Cố Liên Phong biết bốn chữ “tng trùng thượng não” viết như thế nào.
Thời gian làm việc nghỉ ngơi của hắn cực kỳ có quy luật, buổi sáng sáu giờ liền tự nhiên tỉnh, nhìn thấy mình và Sở Hạo Dương cả người trần trụi, tình cảnh thân mật không chút khoảng cách, thiếu chút nữa sợ tới mức chết ngất.
Ngày hôm qua hắn đã nghĩ kỹ phải đối tốt với đối phương một chút.
Thậm chí có thể lại tốt hơn một chút.
Nhưng là tuyệt đối, tuyệt đối, không nghĩ tốt tới trình độ này!
Cho dù hắn đã mơ hồ có dự cảm mối quan hệ giữa mình và đối phương đã vượt quá giới hạn.
Cũng không thể… nhanh như vậy a!
Cố Liên Phong cảm thấy mình quả thật là được bật hack, tối hôm qua rõ ràng không có kinh nghiệm gì, lại cố tình xe nhẹ chạy đường quen, làm đến Sở Hạo Dương thiếu chút nữa thở ra nhiều mà hít vào thì ít.
(开挂 Bật hack trong game ak.)
(轻车熟路 khinh xa thục lộ: quen thuộc nên dễ dàng.)
Phần thân thể bị siết chặt, màu sắc nổi bật nối liền không dứt giao hòa với vết ứ máu do buột chặt vẫn còn chưa hoàn toàn tan đi, Cố Liên Phong chỉ nhìn lướt qua liền nhanh chóng dời mắt. Hắn hiện tại căn bản không muốn nhớ lại đêm qua mình là như thế nào thay đổi tư tưởng. Liền muốn lập tức rời khỏi mảnh đất thị phi này.
(Nguyên văn 心路历程 tâm lộ lịch trình: quá trình chuyển biến tư tưởng.)
—— Nhất là lúc một bắp chân của Sở Hạo Dương vô tình nâng lên.
Cố Liên Phong cảm thấy mình không thể tiếp tục ở cùng đối phương trên cùng một chiếc giường. Mới nhấc chăn chuẩn bị trở mình xuống giường, liền bị người kéo trở về.
Sở Hạo Dương đè cả người lên hắn, ánh mắt lập lòe, dường như muốn cúi đầu hôn xuống.
Cố Liên Phong đang tâm hoảng ý loạn, nhíu mày lại, theo bản năng né tránh.
Động tác của Sở Hạo Dương liền cứng lại, lập tức níu đầu hắn liền hung hăng hôn xuống.
Một bên ăn hai cánh môi của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, một bên thở hổn hển cười lạnh hỏi hắn: “Tối hôm qua không phải rất nhiệt tình sao? Hả?”
Cố Liên Phong bị hôn mấy lần, cảm giác hoàn toàn bị khơi lên, mặt ngoài không có biểu hiện gì, trong lòng rồi lại có chút hồi hộp.
Tránh miệng đi, đưa tay muốn đẩy cậu xuống, nhưng bàn tay chạm đến da thịt mềm mại trơn trượt lại khiến cho lòng hắn rung động.
Dù sao cũng là buổi sáng mới dậy, tối hôm qua hai người lại vô cùng hòa hợp tận hứng.
Vì vậy tại thời điểm Sở Hạo Dương cưỡi lên hắn lần nữa, chống vai hắn, từng chút từng chút nuốt mình vào bụng, Cố Liên Phong thật sự tìm không ra năng lực nói “không”.
Mười ngón bám vào bắp thịt mềm dẻo của đối phương, chần chờ chỉ vỏn vẹn vài giây đồng hồ.
Hắn liền đẩy ngược đối phương đè xuống.
Nháo một trận như vậy liền thẳng đến buổi chiều.
Thời điểm Cố Liên Phong tỉnh lại lần nữa, bức màn đã phủ kín nắng chiều.
Mặt hắn ngược lại vẫn là vẻ không biểu tình.
Được rồi, cũng chỉ có trên mặt là không biểu tình.
Nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đến phòng vệ sinh rửa mặt, hứng nước lạnh tát lên mặt.
Nhìn khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú trong gương kia ——
Mẹ kiếp, thật là có chút giống gay!
