[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau tỉnh lại, nam nhân cùng giường đã không thấy.

Ngáp từ trên giường ngồi xuống, sờ tới chỗ lõm bên cạnh đã lạnh đi, cảm giác thực sự không tốt lắm. Trương Hằng xuống giường, đi tới phòng khách, thấy trên bàn uống nước đặt một bình giữ nhiệt, mở ra nhìn, là nước gạp nấu rất thơm, vẫn còn nóng hổi.

Lại đi tới phòng bếp nhìn, xung quanh trống rỗng.

Tuy sớm biết sẽ như vậy, những vẫn tránh không được thất vọng cùng mất mát.

Điện thoại di động lúc này vang lên “Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông” vang lên. Trương Hằng vừa lấy ra điện thoại, ngay lập tức bắt máy.

“Sách ca.”

“Ở đâu?”

“Phòng trọ, vừa mới dậy.”

“Có chuyện phát sinh, cậu qua chỗ anh một lát.”

Dạ vương Cổ Sách nói một chút chuyện, tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa. Trương Hằng trực giác có dự cảm bất thường.

“Được, em đến ngay.”

Cúp máy, Trương Hằng tùy tiện tìm bộ quần áo mặc, nhanh nhẹn chạy đến.

Đến nơi, hắn mới phát hiện không chỉ một mình hắn đến mà mọi người đều có mặt tại đây rồi, Lâm Dũng cũng ở đây. Mỗi lần tình huống giống như thế này, có thể suy đoán rằng – có người đã chọc giận Sách ca.

Là tên nào không sợ chết?

Trương Hằng nói thầm trong lòng, vừa mới ngồi xuống đã bị Cổ Sách nhắm đến.

“Trương Hằng, cái tên họ Hồng ở tổ điều tra kia muốn chết?”

Bỗng nhiên bị Sách ca chỉ mặt gọi tên Hồng Lê Minh, Trương Hằng trong lòng nhảy dựng suýt chút nữa ngã khỏi ghế sofa.

“Sách ca, tên đó … Em đã chuẩn bị đối phó hắn. Hắn chọc tới Sách ca chỗ nào sao?”

“Hắn không chọc anh.”

“Vậy là tốt rồi…” Trương Hằng kìm lòng không đậu thở dài một hơi.

“Hắn chọc người của anh.” Cổ Sách lạnh lùng nói.

Lâm Dũng thấy Trương Hằng biểu tình mơ màng, rất có nghĩa khí giải thích cho hắn, “Sách ca nhìn trúng nhà thiết kế kia, người đó tìm luật sư khắp nơi muốn tố cáo Sách ca cường bạo hắn. Tất cả luật sư đều không ai dám nhận vụ này. Kết quả tên họ Hồng kia tìm đến, gọi điện thoại hẹn người đó gặp mặt.”

Trong nháy mắt, Trương Hằng nhớ tới lời đệ đệ nói

Người kia, Sách ca lần này thật sự nghiêm túc.

Đi theo Sách ca nhiều năm như vậy, Trương Hăng chưa từng thầy Sách ca động tâm. Vì vậy hắn rất rõ ràng, Sách ca lần này động tình, đây tuyệt đối là kinh thiên động địa.

Tên đầu heo Hồng Lê Minh, ăn gan hùm mật gấu, dám trêu chọc bảo bối của Sách ca.

“Trương Hằng, cậu không phải vẫn nói cậu có thể xử lý hắn sao? Hiện tại thế nào?”

“Sách ca, em…”

“Quên đi, cậu gần đây cũng rắc rối, lại đang bị thương. Chuyện này cậu không cần nhúng tay vào.” Bảo bối nhỏ bị cảnh sát để mắt tới, Cổ Sách mặc dùng không e ngại, nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, “Lâm Dũng, cậu đi giáo huấn tên tiểu tử kia, cho đám hắc bạch lưỡng đạo biết, người của Cổ Sách ta không được đụng tới.”

Lâm Dũng hưng phấn, xoa tay nói “Tốt!, Sách ca, em mới mời được một tên bắn tỉa từ nước ngoài về. Anh xem bắn nát cái đầu gối hắn tốt hay trực tiếp nổ đầu hắn?”

“Không được!”

