Trận chiến đầu tiên, Giang Cung Tuấn dễ dàng lấy được chiến thắng.
Anh dùng tư thái của kẻ mạnh nghiên áp đối thủ.
Lực lượng mạnh mẽ của anh khiến toàn trường chấn động.
Sau đó, anh kiên nhắn chờ đợi.
Tiếp sau là những trận chiến kéo dài.
Một ngày rất nhanh đã trôi qua Cả ngày hôm nay đều là chiến đấu, ngày kế, hơn một trăm người đã đánh xong.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Ngọc Mỹ của Cổ Tộc, Bậc đại thần thông của Minh Lam Tông – Xung Phan Bá, đệ tử của Tà Kim Thánh ~ Tây Định Trí, đệ tử của Đế Hoàng – Lâm Dinh Thiện, đều giành chiến thắng.
Bọn họ tạm thời nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai tiếp tục chiến đấu Giang Cung Tuấn cũng về đi nghỉ.
Ban đêm, trong sân Giang Cung Tuấn và Tiêu Minh Hoàng tập trung một chỗ.
Tiêu Minh Hoàng nói: “Trận chiến ban ngày, mọi người được chọn ngẫu nhiên làm hai nhóm, từng người một lựa chọn đối thủ theo thứ tự, tổ bên kia giành được thẳng lợi.
Như vậy cuộc chiến ngày mai con chỉ có thể bị động tiếp nhận khiêu chiến”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Trận chiến hồi sáng con cũng chăm chú theo dõi, thành viên cùng tổ với con đa số thua trận, chỉ lấy được tầm mười mấy lần chiến thắng, ngày mai, sau khi mười mấy người này bị chọn hết rồi, phần còn dư lại làm sao sắp xếp?”
Tiêu Minh Hoàng cười nói: “Con không phải lo lãng về quy tắc tỉ thí, ngày mai con nhất định phải giành chiến thắng, có vậy khoảng cách với mười vị trí đầu tiên mới càng lúc càng gần”
Giang Cung Tuấn thề son sắt nói: “Con tuyệt đối có thể giành chiến thắng”
Tiêu Minh Hoàng thấy Giang Cung Tuấn có tự tin như vậy, cũng thở dài một hơi, dặn dò: “Được rồi, con chăm chỉ điều tức đi, duy trì trạng thái tốt nhất, nghênh đón khiêu chiến sắp tới”
“Vâng”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Tối nay, anh đều chăm chú điều tức trạng thái của mình, để thực lực có thể duy trì trong trạng thái tốt nhất.
Hôm sau.
Lôi đài trên đỉnh núi núi Thông Thiên.
Người giành chiến thăng hôm qua đứng thành hai hàng.
Tổ của Giang Cung Tuấn, nhân số tương đối ít, chỉ có mười mấy người, còn hàng đối diện anh có khoảng bốn mươi người.
Trận tỷ thí hôm nay, tổ đối diện Giang Cung Tuấn được quyền chọn đối thủ trước Lựa chọn đối thủ bắt đầu.
Dựa theo trình tự tham gia tỷ thí hôm qua bắt đầu chọn.
Rất nhanh, mọi người đã chọn xong.
Tổ của Giang Cung Tuấn chỉ còn lại mình anh, mà hàng đối diện còn khoảng ba mươi người.
Giang Cung Tuấn nhìn họ, người tiếp theo tuyển chọn đối thủ không ai khác, chính là Bậc đại thần thông Minh Lam Tông – Xung Phan Bá.
Nhìn thấy Xung Phan Bá, anh ngẩn cả người.
Hôm qua anh cho mọi người thấy thực lực đáng sợ của bản thân là đễ trấn chụ người đối diện, để bọn họ không chọn anh, nhưng không hề nghĩ tới thực lực tổ của anh rất yếu, dẫn tới mất cân bằng nhân số hai bên.
Giang Cung Tuấn đúng không?”
Đến lượt Xung Phan Bá, anh ta bước ra, nhìn cả hàng chỉ còn lại mình Giang Cung Tuấn, trên gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười thản nhiên: “Tôi vốn không muốn chọn anh, bởi vì anh là một đối thủ khó, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình anh, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Giang Cung Tuấn cũng thật bất đắc dĩ.
Xung Phan Bá là một Bậc đại thần thông, thực lực của anh ta rất mạnh, đã đạt tới Nhập Thành giai đoạn thứ bảy.
Đối đầu với cường giả như vậy, không sử dụng Nghịch Thiên đạp, không sử dụng Ma.
thể của bản thân, anh gần như không có phần thắng nào.
“Vẫn có cơ hội lựa chọn người cùng ổ”
Lúc này, trưởng lão của Cố Tộc – Cố Ngọc đứng dậy, nói: “Không nhất định phải lựa người ở tổ đối diện, theo trình tự chọn người tỷ thí ngày hôm nay, Xung Phan Bá có thể lựa chọn những người còn lại trong tổ của con”
“Thật sao?”
Xung Phan Bá cười nhạt.
Anh ta nhìn thành viên trong tổ mình.
Những thành viên trong tổ đều có chút lui về sau, bởi vì bọn họ biết rõ lai lịch của Xung Phan Bá, không muốn đối đầu với anh ta, đối đầu với Xung Phan Bá tức là thua cuộc.
“Tôi muốn tuyển Giang Cung Tuấn”
Xung Phan Bá chỉ tay vào Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, nhiều người như vậy sao anh ta không chọn lại cứ nhắm vào anh.
Anh bất mãn nói: “Sao vậy, cho rằng tôi dễ bị đánh bại sao?”
