"Học trưởng, anh muốn làm gì?" Diệp Phi bị người đàn ông vồ lên giường, cô bị dọa kêu thành tiếng.
Không đúng, tại sao lại có học trưởng, trong đầu cô là mớ hỗn loạn, rất muốn rõ ràng, nhưng làm sao cũng không nhìn rõ được. Tất cả đều mơ mơ hồ hồ, nhưng không biết tại sao liền nhận định người này là Cung Trạch Vũ.
"Học trưởng? Em gái, em muốn cùng bọn anh chơi trò đóng vai à? Được thôi, bọn anh là học trưởng của em, bọn anh đến yêu thương người em học muội này." trai bao nói.
Tay anh ta sờ lên eo cô, eo cô rất nhỏ, cũng rất mềm, "Thật là hàng tốt, đến anh em chúng ta hôm nay hưởng phúc!"
"Nhanh lên, tôi đợi không kịp rồi!" trai bao khác thổ lộ, anh ta sớm đã có phản ứng.
"Thật không có tình thú, dù sao chúng ta được tìm tới, anh còn nghĩ cô ta chạy sao? Em gái, em cởϊ qυầи áo đi, bọn anh nhìn em cởi." Trai bao nói.
Yết hầu anh ta chuyển động, loại việc này trực tiếp đi thẳng vấn đề sẽ không còn hứng thú, chơi chơi sẽ là thấy tim đập.
Nghĩ đến em gái nhỏ tự cởi sạch, cho bọn họ nhìn, anh ta liền không chịu được mà nuốt nước bọt.
Tay Diệp Phi vô thức cởi cúc khuy của mình, cúc, cúc...
Đại não của cô giống như đắm chìm trong đầm lầy, làm cô căn bản không cách nào ngoi lên.
Video được phát trực tiếp trên mạng, hơn nữa còn treo lên bản ghi tin nhắn Diệp Phi quở trách mẹ cô bán cô.
Người vẫn luôn theo dõi mắng chửi Thiên Huệ ngày trước đều phản lại đứng về phía Thiên Huệ, cảm thấy Diệp Phi nói dối, gái điếm sao có thể là xử nữ, rồi sao lại nói đêm đầu tiên của mình cho trai bao rồi?
Tức thì, bị nhiều người phân tích thành nhiều phiên bản, nhưng có điểm phần thống nhất, đó là mọi người đều cho rằng Diệp Phi là gái điếm tiện nhân, chính là loại người không có trai không được.
Trong tòa biệt thự, Mộ Thương Nam đang xem video đột nhiên ném điện thoại!
cúc áo người con gái mở rồi, lộ ra vùng cong trắng như tuyết, khí tức trực tiếp xông lên lông mày, anh ta đứng dậy xông ra cửa.
"Mộ Thương Nam, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?Tại sao Diệp Phi bỗng nhiên lộ ra ảnh giữa anh và cô ấy, còn nữa tại sao lại có video đó?" Người đàn ông ngồi trên sofa nhìn Mộ Thương Nam đang tức giận nói.
Mộ Thương Nam nắm đấm đánh lên tường, đáng lẽ bọn họ thương lượng tìm ông nội anh ta, kết quả phát hiện ra bức ảnh.
Anh ta lập tức cho người dọn sạch, nhưng dọn sạch cần có thời gian, quan trọng là tin tức lần này bộc phát quá nhanh, bọn họ còn chưa dọn sạch sẽ tin tức, lại lộ ra video.
"Tôi biết là bá tước đang thao túng! Ông ta dùng Diệp Phi dụ tôi ra ngoài! Nhưng Bắc Minh Phong, Diệp Phi là người phụ nữ của tôi!"
"Anh biết? Anh còn xúc động như vậy?" Bắc Minh Phong đứng dậy hướng theo Mộ Thương Nam đi tới.
Mộ Thương Nam tay túm lấy cà vạt của Bắc Minh Phong "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh nghe không hiểu sao?"
Ngay cả khi chỉ là bị người khác nhìn tí anh ta cũng không chịu được, càng không phải nói bị người đàn ông chơi!
"Anh là vì người đàn bà, muốn hủy hoại Liên minh vất vả thành lập nên của chúng ta? Đừng quên rằng Ám dạ luôn đọ sức cùng chúng ta, không phải Ám dạ chết thì chúng ta chết!" Bắc Minh Phong lật tay cũng túm lấy cà vạt của Mộ Thương Nam, bực tức hét lên.
Đầu mày Mộ Thương Nam vắt sâu nói "Đi theo tôi."
Anh ta túm lấy Bắc Minh Phong đi ra khỏi phòng, lưu lại phòng đầu não liên minh đang họp.
Đỗ Xán đứng dậy "Được rồi, lão đại và phó lão đại đi rồi, chúng ta giải tán thôi! Hôm nay ăn gì ngon nhỉ? Cái đó ai nhỉ, đi đặt chút đồ ăn ngon, chuẩn bị chút đồ bổ thân thể cho lão đại!"
Mấy người tụm lại bên cạnh Đỗ Xán, "Xán gia, tại sao lão đại phải bổ thân thể?"
"Các người ngốc chết đi, lão đại đi rồi, còn không khoe khoang uy thế, dạy dỗ sâu sắc người phụ nữ muốn nɠɵạı ŧìиɦ? Nhanh lên dù sao lão đại trả tiền, chúng ta cũng gọi nhiều chút, bồi bổ thân thể!" Đỗ Xán cười vô liêm sỉ.
