ là khi nghe anh nói cự tuyệt, cô có phần không hiểu.
Cô là cô chủ của Cổ Tộc. Người tới cửa cầu hôn vô số kể, không biết bao nhiêu người muốn kết hôn cùng cô, cũng có không biết bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với Cổ Tộc.
Cố gắt gao nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, muốn anh cho cô một lời giải thích. “Bởi vì tôi có vợ rồi”
Nghĩ đến Sở Vị, trên mặt Giang Cung Tuấn mang theo một chút ý cười, hồi tưởng về những năm cùng Sở Vi, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nghĩ đến Sở Vi, anh liền trở nên lo lắng.
Không biết hơn nửa năm qua, tình hình ở trái đất thể nào rồi, không biết Sở Vị thể nào, không biết Vi Lam ra sao?
“Làm sao vậy?” Ngọc Mỹ nhìn thấy trên mặt Giang Cung Tuấn cười liền lo lắng, bất giác hỏi.
“Không sao” Giang Cung Tuấn phản ứng lại Ở trái đất còn có vợ và con gái đang chờ anh, anh muốn đem thực lực của mình tăng lên càng sớm càng tốt, nhanh chóng trở về, tiêu diệt trưởng lão Bảo Văn Minh Lam Tông, chấm dứt đoạn cừu hận này.
“Tôi đi trước.” Anh nhẹ phất tay với Ngọc Mỹ, sau đó quay người xuống núi.
Ngọc Mỹ nhìn theo bóng dáng Giang Cung Tuấn rời đi, không khỏi hừ nhẹ: “Giá bộ cái gì mà giả bộ, lại còn cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt bổn cô chủ?”.
Rất nhanh, Giang Cung Tuấn liền tới sân nơi Tiêu Minh Hoàng đang đứng.
“Sư phụ, đi thôi.” Còn chưa đi đến nơi, đã chào Tiêu Minh Hoàng.
Tiêu Minh Hoàng cười hỏi: “Cổ Tộc tộc trưởng tìm con có chuyện gì sao?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là hàn huyên vài câu đơn giản.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Tiêu Minh Hoàng không tin.
“Đương nhiên” Giang Cung Tuấn gật đầu nói.
Tiêu Minh Hoàng cũng không hỏi nhiều nữa.
“Đi thơi” Anh xoay người bước di, hai người rời khỏi Cổ Tộc. Sau khi rời khỏi Cổ Tộc, liền không ngừng phu ngựa tiến về Thần Viện.
Vài ngày sau, Tiểu Minh Hoàng mang theo Giang Cung Tuấn về tới Thần Viện.
“Giang Cung Tuân, còn thời gian ba tháng nữa là đến trận đâu, ta không biết con ở trong cảnh giới Hòa Tháp đã tăng lên tới cảnh giới gì rồi, không biết lực lượng thân thể cun hiện tại mạnh như thế nào, nhưng vì trận đấu kế tiếp, con cũng không nên hoang phí ba tháng này, phải cố gắng tu luyện” Nói xong ông ta lấy ra một ít Bôi Nguyên Đán.
“Đay là Bôi Nguyên Đán, sau khi hấp thu có thể nhưng chóng tăng lên chân khí”
“Đa tạ sư phụ” Giang Cung Tuấn nhận lấy.
“Ừ, con tu luyện đi, ta còn có việc”.
Tiêu Minh Hoàng nói xong, liền rời đi.
Giang Cung Tuấn hiện tại là đệ tử của Trưởng lão, anh có tư cách để sống trên đỉnh núi độc lập với Tiêu Minh Hoàng, nhưng mà anh lại cùng Du Huyền đến Thần Viện.
Lần này anh rời đi nửa năm, cũng không biết Du Huyền thế nào rồi. Anh không dừng lại nhiều ở đỉnh núi chỗ Tiêu Minh Hoàng mà đi về phía đỉnh núi mà đệ tử thường đang ở.