Trương Hằng bị ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của các huynh đệ khắp phòng nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể đem đáy lòng mình rống lên.

Cổ Sách nheo mắt lại, liếc mắt quan sát hắn.

“Sách ca, cho em một cơ hội, khuyện này từ đầu là do em, em không thể để huynh đệ thay em chùi đít.” Trương Hằng kiên trì nói.

“Cậu định làm như thế nào?”

“Hắn dám đánh chủ ý lên người của Sách ca, bắn vào đầu thực sự là chết quá tiện nghi rồi. Hồng Lê Minh là một tên cảnh sát thông minh, ở phòng cảnh sát hắn đã bò lên vị trí Cảnh sát trưởng. Em cảm thấy được không thể giết hắn,, là muốn cho hắn thống khổ” Trương Hằng hầu kết khô khốc, khẽ cắn môi, “Em sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.”

“Hồng Lê Minh ở phòng cảnh sát như mặt trời ban trưa, muốn khiến hắn thân bại danh liệt không dễ dàng, hà tất phải công phu như vậy. Sách ca, em dùng tay súng bắn tỉa kia đi!”

Lâm Dũng vẫn như cũ nóng lòng muốn thử, “Nổ đầu, rất sung sướng. Bằng không, đánh nát hai đầu gối trước, khiến hắn khắp nơi bò loạn, lại một súng bắn nát đầu hắn? Em còn có thể chuẩn bị máy chụp ảnh, quay lại quá trình gửi cho Sách ca xem.”

Trườn Hằng suýt chút nữa nhào qua đánh người, “Lâm Dũng, tiểu tử thối ngươi dám giành việc của ta? Ngươi không muốn để lại mặt mũi cho huynh đệ có phải không?”

Ánh mắt cổ Sách vừa lướt qua.

Trương Hằng nghiêm nghị, xem ra phản ứng kịch liệt của mình khiến Sách ca chú ý rồi.

“Sách ca, anh hãy nghe em nói, trong khoảng thời gian này em không nhàn rỗi, em thật sự đang nghĩ biện pháp đối phó tổ điều tra kia.” Trương Hằng đứng lên, kiềm chế hình ảnh Hồng Lê Minh bị một phát súng bắn vào đầu, trấn định nói, “Em đã tra được nội tình của Hồng Lê Minh, hắn là con riêng của Hồng Diêm, là nội gian của Hồng gia đặt trong sở cảnh sát.”

“Nội gian của Hồng gia?” Trên mặt Cổ Sách hiện lên một tia hứng thú.

“Đối với thủ lĩnh của tổ điều tra lại là nội gian, em đã đem tư liệu thu thập được rồi. Chỉ cần nói ra, lập tức Hồng Lê Minh sẽ thân bại danh liệt. Liền khiến cho cả phòng cảnh sát đều bôi đen. Sách ca, ngươi suy nghĩ lại xem, vẽ lên mặt phòng cảnh sát, so với việc nhỏ như bắn vỡ đầu Hồng Lê Minh … có được không?” Trương Hằng khẩn trương nhìn Cổ Sách.

“Ân, rất thú vị.” Cổ Sách gật đầu, “Tốt lắm, chuyện của họ Hồng kia, vẫn giao cho cậu xử lý. Trương Hằng, lần này làm thật tốt, không được để các huynh đệ chê cười nữa.”

“Cảm ơn Sách ca. Sách ca yên tâm, em nhất định làm thật tốt.” Trương Hằng vỗ ngực bang bang, cơ hồ đem tim bên trong đập nát.

Phải làm thật tốt.

Nếu như làm không tốt, liền đến phiên Lâm Dũng ra tay hành động.

Ra khỏi địa bàn của Cổ Sách, Trương Hằng lên xe có rèm che, trực tiếp chạy đến ngân hàng. Lấy ra văn kiện từ kho bảo hiểm, gọi A Huy đến phân phó, đưa văn kiện cho A Huy.

Nhìn A Huy cầm đi văn kiện, Trương Hằng trên người vô cùng suy yếu.

Thời gian ngắn ngủi trối qua, hắn rất nhanh sẽ đem nam nhân kia bán đi.

Không còn cách nào khác.

Do sự, hắn sợ chính mình không dậy nổi dũng khí, không hạ nổi quyết tâm.