Trong quán rượu, Cung Trạch Vũ không nhìn thấy Diệp Phi,"Diệp Phi đâu? Các người, ai nhìn thấy Diệp Phi rồi?"
Anh ta vừa cùng các bạn học chúc rượu từng người, ứng phó vòng, tìm Diệp Phi thì không thấy đâu.
"Không biết, không nhìn thấy Diệp Phi." Vương Ngọc nói.
"Em cũng không nhìn thấy. Anh Vũ có khi cô ấy đi về nhà rồi?" Mộ Lạc Lạc nói.
"Đúng vậy, cô ấy muốn đi, bọn mình còn phải nhìn theo cô ấy sao?" Vương Ngọc nói.
Cung Trạch Vũ lấy điện thoại mình ra gọi cho Diệp Phi, vậy mà nhạc chờ dài dằng dặc, không ai nhận điện thoại anh ta.
Anh ta vừa muốn ra ngoài tìm Diệp Phi, hình bóng Mộ Thương Nam đi vào.
"Anh trai! Sao anh lại đến rồi?" Mộ Lạc Lạc nháy mắt nhìn thấy anh trai mình.
Thiên Tịnh đứng dậy đi qua "Anh Thương Nam, anh đến đón em sao? Anh đừng tin những mẩu tin tức đó, em thật sự không biết chuyện gì xảy ra!"
Cô ta ủy khuất đỏ mắt, có chút không yên, Mộ Thương Nam là đến tìm cô ta hay đến tìm Diệp Phi.
Trán người đàn ông lộ ra tầng mồ hôi mỏng, đáng chết, Mộ Lạc Lạc cũng ở đây.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta căng ra, khóe miệng bật ra chữ "Đi"
Thiên Tịnh không dám tin nhìn người đàn ông, "Anh Thương Nam, anh là đến đón em."
"Ừ" Người đàn ông trả lời.
Dường như anh ta vốn dĩ kiệm chữ như vàng, bây giờ càng kiệm chữ như vàng rồi.
Mộ Lạc Lạc xông đến "Anh, em không cùng anh về đâu, em ở đây cùng anh Vũ, Cung Trạch Vũ chính là người em nói với anh muốn gả."
Tim cô ta đập thình thịch, không biết anh trai mình sẽ có phản ứng gì, cô ta chính là sợ người nhà không đồng ý, mới luôn không dám nói người đàn ông mình yêu mến là Cung Trạch Vũ.
Người đàn ông chữ từ khe răng thốt ra "Được"
Mắt Mộ Lạc Lạc trợn to hết cỡ "Anh! Vạn tuế! Anh đúng là anh trai tốt của em!"
Cô ta không ngờ Mộ Thương Nam đồng ý sảng khoái như vậy.
Cô ta kiễng chân thơm cái lên mặt người đàn ông.
Mặt người đàn ông cứng đơ, nắm lấy tay Thiên Tịnh, bước lớn đưa cô ta ra khỏi nhà hàng.
Thiên Tịnh hạnh phúc chỉ thiếu đâm vào tường, bao nhiêu năm nay rồi, Mộ Thương Nam chưa từng nắm tay cô ta!
Cô ta theo người đàn ông lên xe, vui vẻ hỏi, "Anh Thương Nam, chúng ta đi đâu?"
Người đàn ông chữ không nói, khởi động xe chạy lên đường.
Mộ Lạc Lạc trong nhà hàng đứng yên tại chỗ, sờ sờ môi mình, mặt anh trai sao lạnh như thế nhỉ?
Lạnh đến mức không giống mặt của người thật.
Cung Trạch Vũ đi đến, "Lạc Lạc, sao vậy?"
"Không có gì, anh Vũ, anh em đã đồng ý việc của chúng ta rồi, chỉ cần anh gật đầu, em liền có thể gả cho anh!" Mộ Lạc Lạc vui mừng nói, âm thầm tự mình mắng mình có bệnh, anh trai chính là anh trai, sao lại có mặt giả.
Đuôi mắt Cung Trạch Vũ lộ ra tia hoài nghi, Mộ Thương Nam sẽ dễ dàng đồng ý anh ta và Mộ Lạc Lạc? Nhưng dựa vào quan hệ của anh ta và Diệp Phi, thì Mộ Thương Nam không nên đồng ý!
"Anh không đồng ý, việc này không cần nghĩ nữa, nếu không em gọi anh trai em quay lại, anh cùng anh ấy nói chuyện." Ánh mắt anh ta đột nhiên u ám, giống như con đường dài quỷ mị, sâu không thấy điểm cuối.
"Em không muốn, dù sao thì anh em đồng ý rồi, chính là đồng ý rồi, anh ấy không được hối hận lại." Mộ Lạc Lạc nói.
Cung Trạch Vũ chuyển vấn đề khác, " Mọi người chúng ta đi tìm Diệp Phi chút đi! Điện thoại cô ấy không ai nghe, tôi sợ cô ấy có chuyện."
Anh ta nói rồi đi tới cầu thang, đi kiểm tra phòng khách trên tầng.
Trong phòng, Diệp Phi bị đàn ông đè lên người, tâm trí cô đều trống rỗng rồi, cho dù cô dùng mọi ý trí của mình không cởϊ qυầи áo nhưng đàn ông nhảy bổ lên người cô, cô vẫn không phản kháng được.
Tay của trai bao kéo quần áo trên người cô, "Em gái, có phải thích chơi cưỡng bức? Chúng ta ngay lập tức thỏa mãn em!"Tay của trai bao kia đưa xuống dưới váy cô.... hình bóng đen xì từ cửa sổ vượt vào.....