Cố Liên Phong một tay bỏ khăn mặt vào trong bồn rửa.
Tay kia xuyên vào trong tóc vò vò, trên mặt rốt cuộc hiện ra chút phiền não.
Được rồi… nếu như sau khi cùng đồng tính lên giường cảm thấy sướng ngoài ý muốn, thậm chí thân thể vi phạm lý trí còn muốn một lần nữa.
Tệ nhất chính là, “đồng tính” này còn là anh em tốt hắn chơi hơn mười năm.
Nhưng Cố Liên Phong cũng không có quá nhiều công sức xoắn xuýt những thứ này, một cơ hội hoàn toàn không nghĩ tới lại đột nhiên ném vào trên đầu của công ty bọn họ. Chuyện công tác lập tức chiếm hết trọng tâm trong sinh hoạt của hắn.
Sở Hạo Dương ở nhà dưỡng mấy ngày cũng trở về công tác. Chẳng qua là cậu so với Cố Liên Phong thì rãnh hơn một chút.
Mỗi ngày đúng giờ lái xe đến dưới lầu chờ hắn ăn cơm, sau đó lại lái xe đưa hắn trở về tăng ca. Mười một giờ đêm nhất định sẽ đón hắn về nhà. Có đôi khi trực tiếp ngủ trên một cái giường… có khi sẽ làm tình.
Những thứ này xảy ra quá tự nhiên… tự nhiên đến nỗi, Cố Liên Phong vậy mà tìm không ra có chỗ nào không đúng.
Chờ đến khi Cố Liên Phong rốt cuộc hoàn thành hợp đồng lớn nhất trong tay, gần như kiếm được lợi nhuận của cả một năm trước, rốt cuộc có thể cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Chuyện thứ nhất hắn làm chính là về nhà ngủ.
Sau mười mấy tiếng, tỉnh lại đã là xế chiều hôm sau, trong nhà chỉ có một mình hắn, rất an tĩnh. Cố Liên Phong mơ mơ màng màng sờ soạng rót cho mình ly nước. Liền nhận được điện thoại của bộ phận quản lý sản phẩm, tư vấn khách hàng bên kia hỏi có thể cho bọn họ một bản dự án được không. Này bình thường không thể cho a, nhưng khách hàng này có địa vị rất lớn, lợi nhuận lần này cũng tương đối khả quan, bộ phận phản lý liền gọi điện thoại đến hỏi ý kiến của hắn.
Cố Liên Phong cũng đồng ý, lại cho cậu ta đến đây lấy usb đưa qua cho khách hàng.
Vì mục đích giữ bí mật, mấy văn bản gốc chỉ có ở nơi này của hắn. Hắn rửa mặt cho mình tỉnh táo một chút, mở laptop, nhưng tìm tới tìm lui không thấy usb đâu. Mới ý thức được bản thân vẫn luôn ở trong nhà Sở Hạo Dương, trong khoảng thời gian này vậy mà không trở lại nhà mình một lần nào.
Loại bỗng nhiên tỉnh ra này lại khiến hắn dâng lên một loại cảm xúc không biết là bực bội hay là khẩn trương. Nhưng lại bị cuộc điện thoại gọi tới đột ngột của Sở Hạo Dương cắt ngang, Cố Liên Phong vừa nghe máy liền hỏi cậu có usb mã hóa không.
Sở Hạo Dương bên kia sững sờ, để cậu nghĩ một chút, lại bảo hắn đến phòng sách tìm thử trong ngăn kéo, có một cái màu cam có thể dùng.
Cố Liên Phong theo như lời cậu liền tìm được, hỏi cậu bên trong có gì quan trọng không, để copy ra.
Trong lúc nói, liền cắm vào máy tính đặt trên bàn của Sở Hạo Dương.
“Còn trống, cậu trực tiếp dùng đi.” Nói xong lại cùng hắn nói về chuyện cơm tối.
Một người bạn của Sở Hạo Dương mới mở nhà hàng đặc sản miền núi, nguyên liệu nấu ăn đều vận chuyển từ trên núi xuống, sinh ý tốt cực kỳ, cậu đã sớm đặt chỗ rồi, chờ dẫn Cố Liên Phong đi.
Cố Liên Phong một bên hỏi cậu thời gian địa điểm, một bên đồng ý.
