Đôi mắt của Diệp Phi nhíu lại thành một đường dài, đáng ghét nhất là gương mặt giả vờ ngây thơ của Thiên Tịnh!
Đặc biệt là dáng vẻ chỉ tay năm ngón đó, làm như cô là nô tỳ của Thiên Tịnh vậy!
Đồ hiệu trên người Thiên Tịnh đều là dùng tiền do cô vừa học vừa làm mua. Thiên Tịnh có tư cách gì mà rêu rao?
"Chị nói đuổi tôi đi là đuổi đi à? Thiên Tịnh, chị có bản lĩnh đó sao?" Cô nói không khách khí, trong đầu là hình ảnh Mộ Thương Nam cứu cô từ tay lão già chết tiệt đó.
Anh sẽ không tùy tiện đuổi cô đi chứ? Cô tự phỏng đoán.
"Sao tôi lại không có bản lĩnh được? Tôi là phu nhân tổng giám đốc tương lại ở đây, tất cả mọi thứ của Mộ gia đều là của tôi! Chỉ là sa thải một nhân viên thôi, tại sao tôi không làm được? Bây giờ tôi đuổi cô đấy!" Thiên Tịnh lớn tiếng nói.
Đối mặt với sự chất vấn của Diệp Phi, cô ta không nhịn được nữa, cầm điện thoại trên bàn sếp lên gọi vào số nội bộ.
"Giám đốc Kiều Na ở Nhân sự phải không? Tôi là Thiên Tịnh, tôi không vừa ý với một nhân viên, cô giúp cô ta làm thủ tục sa thải, cô ta tên Diệp Phi."
Kiều Na đương nhiên biết tên của Thiên Tịnh, đây là bà chủ tương lai mà!
"Vâng, Thiên tiểu thư. Tôi lập tức làm thủ tục sa thải cô ta ngay."
Diệp Phi thu lại ánh mắt, cô quên mất việc này, Mộ Thương Nam đang họp cuộc họp sáng, lúc này, Thiên Tịnh sa thải cô, Mộ Thương Nam không biết, ngay cả người để cô cầu cứu cũng không có!
"Thiên Tịnh, chị không sợ Tổng giám đốc Mộ biết sao?"
Thiên Tịnh cười lạnh nhạt, "Anh Thương Nam biết thì đã sao? Dù gì tôi cũng là con dâu được Mộ gia chọn, anh ấy có thể làm gì được tôi? Không cần tới phút, tôi đã có thể đuổi cô đi rồi! Cô nghĩ là anh ấy sẽ vì hàng giẻ rách như cô mà không cần tôi sao? Cô đánh giá cao bản thân quá rồi. Chỉ cần dì Liễu Họa và chú Mộ bắt Mộ Thương Nam lấy tôi thì anh ấy không dám không lấy!"
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Kiều Na bước vào.
"Thiên tiểu thư, tôi đem mẫu đơn từ chức với tiền lương ngày của Diệp Phi tới rồi."
"Cô ra ngoài đi!" Thiên Tịnh dặn dò Kiều Na, cô ta đưa tay lấy sấp tiền và mẫu đơn.
Sau khi nhìn Kiều Na bước ra ngoài, cô ta đi đến trước mặt Diệp Phi, dùng sấp tiền vỗ vào mặt Diệp Phi.
"Nhìn thấy chưa? Muốn có tiền thì ký tên cho tôi! Bằng không, tôi đảm bảo ngay cả số tiền này cô cũng không có!" Cô ta hung hăng nói, một tay ném mẫu đơn xuống đất.
"Cúi xuống nhặt mẫu đơn lên đi! Tôi không vui thì sẽ quăng tiền của cô ra cửa số đấy!" Cô ta giục Diệp Phi.
Diệp Phi nhăn mặt, bắt cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên?
Không thể không nói, bản lĩnh sỉ nhục cô của Thiên Tịnh đã tăng thêm một bậc!
Tiếc là lòng tự trọng của cô không dễ bị chà đạp như vậy đâu!
Cô đưa tay giựt sấp tiền trên tay Thiên Tịnh, mạnh tay xé nát rồi ném vào mặt Thiên Tịnh, "Tôi không cần tiền của chị, để chị mua giấy vàng mã cho mình đó!"
Thiên Tình đơ người, chớp mắt lại cười châm biếm, "Trên người cô không có tiền, không có số tiền này thì đến cả chỗ ở cũng không có! Tôi có lòng tốt cho cô thôi! Chà chà, đáng tiếc cô xé nát rồi, lần này muốn có tiền thì liều đi, tới ngân hàng hỏi thử xem có đổi cho cô không!"
Cô ta không đợi được mà muốn nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngoài đường như chó lang thang của Diệp Phi!
"Dẹp lòng tốt giả tạo của chị đi! Chị chẳng qua là muốn làm nhục tôi! Tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không ký tên!" Diệp Phi nói lớn.
"Cô còn muốn ăn bám chỗ này à? Diệp Phi, cô thật không biết xấu hổ!" Thiên Tịnh gấp đến chửi thành tiếng, Mộ Thương Nam sắp tan họp rồi.
