Cố Liên Phong dựa vào cửa xe hút thuốc.
Trong lòng hắn đã không còn cảm thấy phiền như vừa nãy, chẳng qua là tay rồi lại không dừng được, xem ra năm năm này chứng nghiện thuốc lá của mình so với trước kia lại nặng hơn không ít.
Sau lưng vang lên tiếng thắng xe, Lý Hoài An mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
“Cho tớ một điếu.”
Cố Liên Phong liền ném cả gói cho cậu.
Chờ Lý Hoài An hít một hơi.
Hắn mới dụi đầu thuốc, chợt mở miệng: “Tớ và Sở Hạo Dương cùng một chỗ.”
Đôi mắt vốn đã híp của Lý Hoài An đột nhiên trợn to, gần như biến thành một hình tròn, lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu nói gì?”
“Hai chúng tớ cùng một chỗ, người yêu.” Cố Liên Phong liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: “Kinh ngạc cái gì? đến mức ấy sao?”
“… Cậu thích cậu ấy?”
Nhìn bộ dạng thận trọng kia của Lý Hoài An, Cố Liên Phong cười xùy một tiếng, vô cùng sảng khoái: “Cậu nói xem?”
Lý Hoài An liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dần trở lại bình thường: “Nói gì, cậu nếu như thích người ta, làm gì phải giày vò lâu như vậy?”
Cố Liên Phong liền ậm ờ cho có lệ.
Thấy Lý Hoài An không nói lời nào, lại dẫn dắt từng bước: “Tớ muốn giày vò chỗ nào a.”
Lý Hoài An cười không ngừng: “Ha, không giày vò là tốt, tớ cũng yên tâm.”
“Cậu yên tâm?” Cố Liên Phong nhìn cậu: “Cậu ngược lại có cái gì phải quan tâm hay sao? Quan tâm hai bọn tớ có thể thành hay không?”
Hắn vốn thuận miệng mà nói, trong lòng Lý Hoài An rồi lại lộp bộp một cái.
Giống như là bị nói trúng cái gì.
Cố Liên Phong thấy cậu phản ứng như vậy, biểu tình lại càng thêm cao thâm khó dò.
Lý Hoài An tự cho là không dấu vết quan sát hắn một lúc, rốt cuộc xác nhận Cố Liên Phong không có ý tứ tính sổ với mình, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm—— nhưng mà cảm giác của cậu cũng không chắc chắn chuẩn, người này trước giờ đều là nghĩ một đằng nói một nẻo a.
Nhưng trước mắt, bản thân Lý tiên sinh tự mình trấn an mình, cầm thuốc hút một hơi, cười mỉa hai tiếng, xem như là giải thích với hắn: “Cứ xem là tớ không vừa mắt hai người các cậu giằng co như vậy. Nói thật lòng, cũng không có ai đối với cậu bằng Sở Hạo Dương.”
Cố Liên Phong không cho ý kiến.
Lý Hoài An thấy bộ dạng không cho là đúng của hắn, nhịn không được chỉ bãi cát cách đó không xa, hỏi lại: “Cậu không phải là ở chỗ này thổ lộ với người ta sao?”
Cố Liên Phong bất động, “Cậu nói tớ thổ lộ với cậu ấy?”
“Tớ,” Hắn chỉ chỉ mình, “Với Sở Hạo Dương?”
“Không phải sao?” Lý Hoài An hỏi, lại ghé sát vào hắn: “Chẳng lẽ bên trong còn có nội tình gì? Bằng không như thế nào cậu đã thổ lộ Sở Hạo Dương vẫn không chấp nhận.”
Cố Liên Phong cảm thấy lô gíc của lời này vô cùng có vấn đề, “Nói gì vậy, ‘cậu đã thổ lộ Sở Hạo Dương vẫn không chấp nhận’, vì cái gì tớ thổ lộ cậu ấy phải chấp nhận, cậu thật đúng là rất coi trọng tớ a.”
Lý Hoài An có chút nghẹn họng.
Cúi đầu hút thuốc, hút xong liền vứt xuống đất, dùng dày da nghiền qua nghiền lại, cũng không biết là được năm sáu phút hay chưa, cậu rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Liên Phong, tớ xin lỗi cậu. Theo lý thuyết cậu và tớ thân như vậy, như thế nào cũng nên bênh người thân không cần đạo lý, năm đó tớ rồi lại không nói gì với cậu, mấy năm này vẫn lén lút giúp Sở Hạo Dương không ít việc…” Cậu lắc đầu: “Vừa rồi Sở Hạo Dương cũng gọi cho tớ, nói có thể cậu sẽ tìm tớ hỏi chuyện hai năm qua, bảo tớ cái gì cũng không được nói đến. Cậu ấy biết rõ tớ không chịu lừa cậu—— nhưng mà cũng không có gì không thể nói.”