Đồng thời thuận tay ấn mở usb.
Bên trong cũng không phải là trống không, hắn cắt ngang lời đối phương một chút, “Hình như bên trong có cái gì.”
Sở Hạo Dương “A” một tiếng, “Cậu biết rõ mà.”
Con chuột của Cố Liên Phong dừng tại tầng tầng lớp lớp thư mục, dùng ngày —— từ ba năm trước vẫn kéo dài đến trước đây không lâu —— để đặt tên cho thư mục.
Suy nghĩ một chút, vẫn là mở ra.
“Có thể tìm được chỗ không? Có cần chờ tôi đến đón cậu?” Sở Hạo Dương để điện thoại qua bên, gật đầu với thư ký của mình, nói hai câu, lần nữa trở lại, “Liên Phong?”
Đầu dây bên kia im lặng.
“Cố Liên Phong, cậu có nghe không?”
Ánh mắt Cố Liên Phong nhìn chăm chăm vào file cùng ảnh chụp vừa hiện ra, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giọng điệu tự nhiên: “Cậu nói, tôi đang nghe.”
Lông mày rồi lại càng nhăn càng chặt.
Hắn đóng file này, lại mở ra một cái, lại một cái.
Sau đó hắn lại cảm thấy không đúng, một lần từ computer bấm vào, mới phát hiện lúc trước hắn mở ra, là usb vốn cắm sẵn ở laptop.
“Liên Phong? Cậu làm gì vậy?” Giọng điệu của Sở Hạo Dương bỗng nhiên có chút dồn dập.
Cố Liên Phong thậm chí có thể nghe ra trong giọng nói của đối phương có một chút khẩn trương không dễ dàng phát giác, khóe miệng lập tức lạnh lùng nhếch lên.
Nhưng vẫn tự nhiên trả lời cậu: “Tôi copy vào, lát nữa công ty có người đến lấy. Đúng rồi… tôi có nói với cậu về hợp đồng lần này chưa? Quá thần kỳ, không nghĩ thật sự lấy được..”
Sở Hạo Dương đang ký giấy tờ, nghe đến đó, động tác liền dừng lại, trong mắt đều ánh lên vui vẻ.
“Vậy cậu nói cho tôi nghe thử một chút.”
Cố Liên Phong rút ra usb, xóa dấu vết đã copy, chậm rãi ra khỏi phòng sách, một bên cắm usb vào máy tính của mình, trước copy file bên trong ra, sau đó mới copy vào những thứ khách hàng cần.
Một bên nói điện thoại với Sở Hạo Dương: “… Đúng vậy a, ai biết như thế nào sẽ coi trọng tôi? Nhất định là tôi quên cái gì rồi.. Nói không chừng khách hàng lần này đã sớm quen biết tôi, lần này mới sảng khoái đồng ý a?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhạo của Sở Hạo Dương.
Nhưng lập tức liền nuốt xuống.
Hỏi ngược lại hắn: “Tôi tới đón cậu? Như thế nào? Một hồi nữa tôi liền xong việc.”
Cố Liên Phong hơi nhếch môi: “Vậy cũng… được a.”
Sở Hạo Dương! A! Sở Hạo Dương!
Thật sự là có bản lĩnh!
Vậy mà tìm người theo dõi hắn ba năm.
Cố Liên Phong cúp điện thoại, gương mặt lạnh lùng, ấn mở xem từng cái từng cái một.
Cũng tốt, hắn vốn là muốn tìm người làm cái này, chỉ là vẫn luôn không chú ý đến.
Sở Hạo Dương ngược lại làm bớt việc cho hắn!
Ít nhất hắn hiện tại sẽ biết một số việc trước kia không biết.
Sở Hạo Dương không lừa hắn, Lý Hoài An cũng không lừa hắn.
Hắn thật đúng là đặc biệt thắp nến tỏ tình Sở Hạo Dương.
Ngôi sao trên bờ cát, chín trăm chín mươi chín ngọn nến thơm hình trái tim, một cũng không thiếu, một cũng không kém.
Nhưng mà ai có thể nói cho hắn biết.
Sau khi tỏ tình, lập tức liền đánh đối tượng vừa mới tỏ tình, này tính là chuyện gì?