Diệp Phi cười lạnh, "Chị có tư cách gì mắng tôi không biết xấu hổ? Ngay cả đồ mặc trên người chị đều dùng tiền của tôi mà mua! Trả đồ lại cho tôi!"
Cô nắm lấy cổ áo của Thiên Tịnh giựt mạnh!
"Xoẹt" Âm thanh của vải bị xé rách vang lên khắp phòng.
Chiếc đầm liền của Thiên Tịnh bị xé rách, để lộ ra phần ngực, cô ta vội vàng dùng cánh tay che lấy, khóc lóc chạy ra ngoài.
"Đừng đánh tôi, Diệp Phi đánh tôi!" Cô ta mở cửa xông ra.
Kiều na nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Tịnh liền đỡ cô ta, "Thiên tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
"Là Diệp Phi đánh tôi! Cô ta còn mắng tôi!" Thiên Tịnh nước mắt giàn giụa, giống như đã phải chịu uất ức lâu rồi.
Ngoài hành lang rất nhiêu người vây quanh, chỉ trỏ nói Diệp Phi.
Bóng hình cao to của người đàn ông bước tới, chất giọng nam tính trầm mạnh vang lên, "Có chuyện gì?"
Tiền rách, mẫu đơn rải rác khắp mặt đất. Còn có Thiên Tịnh bị xé đồ, Diệp Phi thì đứng trong phòng.
"Anh Mộ Nam!" Thiên Tịnh ngã nhào vào lòng anh, khóc nghẹn ngào, "Em thật sự muốn tốt cho Diệp Phi, cô nói không muốn con bé chịu khổ, muốn nó về nhà. Em bảo Kiều Na mang đơn từ chức tới, còn có tiền lương trong ngày nữa, ai biết nó mắng em đưa tiền quá ít, xé nát rồi, còn xé cả đồ của em."
Cô ta ngẩng lên cho anh nhìn thấy bộ dạng của mình, vừa hay khoe với anh thân hình mỹ miều của mình, cô ta không tin anh sẽ không phản ứng với thân hình trắng nõn của mình.
Trong đầu cô ta đã ngập tràn dáng vẻ ngây ra của anh, thậm chí bắt đầu mơ tưởng mình bị anh bế vào trong phòng, ném lên giường thèm khát một cách mạnh bạo rồi!
Chân mày của Mộ Thương Nam nhíu lại, đôi mắt lạnh lẽo không thèm nhìn Thiên Tịnh lấy một cái, vòng qua cô ta rồi bước đến chỗ Diệp Phi.
Trái tim Diệp Phi muốn nhảy ra ngoài, thủ đoạn của Thiên Tịnh đã thay đổi nhận biết của cô rồi, lời nói dối như vậy mà Thiên Tịnh cũng thốt ra được!
Bóng dáng của anh áp sát trìu mến, anh có phải đau lòng cho vị hôn phu của mình không?
Cô nghĩ con gái khóc một cách yêu kiều như vậy, có người đàn ông nào mà không đau lòng.
Còn cô là đứa con gái trước giờ vẫn không bao giờ khóc trước mặt người khác, bởi vì, bởi vì sợ mình khóc đến đứt hơi mà vẫn không nhận được sự an ủi của người khác chăng...
"Có chuyện gì?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phủ lên đỉnh trán của cô.
Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, nhìn gương mặt sắc sảo rõ ràng của anh, anh sẽ tin lời cô nói sao?
Lúc đó trong phòng chỉ có cô và Thiên Tịnh, hai người mỗi người nói một lời, chỉ có thể liều xem Mộ Thương Nam tin ai thôi.
"Tôi không muốn bị sa thải, cho nên..."
"Anh Thương Nam, anh không tin thì em có thể gọi điện thoại cho cô, cô có thể chứng minh, là cô thương xót em họ nên mới bảo em sa thải em họ, kêu em họ về nhà thôi!" Thiên Tịnh cầm điện thoại lên gọi đi.
"Cô, có phải là cô bảo con sa thải em họ, xót con bé cực khổ ở công ty, muốn con bé quay về nhà không?"
Thiên Huệ trong chốc lát đã hiểu ra ý của Thiên Tịnh, "Phải đó, cô đương nhiên là xót con gái của cô rồi, công việc quá vất vả, hầy, chỉ là đứa nhỏ này tùy hứng quá rồi, con đã sa thải nó chưa? Bảo nó mau chóng quay về nhà đi!"
Diệp Phi bặm chặt môi mình lại, người mẹ tốt quá mà, bộ dạng từ mẫu nuông chiều con gái, vẫn không có ai nghi ngờ lời nói của Thiên Tịnh cả!
Trong mắt của tất cả mọi người, cô chính là một cô gái hư, gian xảo thích gì làm nấy, thị phi bất phân, ức hiếp chị họ!
Ánh mắt của Mộ Thương Nam nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt sâu xa như đại dương sâu thẳm, đắm chìm sâu vào ánh mắt của cô gái, "Không có lời nào để nói với tôi sao?
Diệp Phi trong một lúc chăm chú nhìn gương mặt của anh, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ của anh, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng và hơi lạnh của anh...