“Không phải”
Xung Phan Bá thành thật nói: “Bởi vì anh rất mạnh, tôi thích giao đấu với kẻ mạnh, quan trọng nhất là anh tới từ Thần Viện”
“Được”
Giang Cung Tuấn gật đùa nói: “Anh đã chọn như vậy, tôi cũng không thể không nhận.
Nhập Thành giai đoạn thứ bảy lợi hại thì sao, xem tôi đánh bại anh thế nào?”
Giang Cung Tuấn hừ lạnh trong lòng Anh đã quyết định, nếu lúc đánh nhau anh tự cảm thấy bản thân không phải đối thủ của Xung Phan Bá thì sẽ âm thầm thi triển Nghịch Thiên đạp.
Anh biết, nếu mình dùng Nghịch Thiên đạp, chắc chắn sẽ bị nhìn ra, bởi vì ở đây toàn là cao thủ.
Nhưng nếu anh không thi triển hoàn toàn Nghịch Thiên đạp, thì hẳn sẽ không bị nhận ra đâu.
Đâu phải ai cũng biết tuyệt học thời Thượng cổ.
“Ha ha, tôi chờ”
Xung Phan Bá cười một tiếng.
Xung Phan Bá chọn xong rồi, những người phía sau tiếp tục chọn đối thủ.
Dựa theo trình tự chiến đấu hôm qua, giờ chỉ còn lại chọn người cùng tổ.
Vì hôm qua Giang Cung Tuấn là người đấu đầu tiên, nên hôm nay anh vẫn là người đầu tiên thi đấu.
Trên lôi đài Xung Phan Bá mặc trường bào màu vàng, chắp tay sau lưng, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười thong dong tự tin, còn Giang Cung Tuấn đối diện thì cau mày.
Nói thật, nếu bốn phía không có ai, là chiến trường sinh tử, anh căn bản không e ngại Xung Phan Bá, nhưng đây không phải chiến trường sinh tử mà là đấu trường luận vỡ.
Tiêu Minh Hoàng dưới lôi đài cau mày, lẩm bẩm: “Thật không ngờ tới ở vòng tỷ thí thứ hai, Giang Cung Tuấn lại gặp Bậc đại thần thông của Minh Lam Tông, trận này nguy hiểm”
Ngọc Mỹ bên cạnh nói: “Đệ tử Minh Lam Tông và đệ tử Thần Viện không có quan hệ tốt, anh ta rố ràng có cơ hội chọn người khác nhưng lại chọn Giang Cung Tuấn, anh ta quyết tâm đánh bại Giang Cung Tuấn, khiến Giang Cung Tuấn mất tư cách tiến vào Hỏa Tháp”
“Ừ” Tiêu Minh Hoàng khẽ gật đầu nói: “Có lẽ đây là dặn dò của Minh Lam Thánh Hoàng, bây giờ chỉ có thể nhìn kết quả thi đấu thôi, hai”
Ông ấy thở dài.
Ông ấy rất tin Giang Cung Tuấn, nhưng đối thủ lần này của anh không phải người thường, đó là Bậc đại thần thông dẫn dắt thời đại, là một thiên kiêu chỉ tử chân chính, thiên tài như.
Xung Phan Bá, cho dù phóng mắt tìm khắp.
Tam thiên phong ấn chỉ địa cũng là một loại †ồn tại vô cùng đáng sợ.
Ngoài lôi đài, một ít trưởng lão của Cổ Tộc đều ‘c hận thay Giang Cung Tuấn.
Hôm qua bọn họ thấy được thực lực đáng sợ của Giang Cung Tuấn, nếu không gặp phải Xung Phan Bá, anh tuyệt đối có thể ổn định ở mười vị trí đầu, lấy được danh ngạch tiến vào.
Hỏa Tháp.
Nhưng mà, anh gặp Xung Phan Bá.
Năm ngoái, ở giới Sơ Khai, Xung Phan Bá có thể được xem là người nổi bật nhất so với những người cùng lứa.
Nếu không phải vì tuổi Xung Phan Bá còn trẻ thì lúc này anh ta hản đạo tranh đoạt tạo hóa trên Trái đất, so tài cao thấp cùng với thiên tài ở các phong ấn chỉ địa khác.
Trên lôi đài.
Thần sắc Xung Phan Bá ung dung, nhìn Giang Cung Tuấn đối diện sắc mặt không tốt lắm, anh ta cười nhạt nói: “Giang Cung Tuấn, anh rất mạnh, nhưng, thật đáng tiếc, anh gặp phải tôi, cũng đừng trách tôi, con người tôi thích chiến đấu với kẻ mạnh”
Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống không ít.
“Nói vậy, tôi cũng thật vinh hạnh vì được đối đầu với anh?”
Xung Phan Bá cười, gật đầu nói: “Không sai, đối đầu với tôi chính là vinh hạnh của anh, không phải ai cũng có tư cách trở thành đối thủ của tôi đâu”
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu đã vậy thì ra tay đi”
Anh không thèm quan tâm.
Không phải chỉ là một Bậc đại thần thông Nhập Thành giai đoạn thứ bảy thôi sao, không có gì phải sợ.
Cho dù không sử dụng Nghịch Thiên đạp anh vẫn còn lá bài tẩy khác.
Đó là Luyến Bá vô tận anh đã lấy được trong Thành vô tận Một trăm linh tám khối bia ném ra một lúc, cho dù Bậc đại thần thông Nhập Thành giai đoạn thứ bảy cũng sẽ không chịu đựng được.
Bây giờ, điều duy nhất anh lo lắng là Luyến Bá vô tận bị nhận ra sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức.