Sức lực của anh quá mạnh, Diệp Phi phải giãy dụa ở trên giường đạp anh mấy cái mới có thể khiến anh dừng lại được: "Mộ Thương Nam, anh làm cái gì vậy?"
Mộ Thương Nam cởi cúc áo của mình: "Làm cái việc mà khiến cô tháng sau có thể sinh ra một quả bóng."
Khuôn mặt Diệp Phi tái mét: "Anh sắp kết hôn với Thiên Tịnh rồi mà còn muốn tôi sinh con riêng cho anh sao?"
Mộ Thương Nam đè thấp giọng cười: "Lúc em lợi dụng tôi thì cũng phải nghĩ đến cái giá phải trả của việc lợi dụng chứ! Bị tôi hôn rồi thì chính là người phụ nữ của tôi, em đừng nghĩ đến chuyện dây dưa với thằng đàn ông khác."
Cơ thể Mộ Thương Nam đè lên cô. Nếu vết thương đã khỏi rồi thì cô hãy cố gắng chịu đựng anh đi!
Tay anh kéo quần áo của cô, nham hiểm khát khao hoà nhập vào cô.
Diệp Phi giơ chân đá vào người anh. Anh vừa mới vuốt ve tay của Thiên Tịnh, giờ lại muốn động chạm vào cô ư? Xin lỗi đi, cô cũng là người mắc bệnh ưa sạch sẽ đấy!
"Cút! Tôi không muốn, anh đừng mơ có thể động vào người tôi. Anh đừng quên vết thương của anh vẫn chưa lành đâu đấy. Tổng giám đốc Mộ, anh định cứ kệ vết thương mà lâm trận à?" Cô nhắc nhở người đan ông này, chỉ mong anh có thể dừng lại.
Mộ Thương Nam khẽ tránh cú đạp của cô, một tay anh ấn giữ vai cô, một tay còn xoa nắn bộ vị quan trọng nào đó, làm gì còn tay mà túm lấy chân cô: "Vết thương nhỏ này có là gì đâu? Tôi vẫn có thể lăn lộn cả đêm đấy."
Diệp Phi cảm giác nguy hiểm tới gần, anh đè ép nặng nề trên người cô.
Cô vẫn cố gắng liều mạng tránh thoát khỏi người đàn ông này: "Mộ Thương Nam, tên khốn nạn nhà anh, đứng dậy!"
"Nó đã đứng dậy từ rất lâu rồi! Em không cảm nhận được sao?" Mộ Thương Nam nói.
Đau đớn có là cái thá gì? Hôm nay anh nhất định phải khuất phục được cô!
"Tổng giám đốc! Tôi có chuyện gấp!"
Ngoài cửa vọng đến tiếng của Nhiếp Hạo.
Mộ Thương Nam bật người dậy. Nhiếp Hạo biết rõ tính anh, nếu không phải là chuyện thực sự gấp gáp thì ắt hẳn Nhiếp Hạo cũng không làm phiền anh giờ này.
"Em chờ ở đây!" Anh miễn cưỡng nói.
Diệp Phi vươn tay tóm lấy người đàn ông: "Anh đồng ý với tôi việc này, tôi sẽ cho anh đi!"
Lông mày Mộ Thương Nam nhíu chặt, người phụ nữ đáng chết này, quen lợi dụng anh đến nghiện rồi à. "Có chuyện gì?"
"Hãy giúp tôi cứu Thuỷ Tinh, cô ấy bị Bắc Minh Phong bắt đi rồi!" Cô nói.
Mộ Thương Nam kéo tay cô ra: "Cả hai nhà đã sắp đặt hết chuyện kết hôn của hai người họ rồi. Dù họ có đồng ý hay không thì cũng đều phải kết hôn thôi. Em không cần phải lo lắng hôn nhân của họ. Hơn nữa, Bắc Minh Phong còn là người anh em của tôi, tôi sẽ không ngáng chân hắn đâu."
Anh buông tay cô, xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.
Diệp Phi nhìn theo bóng lưng anh, tâm trạng chợt nặng nề. Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh kết hôn cũng là do hai nhà sắp đặt, thế cũng có nghĩa là, bọn họ chắc chắn phải kết hôn đúng không?
Cảm giác này không thể nói thành lời, nó như thể trái tim cô đang bị xé thành từng mảnh vụn vậy.
Diệp Phi, mày điên rồi à? Mày đang khó chịu vì ai chứ? Chẳng lẽ mày thực sự yêu Mộ Thương Nam rồi? Đừng ngốc nghếch thế chứ, anh ta chỉ là trêu đùa mày chút thôi.
Không phải tất cả những người đàn ông từng hôn mày đều yêu thương mày. Cũng giống như tên trai bao đã từng hôn mày vậy, hắn ta yêu mày sao?
Cô tự nhủ thầm.
Hy vọng duy nhất có thể cứu được Thuỷ Tinh cũng đã không còn rồi. Cô chỉ mong Thuỷ Tinh có thể chạy trốn nhanh hơn.
Ngoài cửa, Nhiếp Hạo đè thấp thanh âm, báo cáo lại cho Mộ Thương Nam, người của bọn họ đã phát hiện ra tung tích của Bá Tước.
Anh vuốt tóc Thiên Tịnh chỉ là để lấy một sợi tóc của cô, chỉ có như thế thì mới có thể xét nghiệm ADN.
Diệp Phi nghe bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, nhanh chóng chạy trốn ra khỏi phòng Tổng giám đốc, chỉ sợ người đàn ông kia quay về tính sổ với cô.
