Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, Giang Cung Tuấn vô cùng nghi hoặc. Anh ta nhìn Ngọc Mỹ đang đứng phía trước mấy tên thị vệ của Cổ Tộc, trong lòng nghĩ: “Chẳng lẽ, cô ta cũng là đệ tử của Thần Viện?”.
“Tiêu trưởng lão, mời”
Ngọc Mỹ lấy tay làm động tác mới, mời Tiêu Minh Hoàng tiến vào. Tiêu Minh Hoàng gật đầu, nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Đi thôi, vào trước đã.”
Dưới sự dẫn đường của Ngọc Mỹ Giang Cung Tuấn và sư phụ của anh ta, Tiêu Minh Hoàng, tiến vào Cổ Tộc. Phía trước là dãy núi, nhưng vừa bước tới một bước thì khung cảnh liền có sự biến hóa, tiến vào một nơi non xanh nước biếc, một chốn Đào nguyên tràn đầy linh khí. Nằm ở phía ngoài cùng là một số ruộng linh thảo. Trong ruộng có không ít người đang gieo trồng. Còn ở phía trước là một số công trình kiến trúc. Mấy tòa nhà này không mấy tráng lệ, ngược lại có phần đơn giản, giống như là đã đ đến một cái thôn nhỏ vậy.
Trên đường, Giang Cung Tuấn nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, Ngọc Mỹ này là ai vậy?”
Tiêu Minh Hoàng cũng nhỏ giọng nói: “Cô ta gia nhập Thần Viện vào khoảng mười năm trước, trở thành đệ tử của Thần Viện, giành được vị trí đệ nhất, được viện trưởng nhìn trúng, thu làm đệ tử chân truyền. Cô ta cũng là đệ tử xuất sắc nhất của Thần Viện trong mười năm gần đây, tiềm lực của cô ta rất kinh khủng, học cái gì cũng đều cực nhanh, hơn nữa cô ta còn là bậc đại thần thông”
“Đại thần thông có biết không?” Tiêu Minh Hoàng hỏi.
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu. Bậc đại thần thông, anh có biết đến. Loại người này có linh căn chí tôn. Hơn nữa, từ lúc sinh ra đời đã nắm được một loại bí thuật thần thông cổ xưa nào đấy.
Loại người này, thông thường mà nói, đều đã từ phong ẩn từ thời viễn cổ. Giang Cung Tuấn đã từng gặp qua hai người. Thật không ngờ ở Thần Viện cũng có. Thật là một thời đại sáng lạn.
Trước đây, vài chục ngàn năm, thậm chí vài trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã có được một bậc đại thần thông, vậy mà thời kỳ này lại xuất hiện nhiều như vậy. Bậc đại thần thông là sự tồn tại cao cấp hơn cả linh căn chí tôn, Bậc đại thần thông nhất định sẽ có linh căn chí tôn, nhưng có linh căn chỉ tốn chưa chắc đã là bậc đại thần thông.
Tiêu Minh Hoàng nói tiếp: “Ta cũng không biết lại lịch của cô ta, không ngờ cô ta lại là người của Cổ Tộc. Chuyện Ngọc Mỹ là người của Cổ Tộc có lẽ chỉ có viện trưởng đại nhân biết”
“Tiêu trưởng lão, đến rồi”
Ngọc Mỹ đang đi phía trước chợt dừng lại, cô ta chỉ tay về phía một căn nhà đơn giản ở phía trước, nói: “Đây là nơi tiếp khách của Cổ Tộc, có hơi mộc mạc, Tiêu trưởng lão chớ để ý”
Tiêu Minh Hoàng cười cười, Ông ta làm sao dám có ý kiến.
“Mời”
Ngọc Mỹ giơ tay lên mời, Tiêu Minh Hoàng và Giang Cung Tuần tiến vào trong sân, đi đến phòng khách. Phòng khách không lớn lắm, chỉ có vài bộ bàn ghế. Ngọc Mỹ phân phó cho tỳ nữ đi pha trà, còn cô ta thì ngồi xuống bên bàn, nhìn Tiêu Minh Hoàng, trên mặt vẫn nở một nụ cười, hỏi: “Tiểu trưởng lão, lần này ông không ngại đường xa vạn dặm đến Cổ Tộc của chúng tôi không biết có việc gì?”
