Chủ tịch Trường cười lớn:
- Ha ha... Chuyện gì đây chứ?
Gia Chi cười giả tạo, vẻ mặt co lại, nói:
- Chắc ngài cũng không ngờ...
Ông Trường ganh mặt lại, lầm lì đưa mặt về phía trước, gằn giọng:
- Mục đích của cô Duẫn là gì?
Ả dí sát mình lại, uốn éo nhìn quanh rồi thỏ thẻ:
- Mục đích là... loại bỏ một kì đà duy nhất, vậy thôi
... Tối đó...
Gia Chi bước về căn nhà của mình, vẻ mặt hơi ngà ngà say phiếm đỏ. Trong lòng Gia Chi đang lâng lâng, vui miệng mà ngân nga hát.
Ngày họp cổ đông của công ty, vị chủ tịch từ Anh về nước cùng hội đồng quản trị. Từ sáng mọi người đã có mặt tại phòng họp công ty, Gia Chi hôm nay ăn mặc lòe loẹt hơn, chạy đôn đáo tiếp khách. Xong xuôi cũng sắp đến lúc họp, mọi người ai ai cũng yên vị, Bội Mễ chút nữa sẽ lên thuyết trình về hướng đầu tư và giá trị thầu khu đất này, trong lòng cô đang hồi hộp và lo lắng hơn bao giờ hết
Gia Chi đang đứng đỏ đỏng đánh nói về khu đất phía Nam và công ty cạnh tranh. Có vẻ ả nói hơi dài và lạc đề, mọi người khá không để ý. Sau cùng cũng đến cô. Bội Mễ cầm theo một bút laze nhỏ, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Xin chào Chủ tịch và tất cả mọi người, tôi là Lâm Bội Mễ- phụ trách định hướng giá trị thầu cho khu đất..
Vị Chủ tịch oai nghiêm ngồi kia, gật gù:
- Xin mời...
Bội Mễ thuyết trình từng slide, các mục chia ra rõ ràng, ai cũng lắng nghe và có những câu hỏi được đặt ra từ thành viên ban quản trị, cô cũng đều trả lời tốt. Đến phần định hướng giá thầu, Bội Mễ nói:
- Khu đất phía Nam, nằm trong tổ hợp kinh tế phát triển theo dự định của Chính phủ. Rộng ước tính khoảng nghìn mét vuông, gần hướng biển Sao Xanh, xa xa lại có dãy núi cao, khi hậu nơi đây quanh năm ôn hòa, mát mẻ. Đông lạnh có tuyết rơi nhẹ, dãy núi xa sẽ là điểm thu hút khách du lịch. Hè đến thì có nắng lên, không thể bỏ qua bãi biển Sao Xanh. Thiên nhiên đã ban tặng nơi này quá nhiều ưu điểm tuyệt vời. Nếu có được khu đất này và xây dựng thành tổ hợp vui chơi nghỉ dưỡng, dự tính số tiền thu lại sẽ gấp lần so với giá thầu đất và bắt đầu xây trong năm đầu. Sang năm sẽ gấp lần và tiếp tục tăng...
Vị Chủ tịch tập đoàn ngồi đó nhìn chăm chú, rồi hỏi:
- Vậy... Giá thầu chúng ta phải để ở mức nào, cô Lâm?
Bội Mễ đi lại mở hồ sơ, nhìn xuống một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Giá thầu... nên rơi vào tỷ dollar
Mọi người trong phòng họp bắt đầu có chút xào xáo, bàn tán. Vị Chủ tịch vẫn điềm tĩnh, ông uống nhấp nước rồi hỏi:
- Khu đất này theo như phân tích đúng là một vị trí đắc địa, nhưng cũng nên bàn đến những biến đổi khí hậu, điều kiện thiên nhiên...
Bội Mễ cười mỉm, tiếp tục trình bày:
- Chính phủ vào kì họp quý vừa rồi đã ban hành chính sách hỗ trợ các dự án thầu cho doanh nghiệp. Nếu điều kiện thiên nhiên bất lợi, ta sẽ được hỗ trợ phần trăm vốn ban đầu, ngoài ra vẫn sẽ sinh ra lợi nhuận từ du khách, nếu năm thứ nhất gấp nhưng là trường hợp thiên nhiên mưa gió thuận hòa. Trong trường hợp thay đổi, thì giá trị số tiền thu về chỉ còn gấp đôi...
Gia Chi chợt lên tiếng:
- Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà cô Lâm đây nói một cách chắc nịch đến như vậy?