Đúng vào lúc cô đang trên đường đi đến tiệm tạp hoá, một bóng dáng của người đàn ông thu hút ánh mắt cô, đó là người đàn ông đeo chiếc mặt nạ bạc!
Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Cô biết người đàn ông lần trước ôm cô ra khỏi khách sạn chính là anh ta, thế nhưng rốt cục tối đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết.
"Anh đợi chút! Trai bao!" Cô đuổi theo bước chân anh ta, nhưng anh ta chỉ quay đầu nhìn cô lấy một cái xong lại càng bước nhanh hơn về phía trước.
Diệp Phi chỉ đành chạy theo anh. Không biết hắn ta có lương tâm không nữa, lần nào cũng chạy mất trước mặt cô, khiến cô chẳng bao giờ đuổi kịp. Cô chạy theo người đàn ông ấy đến một đường hầm hẻo lánh.
"Này! Anh đợi chút, tôi chỉ muốn hỏi chuyện xảy ra tối ngày hôm đó thôi. Không tốn của anh đến một phút đâu!"
Cô hướng về phía bóng lưng anh hét lên. Đột nhiên, có người đánh vào phía sau gáy cô, cơn đau quét qua toàn bộ cơ thể. Tầm mắt chỉ còn một màu đen, cô ngã xuống, ngất đi.
Trước khi mất hết ý thức, cô chỉ nghe thấy một câu: "Đánh ngất rồi, mang đi! Lần này cô ta chết chắc!"
_
Trong biệt thự của Bắc Minh Phong, Thủy Tinh cố gắng hết sức vặn tay nắm cửa. Đáng tiếc cửa bị khóa quá chặt, cô không thể nào mở được.
Một người đàn ông bước ra từ phòng tắm, trên eo chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm, lộ ra một cơ thể săn chắc từng múi cơ.
Anh lau tóc: "Đừng cố nữa. Căn phòng này bị khóa từ bên ngoài. Trừ khi mẹ tôi mở cửa, nếu không thì ai cũng đừng hòng trốn ra được."
"Phong tử, mẹ anh bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đấy hả? Anh có chủ kiến không vậy?" Thủy Tinh quay người về phía anh hét lên.
Khuôn mặt Bắc Minh Phong co giật: "Em mắng ai không có chủ kiến cơ?"
"Mắng anh chứ còn ai nữa! Anh không muốn lấy tôi mà bị gia đình bắt ép. Anh có còn là đàn ông không? Một người phụ nữ như tôi còn có thể chống lại gia đình, không muốn gả là không muốn gả! Anh là đàn ông thì ít ra cũng phải nói với gia đình là anh không muốn lấy tôi chứ! Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi được không?" Thủy Tinh nói.
Khuôn mặt Bắc Minh Phong dần dần xám ngoét: "Tôi không phải đàn ông ư? Cô có biết chuyện kết hôn vì lợi ích gia tộc không phải chỉ một câu nói của cô là có thể hủy bỏ được đâu."
Anh thật sự muốn bổ não của người phụ nữ này ra xem xem bên trong não cô ta trống bao nhiêu cái lỗ?
Hai gia tộc đã có cổ phần của nhau rồi, lại còn công bố chuyện kết hôn. Bây giờ giá trị cổ phiếu đang tăng mạnh. Hiệu quả của chuyện kết hôn vì lợi ích này rất tốt. Nếu trong lúc này mà hủy bỏ hôn ước, đừng nói đến chuyện rút cổ phần của công ty mình trong tay đối phương khó khăn đến nhường nào, mà cổ phần của cả hai tập đoàn sẽ bị rớt giá không phanh.
Tổn thất này không ai gánh vác được, cũng không dự tính nổi ảnh hưởng lớn bao nhiêu!
Tay anh đè cô trên cánh cửa: "Bây giờ tôi sẽ cho em biết, tôi có phải đàn ông không!"
Tay anh lật váy cô lên, xé ra tấm chắn cuối cùng.
"A! Không được. Tôi không muốn cùng anh. Tôi còn phải có một tình yêu trọn đời, còn có anh đẹp trai người Pháp, anh học giả người Đức, anh quý tộc người Anh. Tôi không muốn anh!" Thủy Tinh giãy dụa, trốn tránh khỏi anh.
Bắc Minh Phong hoàn toàn bị cô chọc giận, trong đầu óc cô luôn nghĩ về một đống tên đàn ông khác!
"Nếu đàn ông nào cũng được thì chắc cô không để ý thêm tôi vào danh sách đâu nhỉ! Đàng hoàng cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến em biết tay!"
Anh đem cô đè trên cánh cửa, hung hãn chiếm cứ cho riêng mình.
Nhưng mà, không có tầng trở ngại trong dự kiến, động tác của anh vô cùng thuận lợi.
Đầu óc Bắc Minh Phong đột nhiên bối rối, giống như bị ai nặng nề đập vào một gậy!
Tay anh siết cổ người phụ nữ trong tay: "Em không phải xử nữ?"
Người nhà hai người tỉ mỉ chuẩn bị hôn sự, Thủy Tinh đã sớm bị mang đi kiểm tra, báo cáo nói cô vẫn còn là xử nữ.
Đôi môi Thủy Tinh run rẩy, cô cố ép nước mắt không rơi xuống: "Đúng vậy, tôi không phải là xử nữ nữa rồi. Đã sớm bảo anh từ hôn, bây giờ hối hận rồi chứ?"
Vết sẹo chôn sâu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng cứ như vậy bị anh đào lên, đau đến toàn thân cô đều co quắp.