Cường Đại Chiến Y

chương 1139: cáo đội lốt hổ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cổ Tộc, phía trên núi Thông Thiên.

Dương Hoàng Tôn Giả đứng thẳng ở đây.

Xung quanh ông ta tràn ngập ma khí.

Cả bộ bầu trời đều là màu đen kịt của ma khí. Những ma khí này được hình thành từ những thần chú bí ẩn từ xưa. Mỗi một thần chú đều rất kỳ lạ, chúng có sức mạnh không thể chống lại được.

Đúng lúc này, một người đàn ông bê bết máu bò ra khỏi đống đổ nát.

Ông ta là Cổ Tung Diệp.

Lần này là do ông ta bất cẩn.

Sức mạnh của ông ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Nếu sớm biết như vậy, ông ta đã ẩn náu, chờ đến khi sức mạnh của mình khôi phục hoàn toàn.

Bây giờ ông ta còn không thể chống lại những lời nguyền rủa, càng không phải là đổi thủ của Dương Hoàng Tôn Giả.

Toàn bộ Gổ Tộc, thậm chí ngay cả những cao thủ trong thiên hạ, cũng đều không thể chống lại áp lực mà lời nguyên mang tới. Chỉ có một người có thể, đó là Giang Cung Tuấn.

Chỉ trong thời gian ngắn, Giang Cung Tuấn đã biết rõ tình hình.

Khi Cổ Tung Diệp bị đánh bại, anh đã lặng lẽ rời đi.

Không một ai để ý đến anh.

Thậm chí đến cả Dương Hoàng Tôn Giả cũng không để ý. Vì lời nguyền của ông ta đã bao trùm cả Cổ Tộc, nên ông ta nghĩ sẽ không một ai có thể trốn thoát được.

Giang Cung Tuấn lặng lẽ rời khỏi Cổ Tộc và hiện ra ở bên ngoài ngọn núi Anh an toàn, nên có thể rời đi.

Bên ngoài Cổ Tộc.

Giang Cung Tuấn thấy trận pháp đã bị phá vỡ.

Trận pháp bị phá vỡ nên anh có thể nhìn chút tình hình của Cố Tộc thông qua các vết nứt của trận pháp, có thể nhìn thấy bầu trời của Cổ Tộc đang bị bao phủ bởi một màu đen của ma khí.

“Sư phụ, con thực sự xin lỗi”

Giang Cung Tuấn bất lực nói: “Con không muốn chết, con còn rất nhiều việc phải làm.

Vợ và con gái con vẫn đang chờ con trên trái đất. Con phải sống sót rời khỏi đây. Xin hãy tha thứ cho con rời đi mà không nói lời tạm biệt”

Giang Cung Tuấn biết rằng với sức mạnh của anh, cho dù anh có tu luyện một trăm năm nữa thì anh cũng không phải đối thủ của Dương Hoàng Tôn Giả.

Anh có thể trốn thoát bởi vì cơ thể anh là ma thể, bất chấp ma khí, bất chấp mọi lời nguyền.

“Giang Cung Tuấn, chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu như vậy sao?”

Trong Tiên phủ, giọng nói của Tố Quỳnh vang lên “Đây là cao thủ của toàn bộ giới Sơ Khai đấy. Nếu cậu rời đi, tất cả đều sẽ chết. Từ nay về sau, giới Sơ Khai sẽ nằm trong tay của Dương Hoàng Tôn Giả”

Giang Cung Tuấn bất lực nói: “Tôi có thể làm gì chứ? Sức mạnh của tôi quá yếu nên không thể có cơ hội chiến thẳng được cao thủ ở cõi tiên được. Cao thủ ở cấp độ đó có thể giết chết tôi vô số lần chỉ bằng một ngón tay”

“Cậu có thể thử lại lần nữa”

Bên trong Tiên phủ lại nhanh chóng truyền ra tiếng nói.