“Tôi có việc muốn cầu kiến tộc trưởng Cổ Tộc” Tiêu Minh Hoàng nói.
Nghe vậy, Ngọc Mỹ nói: “Thời gian này ba tôi đang bế quan, không gặp bất kỳ ai, có chuyện gì, ông nói với tôi cũng được.” Nghe thể, Tiêu Minh Hoàng sững người. Ông ta không ngờ Ngọc Mỹ lại là con gái của tộc trưởng Cổ Tộc. Giang Cung Tuấn cũng ngần người ra. Cái thân phận này không phải quá to rồi đấy chứ? Con gái của tộc trưởng Cổ Tộc? “Tiêu trưởng lão?” Giọng của Ngọc Mỹ lại vang lên lần nữa.
Tiêu Minh Hoàng lúc này mới có phản ứng, nhìn Ngọc Mỹ trên mặt có chút khó xử, nói: “Thật ra, tôi, tôi lần này đến Cổ Tộc là muốn xin một giọt Cổ Huyết”.
“Cổ Huyết?” Ngọc Mỹ lập tức đứng bật dậy, nét mặt quái dị nhìn Tiêu Minh Hoàng, nói: “Trưởng lão, sợ là ông có chỗ không biết, Cổ Huyết là do tổ tiên của tộc tôi năm xưa vào thời điểm trước khi thân tử đạo tiêu đã lợi dụng tu vi cả đời để huyễn hóa mà thành, chỉ có tác dụng với đệ tử của Cổ Tộc, không phải đệ tử của Cổ Tộc không thể uống Cổ Huyết được. Hơn nữa, uy lực của Cổ Huyết rất điên cuồng, không phải người của Cổ Tộc mà uống vào sẽ bị nổ banh xác trong chớp mắt.”
“Có cần nói quá lên vậy không?” Giang Cung Tuấn chêm vào một câu.
Nghe thấy, Ngọc Mỹ nhìn Giang Cung Tuấn một cái. Tiêu Minh Hoàng kịp thời nói: “Đệ tử của tôi lắm lời rồi, đừng chấp nhặt với nó.”
Ngọc Mỹ khẽ xua tay, cô ta chả buồn so đo với Giang Cung Tuấn làm gì, chẳng qua là cô ta chưa từng gặp Giang Cung Tuấn, mới lên tiếng hỏi: “Không lẽ, đây là đệ tử trưởng lão mới thu?”
“Đúng vậy” Tiêu Minh Hoàng mở miệng nói: “Là đệ tử mới thu gần đây, bởi vì sắp đến cuộc đấu lớn nên tôi mới muốn giúp nó xin một giọt Cổ Huyết, giúp gia tăng cảnh giới của nó để đi tham gia thi đấu” Tiêu Minh Hoàng cũng không giấu diếm, nói thẳng ra ý muốn của mình.
“Sợ là đã khiến trưởng lão phí công một chuyến rồi” Ngọc Mỹ ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Chưa nói đến chuyện Cổ Huyết là bảo vật của tộc chúng tôi, từ thời thượng cổ đến nay đã không còn lại bao nhiêu nữa, cho dù là trong tộc tôi cũng chỉ có những đệ tử xuất sắc nhất mới có tư cách uống vào, nói gì đến người ngoài. Ngoài ra, cho dù có đưa cho ông, đệ tử của ông cũng sẽ không thể hấp thu luyện hóa nó được, sợ là anh vừa hấp thu luyện hóa đã trong nháy mắt nổ tan xác rồi”
Đối với Cổ Huyết, Tiêu Minh Hoàng cũng không biết rõ lắm, nhưng nếu Ngọc Mỹ đã nói như vậy thì dĩ nhiên là có lý của cô ấy. Trên gương mặt già nua của ông ta không khỏi hiện lên vẻ thất vọng, xem ra chuyến đi Cổ Tộc này là phí công vô ích rồi.
