Cố Thành Viễn lộ lắng bất an tay bấm số gọi cho anh trai cô, Diệp Bạch Vũ đang xem lại công việc khi nhận được điện thoại từ Cố Thành Viễn cũng tức tốc mà đến bệnh viện ngay trong đêm, ông bà Diệp và Diệp Linh Nhược cũng đến.
Diệp Bạch Vũ vẻ mặt không còn một chút máu nào, gương mặt trắng bệch khi nghe tin em gái mình đang cấp cứu với tình trạng nguy hiểm.
Mọi người đều đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, chỉ mong cô bên trong bình an.
Diệp Bạch Vũ lần này điên tiết thật rồi, anh trực tiếp gọi cho Lục gia bắt họ đến bệnh viện.
Ông nội vừa nghe cháu dâu mình đang nguy kịch phải cấp cứu đến nỗi bệnh tim tái phát, ông không ngờ đứa cháu của mình vừa mới gặp và trò chuyện dùng bữa mới hai tiếng trước bây giờ lại đang được cấp cứu.
Mọi người đều đã có mặt trước cửa phòng cấp cứu nhưng chủ thiếu duy nhất một người, đó là Lục Tần Phàm.
Cho dù Diệp Bạch Vũ gọi hay Lục lão gia gọi thì cũng không thể gọi được cho anh.Trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại thấy anh từ phòng cách phòng cấp cứu 8m, anh thấy mọi người ở đây liên tò mò mà đi đến hỏi.
“Sao lại ở đây cả rồi?" Anh nói trống không.Không một ai trả lời, anh chưa kịp nhìn xung quanh đã bị ăn một cái đấm từ Cố Thành Viễn.
“Thằng khốn, sao mày dám để em ấy ở trên đường vắng hả?"
Lục Tần Phàm lấy tay lau máu ở khoé miệng ánh mắt dữ tợn nhìn Cố Thành Viễn: “Cậu dám đánh tôi?"
“Anh là cái thá gì mà tôi không dám, tôi nói cho anh nghe nếu tiểu Ánh em ấy có bị làm sao tôi thề sẽ đấm anh cho đến khi toàn người anh nằm trên vũng máu thì thôi!"
Lục Tần Phàm vẫn chưa hiểu tại sao Diệp Vân Ánh lại có mệnh hệ gì được? Không phải cô ta đang ở nhà sao?
Anh để cô ở đường vắng để đến bên Vương Bảo Châu bị thương bây giờ lại chưng ra bộ mặt không biết gì.
“Cũng chỉ tại anh mà em gái tôi mới phải nằm trong đó đấy?" Diệp Bạch Vũ cũng điên tiết nắm lấy cổ áo anh.
Lục Tần Phàm liếc mắt nhìn phòng cấp cứu, thấy dòng chữ bệnh nhân nguy kịch Diệp Vân Ánh.
Không phải cô ta về nhà sao? Sao bây giờ lại nguy kịch?
Diệp Bạch Vũ nhìn vẻ mặt vô tội vạ của anh đang muốn đưa tay đấm anh thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Cả hai nhà đều chạy đến hỏi tình hình của cô.
“Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"
“Cháu dâu / chị dâu thế nào rồi bác sĩ?"
Bác sĩ chính nhìn mọi người: “ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng bảo vệ cả hai mẹ con, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức đứa bé không thể giữ lại được!"
Đến đây cả hai nhà đều sốc luôn chỉ có Cố Thành Viễn đã biết trước được điều này sẽ xảy ra.“Đứa bé không thể giữa được là sao bác sĩ?" Diệp Bạch Vũ lên tiếng
“Bệnh nhân đã mang thai được bốn tháng, do xuất huyết máu quá nhiều nên chúng tôi không thể cứu sống bé!"
Bốn tháng không phải là từ ngày đó rồi sao? Không phải cô ta đã uống thuốc tránh thai, sao đứa bé vẫn còn?
“Xem mày đã làm gì với cháu của ta? Không phải ta đã bảo chở con bé về nhà rồi sao? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Ông nội anh bây giờ mới lên tiếng mà trách anh.
“ Đứa bé mất rồi thì thôi, có cần mọi người và ông đau lòng vậy không?" Anh lạnh lùng thờ ơ đối với chính máu mủ của mình một cách đáng sợ.
/ Tát /
“Con có còn là con người không? Đó là máu mủ của con con nói thôi là thôi sao?" Lục lão gia cũng không chịu được bản chất lạnh lùng của anh liền giáo huấn anh.
“Nếu bố, ông và mọi người muốn xem đứa bé thì đi mà xem có phải không được xem đâu?"
Sự thờ ơ của anh làm cho toàn khu hành lang bao gồm cả bác sĩ y tá đều phải lắc đều, không ngờ trên đời này lại có kẻ tàn bạo không xem máu mủ con cái của mình ra gì?
“Anh là dã thú chứ không phải là con người nữa rồi!" Lục Đình Chính lên tiếng
Mọi người cũng không đôi co với hạng người không bằng dã thú như anh, hổ dữ không bao giờ anh thịt con, luôn bảo vệ chăm sóc con khỏi những kẻ khác bây giờ anh còn không bằng một con thú, thấy con mình ra đi lại thờ ơ một cách đáng sợ, khiến lòng người cũng phải suy nghĩ lại.
“Tránh ra!" Diệp Linh Nhược đẩy anh ra khi xe giường bệnh của em gái mình được đẩy ra.Đến Diệp Linh Nhược người hay bắt nạt cô cũng không đến nỗi máu lạnh như anh, một kẻ còn đáng chết hơn là thú dữ trong rừng.
Diệp Vân Ánh được chuyển đến khu hồi sức VIP, người thân cô lần này luôn đứng về phía cô bọn họ không còn nghĩ đến lợi ích của mình nữa mà bây giờ họ chỉ mong cô nhanh tỉnh lại thôi.
Lục Tần Phàm bị mọi người nói không bằng một con dã thú hoang dã trong rừng cũng không còn bực mình, anh dựa lưng vào tường nhìn vào phía trong phòng bệnh của cô suy nghĩ lại những lời mình nói khi nãy rất nặng lời.
Nhưng không vì thế mà anh nhận mọi lỗi về mình, anh vẫn cố chấp với sự biện minh.
Cho dù có là máu mủ của mình do cô ta mang thai và sinh ra thì đứa con đó không phải là con của mình.
Trong lòng anh chỉ có con của anh và Vương Bảo Châu mới được anh xem trọng, còn con của Diệp Vân Ánh anh chỉ xem là một đứa trẻ kém may.
.