Đi ra khỏi ngân hàng, Trương Hằng mê man đi trên đường.

Vết thương trên người không chỗ nào không kêu gào, hắn đi thật lâu, mỗi sợi thần kinh đều giống như bị xé rách, có cái gì nứt ra rồi, dịch thể ăn mòn nhanh chóng trào ra. Từ trong ra ngoài vết thương chồng chất.

Hắn nhìn người đi đường vui đùa, lại một lần nữa cảm nhận mình là một con chó đi lạc không có nhà để về.

Nhưng mới tối hôm qua, hắn rõ ràng có người thân mật ôm ấp chìm vào giấc ngủ.

Thân bại danh liệt, vẫn tốt hơn đột tử đầu đường.

Trương Hằng không ngừng giải thích ở trong lòng, đến cũng vẫn uể oải không biết nguyên do.

Hắn biết mình và Hồng Lê Minh triệt để kết thúc.

Không muốn phản bội Sách ca, cũng chỉ có thể phản bội Hồng Lê Minh. Trương Hằng vĩnh viễn chỉ biết trung thành với Cổ Sách, ngay trước mặt Hồng Lê Minh, Trương Hằng đã đem lập trường biểu đạt đến mức rõ rang. Nếu như Hồng Lê Minh có điểm đầu óc, tối hôm qua nên hạ động trong thức ăn, khiến mình độc chết. Không đúng, nếu như mình trúng độc chết rồi, thì ngày hôm nay sẽ không dùng đến tập văn kiện này, Hồng Lê Minh vẫn sẽ bị Lâm Dũng bắn chết.

Trương Hằng vừa đi vừa ôm đầu.

Đầu đau sắp nổ tung.

Điện thoại di động reo lên, hắn mở nghe, từ bên trong truyên tới thanh âm của nam nhân khiến hắn sửng sốt.

“Là anh,” thanh âm nhàn nhạt của Hồng Lê Minh truyền tới, giống như thuận miệng hỏi, “Chén trà nóng trên bàn em thấy không?”

“Nhìn thấy.” Trương Hằng ngơ ngác nói.

“Có uống không?”

“Không uống.” Chưa kịp uống, đã bị điện thoại của Sách ca gọi đi.

“Thật là, tật xấu kén chọn này của em đổi từ lúc nào? Hiện tại anh đang rất bận, sau này sẽ giáo huấn em sau.”

Răng rắc, cúp điện thoại.

Trương Hằng sửng sốt một giây, bỗng nhiên tỉnh lại, tựa như nổi điên gọi lại.

Nhưng gọi thế nào cũng không được, giống như đối phương đang ở nơi không có tín hiệu.

Khốn kiếp nghe điện thoại đi!

Thử rất nhiều lần, Trương Hằng chỉ có thể tuyệt vọng dừng lại,hậu tri hậu giác nghĩ, coi như gọi được, cũng vô ích. Có thể nói gì với Hồng Lê Minh? Sách ca lần này thật sự tức giận, nếu Hồng Lê Minh không chịu thiệt thòi lớn thì Sách ca cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trương Hằng không thể chịu được nam nhân kia biến thành một cỗ thi thể lạnh băng.

Tay hắn, ấm áp như vậy.

Đầu càng ngày càng đau, dường như mọi tế bào đau đớn đều tập trung lại trên đầu.

Trương Hằng rên rỉ, ôm chặt lấy đầu.

Hôm nay là một ngày đặc biệt.

Đây là một lần duy nhất, anh trai bác sĩ Trương đến bệnh viện Bắc Sơn khám, không bị bác sĩ Trương mắng mỏ.

Trên thực tế, Trương bình khi nhìn thấy anh trai cũng bị dọa sợ.

Trương Hằng ôm đầu, vẻ mặt thống khổ, đau đến mức nước mắt chảy ròng.

Trương Bình rất rõ anh hắn đổ máu không đổ lệ, đường đường là Trương lão đại cũng sẽ lệ rơi đầy mặt sao?, hắn nhất định là đau nhức tới cực điểm.

Không phải là u não chứ!?

Trương Bình run tay đẩy mạnh anh trai đi kiểm tra toàn diện, kiểm tra cả những thứ nhỏ nhặt nhất, chứng kiến kết quả kiểm tra, quả tim treo cao chót vót cũng được hạ xuống. May mắn tất cả đều bình thường.

“Anh, còn đau đầu không?” Trương bình ngồi bên cạnh giường, cẩn thận từng ly từng tí quan sát.

Chứng kiến anh trai thường ngày cà lơ phất phơ, khi bị đâm mấy đao cũng có thế cười hihi haha, bông nhiên không ngừng rơi lệ, nằm trên giường bệnh dáng vẻ yếu ớt. Mặt thay đổi này cũng khiến ai cũng cẩn thận từng li từng tí, không dám nói lung tung.

“Còn tốt.” Trương Hằng lau nước mắt, khàn khàn nói, “Đau đầu như vậy nhất định ảnh hưởng tới dây thần kinh. Rõ ràng không việc gì, nhưng nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được. Cái thứ nước mắt chết tiệt này.”

Trương Bình nói thầm trong lòng, việc rơi nước mắt cùng với dây thần kinh không liên quan đến nhau mà.

“Anh, anh có phải đang có tâm sự không?”

“Không có.”

“Anh dạo gần đây gầy đi nhiều đó.”

“Cậu lại muốn đo cân nặng à?” Trương Hằng rống to, thanh âm lại giống như khóc vậy, còn mang theo giọng mũi.

“Không có.”

Hiếm có được Trương Bình ngày hôm nay quan tâm. Biết Trương Hằng không muốn nói chuyện nhiều, hắn chủ động im miệng, lặng lẽ ngồi ở giường bệnh bên cạnh. Trương Hằng tựa hồ toàn thân gân cốt mệt nỏi, nằm trong chăn không nói được một lời, cứ như vậy ít nhất nửa giờ, Trương Bình tưởng hắn đang ngủ.

Nhưng khi chuông điện thoại vang lên, Trương Hằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai móc di động ra.

“Uy.”

“Hằng ca, là em, La Vĩ.”

Trương Hằng một hồi thất thần.

Không phải nam nhân kia gọi tới. Nhưng mà, cho dù hắn gọi tới thì có thể làm gì? Hai người vốn đang trong tình hình đối trọi nhau.

“Hằng ca, có một tin tốt em mới nhận được. Thực sự quá kích thích. Anh biết nhất định sẽ cao hứng.”

“Có lời cứ nói, có rắm thì phóng.”

“Cái tên Hồng Lê Minh ở tổ điều tra chúng ta mới hành động, trúng đạn rồi.” La Vĩ hưng phấn báo cáo tin tức tốt.

Trương Hằng bắn thẳng người trên giường, vẻ mặt không thể tin được.

“Trúng đạn? Là tên bắn tỉa nào bắn sao?”

“Không hổ là Hằng ca, đoán chuẩn xác. Xa như vậy còn có thể bắn trúng, đương nhiên là tay súng bắn tỉa, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp. Đáng tiếc hôm nay Hồng Lê Minh quá cơ trí, trước khi tiếng súng vang lên đã nhìn thấy ánh sáng của ống kính nhắm lóe lên, giật mình, kết quả bắn trúng phổi. Hằng ca, người này cả ngày cùng ca đối địch, ngày hôm nay cuối cùng cũng ác có ác….”

Trương Hằng hung hăng đè lên phím liên lạc, cúp điện thoại.

“Anh, anh đi đâu?” Trương Bình đang trông coi Trương Hằng nhảy xuống giường.

“Tìm người tính sổ.”

Từ chỗ của Cổ Sách, Lâm Dũng vẫn có thói quen chạy tới nhà bóng rổ chơi bóng.

Cùng các tiểu đệ chơi bóng trên người toàn mồ hôi, hắn bỗng thấy Trương Hằng đi đến.

“Hằng ca, anh đến rồi? Đá với nhau một lát không?

Đàn em của Trương Dũng đương nhiên biết Trương Hằng, hoàn hảo giao bóng rổ trong tay cho Trương Hằng. Trương Hằng tiếp nhận bóng, đi tới trước mặt Lâm Dũng, hung hăng nện bóng lên mặt Lâm Dũng.

Lâm Dũng chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy nắm đấm của Trương Hằng ngay trước mặt.

“Ta nói rồi, họ Hồng kia là chuyện của ta! Ta có thể xử lý hắn! Ngươi con mẹ nó tại sao còn xen vào? Sao còn muốn quản chuyện của ta!” Trương Hằng phẫn nộ tựa như một con sử tử bị thương, ra sức đánh Lâm Dũng.

Công kích xảy ra quá nhanh, khiến Lâm Dũng không hiểu làm sao, cuối cùng vẫn đến phiên đàn em ra tay cản lại. Lâm DŨng thấy đàn em ra tay cũng hoảng lên rồi mới phản ứng kịp, nhào tới ba chân bốn cẳng đè Trương Hằng lại.

“Trương Hằng cậu có uống nhầm thuốc không?” Lâm Dũng bị đánh rơi máu mũi choáng váng hỏi.

“Ngươi mới uống nhầm thuốc! Ai bảo ban sáng ngươi phái tên bắn tỉa kia đối phó Hồng Lê Minh? Sách ca đã nói rất rõ, việc này giao cho ta làm. Ngươi muốn chết à? Ngươi sao phái người tới bắn hắn?”

“Tôi lúc nào phái người tới bắn Hồng Lê Minh?”

Trương Hằng ngẩn ra. Nhiều năm làm huynh đệ với nhau, tính cách Lâm Dũng cũng không phải không tiếp thu loại sự tình nhỏ nhặt như vậy.

“Ngươi không có?”Trương Hằng nghi ngờ hỏi.

“Ba!

Trương Hằng bị đánh một bạt tai, đương nhiên là Lâm Dũng đánh.

“Cậu bị trúng tà hả, đã chạy tới đây đánh tôi một trận, còn hoài nghi tôi tìm người bắn tên họ Hồng? Chờ đã, họ Hồng chết?”

“Chưa chết, phổi trúng đạn.”

Ba!

Trương Hằng lại bị đánh một bạt tai.

Lâm Dũng máu mũi còn chưa ngừng chảy tức giận vô cùng, “Nếu như tôi phải người đi, đã sớm nát đầu, còn bắn trúng phổi? Là bắn trúng vào phổi!”

Tuy bị hai cái tát, bất quá vẫn đáng giá. Trương Hằng đã xác định, người bắn Hồng Lê Minh kia không phải Lâm Dũng.

Không phải là anh em bên này động thủ là tốt rồi.

Trương Hằng chịu đựng đau nhức cắt tim cắt phổi, giao ra văn kiện vạch trần thâm phận Hồng Lê Minh. Nếu như không thể bảo vệ Hồng Lê Minh khỏi Cổ Sách cho người tìm tới bên ám sát, vậy mình như tráng sĩ chặt tay lại có ý nghĩa gì?

“Này, không cần đè ta lại nữa.” Trương Hằng quay đầu, đối với mấy tên đàn em đang đè mình lại kia nói.

Các tiểu đệ đưa ánh mắt nhìn Lâm Dũng, Lâm Dũng gật gật đầu, mọi người mới thả Trương Hằng ra.

Trương Hằng hoạt động bả vai đau nhức, đứng lên đi tới trước mặt Lâm Dũng, lớn tiếng nói “Một cuộc hiểu lầm, xin lỗi.”

Hắn vỗ vỗ vai Lâm Dũng, Lâm Dũng hất tay, trừng mắt nhìn hắn, “Cậu nếu không phải là anh em tốt của tôi, tôi đã chém chết cậu rồi! Mũi đều suýt chút nữa bị đứt, hạ thủ có cần ác độc như vậy không hả?”

“Xin lỗi rồi.”

“Hỗn đản!.”

———————–&&&——————

Trương Bình bị hành động quỷ dị của anh trai khiến cho hồ đồ.

Nghe một cuộc điện thoại xong đằng đằng sát khí chạy ra ngoài. Không bao lâu trở lại, uể oải thất lạc, giống như bị người khác dẫm đạp mấy trận, chó chết chủ.

“Anh, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

“Ăn chút gì hay không?”

Trương Hằng lắc đầu, một lần nữa trở về giường bệnh, bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, “Này, cậu về nhà anh lấy cho anh cái bình giữ nhiệt, bên trong có gạo, ở trên khay trà phòng khách được không?”

“Cháo trong bệnh viện cũng có, lại còn vừa mới làm, em lấy cho anh ăn.”

“Anh sẽ ăn trong bình giữ nhiệt!”

Trương Bình bị hắn quát cho sững sờ, nửa ngày mới chần chờ nói, “Ah, vậy em đến nhà trọ lấy giúp anh.”

Trương bình mang bình giữ nhiệt đựng cháo về đến nơi, Trương Hằng vẫn còn đang nằm. Trương Bình còn có bệnh nhân khác phải chăm sóc, không tiếp tục ở lại phòng bệnh nữa.

Trương Hằng nằm, ngửi mùi thuốc khử trùng trong không khí, bỗng nhiên nghĩ đến Hồng Lê Minh lúc này, hẳn cũng ở trong bệnh viện.

Tên kia bị thương, đạn bắn vào phổi cũng không phải nhẹ, không biết lúc này hắn tỉnh chưa.

Coi như tỉnh thì vẫn còn một đả kích tự tay Trương Hằng chế tạo đang chờ hắn.

Đáng đời!

Trước đây ngươi không nên tới làm phiền lão tử!

Thổi kèn ác – mô – ni – ca làm gì?

Trương Hằng trong lòng hung hăng, đem chăn kéo lên, ngay cả đầu cũng che lại.

Thế giới trong chăn vô cùng tối tăm, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Trong không gian tối mịt Trương Hằng mở mắt thật to, hung hăng nghĩ, hắn đã dạy Hồng Lê Minh thổi kèn ác – mô – ni – ca thế nào, rốt cuộc là giai điệu như thế nào.

Tiểu Hằng.

Anh không phải coi em là người nào.

Em chính là thế giới của anh.

Trương Hằng che lại lỗ tại.

Hắn X, Không nên nói nữa! Ngừng lại cho tôi!

Chuông điện thoại vang lên, khiến Trương Hằng từ thống khổ trong trí nhớ tạm thời kéo ra ngoài. Trương Hằng nghe điện thoại.

“Là anh.” Hồng Lê Minh ở đầu bên kia điện thoại truyền tới, Trương Hằng cương cứng.

“Nghe nói anh bị bắn trúng.” Trương Hằng di chuyển đôi môi khô nứt.

“Ân, là do tên xạ thủ bắn. Vừa mới chuyển đến bệnh viện Giao Lâm làm giải phẫu, thuốc mê hết tác dụng, anh liền tỉnh.”

“Giải phẫu xong rồi thì anh đi nghỉ ngơi đi, còn gọi điện cho tôi làm gì?”

“Trong lúc làm việc anh có dùng thiết bị che giấu tín hiệu, ban nãy anh mới phát hiện ra em gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần. Có chuyện gì sao?”

Trương Hằng trầm mặc.

Hồng Lê Minh rất mẫn cảm, hắn cảm thấy có điểm không bình thường.

“Tiểu Hằng, em xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe thấy tiếng tiểu Hằng này, Trương Hằng trong lòng đau sót.

Hắn do dự một chút, cắn răng nói, “Hồng Lê Minh, anh bây giờ có thể rời khỏi bệnh viện không?”

“Cái gì?”

“Đi đi, thân phận nằm vùng của anh không giấu được nữa rồi. Phòng cảnh sát chẳng mấy chốc sẽ biết anh là con riêng của Hồng Diêm, anh ở đây phòng cảnh sát có lẽ cũng biết hết rồi. Hiện tại, khả năng cao phòng cảnh sát đã phái người đến bệnh viện giám sát anh, thừa dịp còn cơ hội, lập tức đi ngay đi. Anh là người của Hồng gia, sớm liên hệ với bên đó, Hồng gia sẽ bảo hộ anh chu toàn.”

“Hồng gia? Cậu biết người nổ súng ngày hôm nay là ai phái tới không? Đó chính là người của Hồng gia.”

“Cái gì? Hồng gia phái người tới bắn anh? Vì sao? Anh không phải người nhà bọn họ sao?” Trương Hằng giật mình.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Thế cục rất phúc tạp, em không cần hỏi nhiều. Anh chỉ muốn hỏi em,” Hồng Lê Minh ngừng lại một chút, giọng nói có điểm dị thường, “Người vạch trần thân phận của anh? Là em sao?”

Trương Hằng hung hăng cắn môi dưới, phun ra một chữ, “Phải.”

“Trong lòng em, Cổ Sách vẫn là người quan trọng nhất.” Chốc lát, thanh âm trầm thấp của Hồng Lê Minh truyền tới.

“Đúng vậy.” Trương Hằng do dự một chút, cuối cùng vẫn thừa nhận.

Sách ca sao lại không phải người quan trọng nhất?

Vì Sách ca, hắn đem Hồng Lê Minh bán đi.

“Tiểu Hằng, em biết không?” Hồng Lê Minh nói “Anh lật đổ nhiều người như vậy, muốn bò lên vị trí cảnh sát trưởng chỉ vì bảo hộ em. Nếu em không chịu đi theo anh, tiếp tục ở bên hắc đạo, anh cảm thấy nếu như mình ngồi ở vị trí này, có khả năng đảm bảo an toàn nhất cho em.”

Trương Hằng tay cầm điện thoại run nhẹ.

“Nhưng bây giờ, này cũng không quan trọng.” Thanh âm khô khốc của Hồng Lê Minh từ điện thoại truyền tới.

Điện thoại cứ như vậy cắt đứt.

Sau khi nghe tiếng tút, Trương Hằng cầm điện thoại di động, giống như cầm khối băng vĩnh viễn cũng không tan, bàn tay đều lạnh cóng.

Hắn vén chăn lên xuống giường, lao ra khỏi phòng.

Dọc theo đường đi trông thấy vô số đèn đỏ, Trương Hằng dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bệnh viện Giao Lâm, đến địa điểm còn có hai con đường, xe cũng bị chặn lại. Phía trước xuất hiện nhiều nhân viên mặc cảnh phục kiểm tra xe cộ.

Trương Hằng tâm rơi xuống vực, cứ như vậy chìm xuống.

Các tốp xe bị kiểm tra đều không thể di chuyển, Trương Hằng xuống xe, lấy ra điếu thuốc lá đặt ở bên miệng châm lửa, ngón tay run rẩy cầm điếu thuốc, hung hăng hít lấy hai cái, sau đó ưỡn ngực đi tới phía cảnh sát đang kiểm tra kia.

Không ngờ được, trong đám cảnh sát đang kiểm tra này có thể nhìn thấy thân ảnh mập mạp quen thuộc.

“Cảnh sát Hứa.” Trương Hằng gọi.

Hứa mập mạp cũng thấy hắn, dùng khuôn mặt lạnh nhạt của cảnh sát tiến tới, nháy mắt với Trương Hằng. Hai người đi tới một góc không ai chú ý, Hứa mập mạp lập tức thay đổi sắc mặt, hóa thành vẻ mặt nịnh nọt nở nụ cười, “Chúc mừng Hằng ca, chúc mừng Hằng ca.”

“Ngươi chúc mừng cái gì?”

“Có tin bất ngờ lớn đây, Hằng ca còn chưa biết gì sao. Khoa nội vụ thu được tố cáo, nói Hồng Lê Minh tổ trưởng tổ điều tra là nằm vùng bên hắc đạo Hồng gia, ai nha mẹ nó, người tố cáo quả thực quá trâu, mang hết nội tình của tên Hồng kia lật ra toàn bộ. Phòng cảnh sát hạ lệnh lập tức truy nã. Ban đầu, mấy đồng nghiệp còn nói Hồng Lê Minh đang làm việc bị đạn bắn thương, sau khi thân thể tốt lên liền ngồi trên vị trí Cảnh sát trưởng, không nghĩ tới đây chỉ là một vở kịch. Vị cảnh sát trưởng tương lai đảo mắt thành tù nhân rồi.”

“Bắt được chưa?” Trương Hằng hung hăng nhổ ra một ngụm khói, trong ngực dấy lên một cảm xúc đè ép phổi đến đau đớn.

Hứa mập mạp lắc đầu.

“Còn chưa bắt được. Nếu như bắt được, còn cần phải khiến cho tình cảnh hiện tại rối loạn như vậy sao?” Hứa mập mạp hất cằm về phía cảnh sát đang kiểm tra bên kia dương dương tự đắc, “Người bên nội vụ đến bệnh viện thì giường bệnh đã trống không rồi. Hiện tại khu vực xung quanh bệnh viện Giao Lâm đều bị phong tỏa. Leo lên vị trí cao như vậy ở phòng cảnh sát, để lọt ra ngoài bao nhiêu cơ mật, cấp trên đều nghiến răng nghiến lợi hận hắn, nói không cần biết có bao nhiêu nhân lực vật lực đều nhất định phải bắt được hắn. Tôi ở khu tực thuộc không ở đây, nhưng cũng bị điều đến đây để tăng viện. Chậc chậc nếu như hắn bị bắt, nhất định sẽ bị người trong ngục đùa chết.”

Trương Hằng bỗng nhiên bị đau mà kêu lên, chau mày.

Điếu thuốc lá đã cháy lan đến phần cuối, vụn lửa rơi xuống đầu ngón tay khiến hắn không yên lòng.

Hứa mập mạp cũng phát giác tâm tình hắn không tốt, an ủi hắn nói, “Yên tâm đi Hằng ca, họ Hồng kia tuyệt đối chưa chạy xa. Hắn bị thương, vừa mới giải phẫu xong, kéo thân thể tàn đi chạy chốn, nhất định chính là liều mạng. Thương tổn đến phổi cũng không phải nhỏ, nói không chừng hắn đang ở trong đường cống bốc mùi nào đó ho khan thổ huyết đâu. Kiểu này rất dễ chết người…. Di? Hằng ca? Hằng ca anh đi đâu?”

Trương Hằng bỗng nhiên không nói tiếng nào rời đi, Hứa mập mạp căn bản không biết mình nói sai chỗ nào.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, sờ sờ đầu trọc, trở về tốp kiểm tra tiếp tục làm việc.

Trương Hằng quay trở về xe, rút điện thoại cầm tay ra, tìm số điện thoại của Hồng Lê Minh. Trong lòng biết cũng chỉ phí công vô dụng, chẳng qua nhịn không được cũng phải thử, kết quả nằm trong dự liệu, điện thoại Hồng Lê Minh đã tắt.

Trương Hằng biết, số máy này vĩnh viễn không gọi được nữa.

Hắn muốn lấy một điếu thuốc lá nữa, nhưng cánh tay run rẩy không nghe theo sai khiến của hắn, thuốc lá trong gói rớt ra, dĩ nhiên không thể cầm được, rơi xuống thảm xe. Trương Hằng xoay người nhặt, một giọt nước từ trên mặt cấp tốc chảy xuống.

Hắn biết lúc này làm cái gì cũng không kịp nữa, nhưng hắn không có biện pháp gì, cứ ngơ ngác như vậy, bóng đêm càng ngày càng trầm, giống như một khối hắc sắc to lớn áp trong trái tim. Cứ như vậy yên lặng ngồi trên xe, hắn biết mình triệt để bị ép vỡ.

Trương Hằng lại cầm điện thoại di động lên, gọi điện.

“A Huy, triệu tập tất cả các anh em, gọi bọn chúng đến Thiên Đường Mỹ Lệ chờ anh.”

“Triệu tập tất cả mọi người, muốn làm đại sự gì sao Hằng ca?”

“Đúng, làm đại sự. Đêm nay cần xuất động nhiều người, bọn họ không thanh tịnh, chúng ta cũng không cần nhàn rỗi.” Trương Hằng trong mắt lóe ra hung ác, “Đập nát! Phàm là vùng của Hồng gia, toàn bộ đập cho anh!”

Hồng Lê Minh nói là người Hồng gia phái người bắn hắn, như vậy lúc này, Hồng Lê Minh muốn ứng phó không chỉ bên cảnh sát, còn có Hồng gia.

Đập khu đất của Hồng gia khiến cho người Hông gia không còn bám lấy Hồng Lê Minh nữa. Các bang phái xảy ra tranh đấu trong khu vực thành thị, khiến phòng cảnh sát không thể điều bớt một số bộ phận đi lục soát Hồng Lê Minh trở về.

Mặc gì không biết có thể giúp tên kia bao nhiêu, nhưng vẫn tốt hơn là không hề làm gì.

Hiện tại, đem mọi thứ quậy càng rối càng tốt!

Truyện Chữ Hay