Lý Hoài An ngẩng đầu nhìn hắn: “Tớ biết Sở Hạo Dương không muốn tớ nói cái gì, cậu muốn biết không?”
Cố Liên Phong còn đang nghĩ đến chuyện mình thổ lộ bị người ta từ chối, trong họng vẫn đang nghẹn một ngụm máu a.
Lúc này vội vàng chuyển đi lực chú ý.
“Nói.”
Lý Hoài An thấy hắn sảng khoái như vậy, cuối cùng lại do dự một chút, mở miệng rồi lại là một câu: “Cậu nhưng tuyệt đối đừng cho Sở Hạo Dương biết là tớ nói.”
Cố Liên Phong sốt ruột trừng mắt cậu một cái.
Lý Hoài An rốt cuộc thẳng thắng, nhưng cũng chỉ một câu: “Sở Hạo Dương từ lúc học trung học đã thích cậu rồi, thích kinh khủng.”
Cố Liên Phong vừa nuốt ngụm máu kia xuống, lúc này lại cảm thấy cổ họng ngứa ngứa.
“Cậu nói, cái gì?”
“Lên cấp ba mới biết được, cậu và tớ còn chưa có thân, nhưng tớ đã sớm nghe nói về hai người các cậu. Cái gì a, không phải P sao, ha ha xém quên danh hiệu này cũng là hai người các cậu tự đặt ra, cũng quá mức trung nhị a” Lý Hoài An tự chọc mình cười, nhìn thấy sắc mặt Cố Liên Phong không tốt lắm, mới không tiếp tục tự kỷ nữa, “Chuyện là thế này, có lần tớ nghe thấy cậu ấy uy hiếp một nữ sinh, bảo phải chia tay với cậu. Em gái kia bắt cá hai tay, cậu không biết đi? Cậu lúc đó có lẽ thật sự để ý người ta, Sở Hạo Dương liền ‘đường cong cứu quốc’. Cậu ấy đối với cậu cũng rất thật lòng. Tớ biết được liền cảm thấy Sở Hạo Dương người này làm bạn cũng đạt đến trình độ chí cốt rồi. Lúc đầu tớ tìm cậu chơi, thật ra là tới vì Sở Hạo Dương a.”
(Cái từ P k bít là j nữa.)
(Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.)
(Nguyên văn 自娱自乐 tự ngu tự nhạc: tự tiêu khiển, tự giải trí.)
(Nguyên văn 劈腿 phách thối: Ban đầu là thuật ngữ thể thao, chỉ việc hai cái đùi bị tét cơ, căng cơ hay nứt cơ do vận động quá hạn. Hiện nay “phách thối” trở thành một từ chỉ việc chân đạp hai thuyền thậm chí nhiều thuyền (bắt cá tay) trong tình cảm, đây là từ những năm gần đây lưu hành phổ biến trong giới trẻ Đài Loan.)
(Khúc tuyến cứu quốc曲线救国 Một từ được dùng ở thời Trung Quốc chống Nhật, giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp.)
“Cho nên, ý cậu là?”
Lý Hoài An quay đầu nhìn hắn: “Còn có thể là gì? Tớ chưa từng thấy qua còn có người nào giống như Sở Hạo Dương đối với cậu khăng khăng một mực như vậy.”
Cố Liên Phong đột nhiên biết được một chuyện bát quái lớn như vậy, hơn nữa người trong cuộc lại chính là mình, dưới tâm tình kích động, lửa đầu thuốc cũng chớp tắt chớp tắt.
Qua hồi lâu mới hỏi một câu: “Cái này tớ thật sự không biết. Cậu ấy không cho cậu nói với tớ?”
“Ngược lại cũng không nói rõ, nhưng ý tứ của cậu ấy tớ có thể không rõ sao. Đại khái là không muốn để cậu nhận sai? Hai năm qua các cậu giày vò nhau, tớ nhìn cũng thấy sợ. Tớ không hiểu nổi cậu, thật sự không biết là đang làm cái trò gì?”
“Tại sao lại là tớ?” Cố Liên Phong cố cãi lại cho mình một câu, kết quả bản thân lại có chút chột dạ.
“Sao không phải cậu? Cậu quen với nhiều bạn gái như vậy, tớ cho rằng Sở Hạo Dương đời này đều khổ rồi, ai biết cậu vừa quay đầu liền tỏ tình với người ta. Còn tưởng rằng Sở Hạo Dương có thể tu thành chính quả, cũng không biết vì cái gì hai cậu vẫn không cùng một chỗ. Còn về chuyện công ty cậu gần đây nhất, tớ cũng không rõ, tốt đẹp như vậy rồi, Sở Hạo Dương lại cùng cậu quản lý?”