Dường như nhận ra vẻ thất vọng trên mặt Tiêu Minh Hoàng, Ngọc Mỹ cười cười, nói: “Có điều..”
Nghe thấy, Tiêu Minh Hoàng hơi kích động, hỏi: “Có điều cái gì?” Ngọc Mỹ hỏi: “Trưởng lão có biết vì sao tôi lại về đây?” Tiêu Minh Hoàng lắc đầu tỏ ý không biết.
Ngọc Mỹ nói: “Trong Cổ Tộc của chúng tôi có một chỗ rất thần kỳ, được gọi là Hỏa Tháp. Đây là một tòa tháp dưới lòng đất, bao gồm mười tám tầng. Bên trong Hỏa Tháp ẩn chứa một nguồn năng lượng rất lớn, mà Hỏa Tháp của tộc chúng tôi cứ mỗi năm mươi năm sẽ mở một lần. Mỗi lần chỉ có mười người được vào. Cho dù tôi là con gái tộc trưởng, muốn vào Hỏa Tháp cũng cần phải cạnh tranh so tài, để có tư cách vào tháp cũng cần phải đánh bại được các đệ tử khác”
Nói xong, cô ta liếc nhìn Giang Cung Tuấn một cái, hé miệng cười nói: “Nếu đã là người tính tham gia cuộc đấu lớn sắp tới thì thực lực chắc chắn không yếu. Tôi có thể cấp cho các người tư cách để tham gia khiêu chiến, chỉ cần có thể thành công tiến vào danh sách mười người đứng đầu là có thể có được cơ hội vào Hỏa Tháp tu luyện, công dụng không thua gì uống Cổ Huyết”
Nghe vậy, Tiêu Minh Hoàng liền lộ ra vẻ mừng rỡ, hỏi: “thật sao?”
“Đương nhiên” Ngọc Mỹ nói: “Tôi làm sao dám gạt trưởng lão. Tôi về đây lần này chính là để tranh giành tư cách tiến vào Hỏa Tháp, sau khi tu luyện trong Hỏa Tháp một thời gian sẽ đi tham gia cuộc đấu sắp tới”.
Nói xong, cô ta nhìn Giang Cung Tuấn: “Đã cho anh cơ hội rồi đấy, có thể nắm bắt được hay không thì phải xem thực lực của anh.”
Giang Cung Tuấn biết Cổ Tộc là chủng tộc mạnh nhất trên thế giới này, đệ tử của chủng tộc này thực lực nhất định đều rất đáng sợ.
“Đệ tử tham gia tranh tuyển có hạn chế gì không?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Ngọc Mỹ nói: “Hỏa Tháp cứ năm sẽ mở một lần, chỉ cần là đệ tử tộc tôi, dưới tuổi, đều có tư cách tham gia”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Tu sĩ từ tuổi trở xuống thì anh không phải sợ.
“Cảm ơn Ngọc Mỹ đã cho tôi tư cách lần này, tôi nhất định sẽ cố gắng tranh thủ tiến vào nhóm người đứng đầu, không khiến cô phải mất mặt” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn rất kiên định khi nói câu này.
“A”Ngọc Mỹ cười nhẹ, nói: “Tôi cũng là nể mặt trưởng lão nên mới cho anh tư cách, còn chuyện có thể tiến vào Hỏa Tháp để tu luyện hay không thì phải xem số anh thế nào?” Nói xong, cô ta đứng dậy, nói: “Trưởng lão, việc này tuy là tôi có thể tự chủ trương, nhưng vẫn cần phải đi bẩm báo báo với các trưởng lão trong gia tộc. Tôi sẽ sai người đưa hai vị đến chỗ ở tạm, đợi tôi bảm báo xong rồi nói tiếp.”
Nói xong, cô ta liền bỏ đi. Tiếp đó, có mấy người trong Cổ Tộc đến, dẫn Tiêu Minh Hoàng và Giang Cung Tuấn rời khỏi chỗ tiếp khách kia.