Mọi người có vẻ khá quan tâm câu hỏi này và chờ đợi câu trả lời từ cô, từng ánh mắt quay ra nhìn chằm chằm. Bội Mễ vẫn tự tin đáp:
- Có hơn doanh nghiệp lớn nhỏ đã đăng kí thầu khu đất này, qua các vòng cho đến tận bây giờ... Đã là gần năm kể từ khi Chính phủ đem khu đất ra thầu. Trong các lần xét doanh nghiệp đủ điều kiện, tập đoàn của chúng ta, cụ thể là công ty luôn đứng đầu về mọi mặt. Và tôi là người đã đồng hành với khu đất này từ thuở ấy, hơn ai hết tôi đã có những tìm hiểu rất kĩ trong khu đất và các đối thủ. Tập đoàn ta là doanh nghiệp nước ngoài lớn nhất trong nước, ngoài ra có tập đoàn Triệu gia là doanh nghiệp lớn nhất trong nước nhưng không tham gia dự án lần này. Tập đoàn ta với vốn đầu tư lúc nào cũng lớn, và minh chứng là từ xưa ta chưa thất bại trong bất cứ dự án thầu nào nhờ có hướng định giá đúng. Các doanh nghiệp còn lại, tôi để ý thấy, họ luôn muốn giành được dự án, nhưng nguồn vốn đầu tư lại vô cùng ít ỏi, tâm lý sợ lỗ, không dám đầu tư và sợ khó khăn tròn xây dựng... Lần này, tôi tự tin rằng khu đất phía Nam... sẽ thuộc về tập đoàn ta, nếu ta có giá thầu đúng với giá trị khu đất- tỷ dollar...
Mọi người ai ai cũng vỗ tay, khuôn mặt hoàn toàn khâm phục. Riêng Gia Chi cũng vỗ tay theo, nhưng nét mặt ả vẫn hậm hực.
Một lúc sau trên hành lang về, cô và chị Lý tươi cười nói chuyện, chợt tiếng Gia Chi lanh lảnh:
- Đừng tự tin quá... Kẻo dẫn đến tự mãn, rồi lại chủ quan
Bội Mễ ngừng bước, quay đầu lại nhìn ả, khuôn mặt vẫn cười cười tiến lại gần, cô đưa tay sờ vào mép áo vest của Gia Chi, rồi đanh giọng nói:
- Đây là... khẳng định được giá trị bản thân. Nếu mọi chuyện theo chiều hướng minh bạch, tôi chắc chắn khu đất đó là của ta... Nhưng Tổng Giám đốc có sợ là... Sẽ có ai đó bán đứng công ty không?
Vẻ mặt cao ngạo của Gia Chi ban nãy bỗng hụt hẫng, ả quay mặt đi, nói hơi lắp:
- Cô.. Cô nói gì vậy chứ? Khu đất này với vốn đầu tư lớn, nếu thất bại sẽ đem lại khoản lỗ không nhỏ... Ai lại...
Bội Mễ cắt ngang lời, nói:
- Mong là vậy... Tôi đi trước, đợt này cũng nhiều việc, Tổng Giám đốc nên tập trung hoàn thành hồ sơ, bản thảo một lượt rồi quay vào làm về dự án... Đừng đi gặp gỡ những người không đâu nữa, nhất là đối thủ của ta- Trường Lam
Cô kéo tay chị Lý quay bước đi, để lại ả với vẻ mặt chột dạ vô cùng.
Chị Lý thi thoảng nhìn lại, rồi ngước lên nhìn cô, ậm ừ hỏi:
- Này... Mày với Tổng Giám đốc, có chuyện gì à? Trông cuộc nói chuyện vừa rồi như kẻ thù vậy?
Cô lạnh giọng:
- Không có gì đâu chị... Mau đi thôi...
Gia Chi về lại văn phòng, vẻ mặt phờ phạc ngồi phịch xuống ghế. Ngay sau đó là cuộc gọi điện từ đối thủ Trường Lam:
- Xin chào... Công ty cô vừa kết thúc buổi họp ban quản trị phải không? Vậy giá thầu...
Gia Chi cắt ngang lời:
- Nếu so về vốn, doanh nghiệp Trường Lam không có cửa thắng...
Chủ tịch Trường bắt đầu giọng hầm hè:
- Duẫn Tổng... Vậy là sao chứ?
Gia Chi thở dài rồi ngập ngừng nói:
- Tôi... Tôi vẫn còn cách khác...
Chủ tịch Trường gật gù, đáp:
- Mong Duẫn Tổng nhớ lấy giao dịch của chúng ta...