Cố Liên Phong còn có thể nói gì? Nói kỳ thật chính hắn cũng không biết sao?
“Đúng rồi, cậu vừa nói cậu và cậu ấy cùng một chỗ?” Lý Hoài An cảm khái: “Tớ còn tưởng rằng hai người các cậu không thành… tớ nói, cậu lúc này là tới thật?”
Lúc Cố Liên Phong lái xe trở về, tâm tình bình tĩnh tựa như mặt biển đen ngòm được miêu tả trong của Gorky.
(Tến này là bên Trung gọi vậy, bên mình dịch là bài “Bài ca chim báo bão”.)
A, chuyện gì a? Không phải là bạn tốt thầm mến mình sao? Không phải là hồi cấp ba liền bắt đầu ý dâm mình sao? Không phải là bản thân mình cũng thích người ta sao? Không phải là bạn gái biến thành bạn trai sao? Không phải là… mẹ kiếp, không phải là còn chơi sm quay video tình thú sao?
Xem là gì đây?
Ha ha!
Cố Liên Phong tỉnh táo lái xe vào gara, xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào thang máy, đứng trước cửa.
Nghĩ đến chính mình không có chìa khóa.
Nhưng cũng chưa chắc không có.
Hắn bình tĩnh lấy ra chùm chìa khóa của mình, thử bằng cảm giác, uầy, thật sự mở ra.
Cũng không khiến hắn quá nhiều bất ngờ!
Trong phòng an tĩnh.
Hai người bọn họ vẫn tươi cười sáng lạn phía trên ảnh chụp.
Này lại khiến cho Cố Liên Phong nhịn không được nhớ đến bức ảnh…. càng thân mật hơn trong phòng ngủ.
Hắn ngồi trên ghế sô fa một chốc, rốt cuộc vẫn phải đứng dậy sắp xếp đồ đạc, đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Chờ đến khi ba món ăn một món canh đều đã được chuẩn bị tốt, liền mở cửa phòng ngủ.
Chăn trong phòng nhô lên một ụ, Sở Hạo Dương thích ngủ trần, có lẽ là không thoải mái, đã cởi bỏ quần áo. Hơn nửa lưng đều lộ bên ngoài, dưới màu trắng tuyết của tấm chăn, dấu đỏ do bị buột chặt đan xen nhau sau lưng lại càng như đập vào mắt.
Còn phải bôi thuốc.
Phản ứng đầu tiên của Cố Liên Phong chính là cái này.
Lúc nghĩ đến mấy cái đó là như thế nào bị làm ra, mắt liền lóe một cái.
“Sở Hạo Dương, dậy, dậy ăn một chút đi.”
Cố Liên Phong gõ gõ cửa, gọi cậu.
Sở Hạo Dương rõ ràng đã tỉnh, lông mi rung rung mấy lần, nhưng vẫn giả bộ ngủ như con vịt chết.
Tay gõ cửa của Cố Liên Phong dừng lại.
Kỳ thật cho dù là lời nói của Sở Hạo Dương, hay là lời nói của Lý Hoài An, hắn một chút cũng không tin.
Dù cho đã thấy được một phòng chứng cứ, trong lòng Cố Liên Phong vẫn còn chút may mắn ‘chưa đến Hoàng Hà tâm chưa chết’.
(不到黄河心不死 bất đáo Hoàng Hà tam bất tử: chưa đến phút cuối vẫn còn ky vọng.)
Lại lui vạn bước, hắn cũng phải đối với Sở Hạo Dương tốt hơn một chút, đến khi sắc thái rực rỡ lại phủ khắp người cậu.
Cứ như vậy trong khoảnh khắc, Cố Liên Phong đột nhiên liền có chủ ý.
Hắn trước giờ biết rõ làm thế nào lợi dụng tướng mạo trời cho này của mình, nếu như Sở Hạo Dương thích một ngụm này, hắn hiện tại cũng sẽ không ngại cho cậu ăn nhiều thêm hai quả táo.
Cố Liên Phong nhớ lại hình thức yêu đương cùng bạn gái lúc trước, cảm thấy đã nắm chắc không sai biệt lắm, mới đi qua.
Quay người ngồi xuống giường, một tay chống giường, hạ người nhìn cậu, gần như là vây đối phương ở trong lồng ngực. Lại cúi xuống, giọng điệu ôn nhu đến độ có thể khiến người tan chảy: “Còn ngủ hả, bé heo lười.”
Sở Hạo Dương giật nảy mình, lập tức mở to hai mắt.
—— Bị dọa tỉnh.