“Dương Hoàng Tôn Giả là người của Ma tộc. Mà trong cơ thể cậu có ma liên bậc nhất của ma tộc. Cậu đã tu luyện được ma liên rồi, có thể dùng nó để uy hiếp Dương Hoàng Tôn Giả”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nói: “Tôi không muốn mạo hiểm. Nếu thất bại thì tôi chết không có chỗ chôn”

Tố Quỳnh nói: “ thất bại, tôi sẽ tìm cách để cậu chạy trốn. Nếu hôm nay cậu cứ bỏ đi như thế này, cậu sẽ phải tự trách mình cả đời. Sau này có thể sinh ra tâm địa ma quỷ. Điều này rất bất lợi cho việc tu luyện của cậu”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn trầm tư suy nghĩ.

Vào lúc này, Cổ Tộc.

Thuộc hạ của Dương Hoàng Tôn Giả đã tấn công núi Thông Thiên Tất cả các cao thủ trên núi Thông Thiên đều đang ra sức chống lại lời nguyên, không thể thoát ra. Tất cả bọn họ đều bị phong ấn tu vi, nên đều bị nhốt lại.

Thân thể Dương Hoàng Tôn Giả từ trên trời giáng xuống, nhìn toàn bộ đám cao thủ trái đất đang bị mắc kẹt, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Cổ Tung Diệp à, Cổ Tung Diệp, ông thực sự rất bản lĩnh đấy, có thể hóa giải ma khí của lời nguyền. Tôi đã đánh giá thấp ông rồi. Xem ra hôm nay là ván cờ do ông bày ra. Nhưng đáng tiếc, sức mạnh của ông vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Nếu ông hồi phục sức mạnh hoàn toàn, chiến một cuộc chiến công bằng và trung thực, thì chắc chẳn bổn tọa không phải là đối thủ của ông”

Giọng nói khàn khàn của Dương Hoàng Tôn Giả truyền đến.

Cổ Tung Diệp ngồi khoanh chân trên đất Ông ta đã bị phong ấn tu vi.

Tuy nhiên sắc mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ông muốn giết thì giết, không cần nhiều lời. Hơn nữa, ông cho rằng nếu tiêu diệt Cổ Tộc, thì thật sự có thể nắm trong tay giới Sơ Khai sao? Đúng là mơ tưởng.

hão huyền. Nếu ông tiêu diệt Cổ Tộc, thì những cao thủ của Cổ Tộc chúng tôi đã ra khỏi núi, sẽ tìm đến ông. Tới lúc đó ông có chạy đằng trời”

“Ha ha”

Dương Hoàng Tôn Giả cười lới còn chưa xuất hiện ở Cổ Tộc thì mấy vị cao thủ cổ xưa các ông đã trốn hết rồi. Chẳng lẽ tôi cũng không có ma đạo sao?”

“Còn ông, viện trưởng Thần Viện”

Dương Hoàng Tôn Giả nhìn về phía viện trưởng Thần Viện, lạnh lùng nói: “Ông tự nhận mình vô tội. Bổn tọa sẽ giết ông trước”

Ông ta giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ma khí màu đen.

Ngay khi ông ta chuẩn bị bắn.

“Dừng tay lại”

Một tiếng hét lớn từ xa truyền đến.

Tiếng hét vang dội cả một góc trời.

Khi âm thanh truyền đến, từ xa xuất hiện một luồng ma khí. Ma khí tập trung lại một chỗ, tạo thành một đóa ma liên. Trên đài ma liên, có một người đàn ông đang ngồi khoanh chân.

Người đàn ông đó mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen.

“Dương Hoàng, ông cũng thật to gan”

Người đàn ông ngồi trên đài ma liên lạnh lùng nói.

Chính là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn có được rất nhiều thông tin từ Tố Quỳnh.

Tố Quỳnh nói rằng ma tộc ở trái đất đã bị phong ấn trước khi rời đi, nhưng chúng đã để lại sức mạnh của chúng. Sức mạnh này được gọi là ma đạo.

Ma đạo trải rộng trên ba ngàn trái đất Giang Cung Tuấn đeo mặt nạ vào. Lúc này anh giả bộ làm một nhân vật lớn của ma đạo.

Dương Hoàng Tôn Giả thấy đóa ma liên.

Đối mặt với đóa liên này, cho dù ông ta có ở trong trong cõi tiên, trình độ của ông ta cũng không yếu, nhưng ông †a vẫn cảm nhận được luồng khí nguy hiểm.

Ông ta cảm thấy sợ hãi, đó là một loại sợ hãi từ sâu trong tâm hồn ông ta.

“Cậu… cậu là ai?”

Dương Hoàng Tôn Giả biết đây là một thành viên của Ma tộc.

Nếu không, trên người người đó không thế có ma khí được.

Nhưng, ông ta lại không biết người này là ai Trong giới Sơ Khai, ông ta gần như đều biết hết tên của các cao thủ giấu mặt của Ma đạo. Nhưng ông ta lại không biết người này là ai?

“Tên của bổn tọa là thứ mà ông có thể hỏi sao?”

Giang Cung Tuấn như cáo đội lốt hố, lạnh lùng nói: “Bổn tọa lệnh ông lập tức đem quân rời đi”

“Thưa ngài”

Dương Hoàng Tôn Giả tỏ vẻ kính trọng.

Ông ta không nhìn ra sức mạnh của Giang Cung Tuấn. Ông ta chỉ có thể cảm nhận được đóa ma liên thần kỳ dưới chân Giang Cung Tuấn.

“Thưa ngài, việc này là do đích thân hộ pháp ra lệnh. Chính hộ pháp đã ra lệnh cho tôi phải chiếm được giới Sơ Khai trước khi phong ấn được mở ra, để chuẩn bị cho cuộc chiếm đóng trái đất tiếp theo của gia tộc tôi”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Thì ra ma tộc vẫn có những chiêu trò lớn.

“Hộ pháp hả?”

Giang Cung Tuấn khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cho dù hộ pháp có ở đây cũng không dám làm càn”

Giang Cung Tuấn nói xong, lập tức lấy ra một cái lệnh bài, Chiếc lệnh bài này là Mạch Doanh đã tặng anh trước đây. Khi Mạch Doanh đưa cho anh chiếc lệnh bài này, cô ta đã nói khi nào anh bước đến đường cùng, có lẽ sẽ cần dùng đến nó.

“Giang Cung Tuấn, đem ma khí nhập vào lệnh bài”

Trong Tiên phủ, giọng nói của Tố Quỳnh vang lên Giang Cung Tuấn lập tức nghe theo.

Sau khi lấy lệnh bài ra, ma khí tràn vào lệnh bài. Lúc này, lệnh bài bay ra và lơ lửng trên không Từ trong lệnh bài truyền ra sự uy nghiêm tối cao.

Đến cả Dương Hoàng cũng cảm giác được sức mạnh cùng sự sợ hãi. Ông ta quỳ mạnh quỳ trên mặt đất, toàn thân run lên.

“Thuộc hạ tham kiến ngài”

Sau khi Mạch Doanh tặng chiếc lệnh bài này, Giang Cung Tuấn vẫn giấu nó trong cơ thể. Anh cũng chưa từng sử dụng tới nó. Bây giờ, sau khi truyền ma khí, chiếc lệnh bài này đã biến thành một sức mạnh đáng sợ.

Đối mặt với chiếc lệnh bài, ông ta dường như đang đối mặt với một cao thủ siêu cấp.

Đến ông ta mà còn cảm thấy sợ hãi.

“Lệnh bài này rốt cuộc là cái gì? Mạch Doanh rốt cuộc là ai?”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.

Anh lập tức vung tay, lệnh bài đã trở lại trong tay, khẽ di chuyển một chút rồi biến mất ở trong lòng bàn tay anh.

“Lập tức đem quân rời đi. Chuyện giới Sơ Khai, không cần ông ra tay. Bổn tọa tự biết lo liệu”

“Vâng… vâng… vâng”

Dương Hoàng Tôn Giả quỳ trên mặt đất, không dám nói thêm lời nào.

Đối mặt với lệnh bài, đến cả linh hồn ông †a cũng run lên cầm cập.

Sau khi Giang Cung Tuấn thu lại lệnh bài, ông ta mới bớt áp lực, thu hồi lời nguyên, ra lệnh, nói: “Toàn quân rút lui”

Truyện Chữ Hay