Người dịch: Tietie
Cảnh chiều hôm buông xuống, y tá nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại, cô quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Tiếng hít thở hơi nặng nề, vẫn coi là đều đặn.
Theo lý mà nói hai túi dịch truyền xuống, người sớm đã tỉnh rồi.
Lấy túi truyền dịch thứ hai xuống, y tá đi đến đầu giường bệnh rút ống tiêm đưa túi thứ ba vào. Cô chỉnh con lăn truyền dịch, điều chỉnh tốc độ dịch truyền cho phù hợp.
Y tá nhìn thẻ trên đầu giường, bệnh nhân tên là Giản Hàng.
Cô làm ca đêm tối nay, ban nãy đồng nghiệp giao bàn nói với cô, Giản Hàng là người trong giới vốn đầu tư mạo hiểm, liên tục thâu đêm mấy ngày cho kịp hạng mục, hôm nay bận đến mức không chú ý ăn cơm, ngất xỉu ở đại sảnh tầng tòa nhà tài chính.
Chẩn đoán sơ bộ là do hạ đường huyết.
Nếu lại thâu đêm không nghỉ, đột tử cũng không phải không có khả năng.
Giản Hàng đang nằm trên giường đột nhiên quay đầu, y tá tưởng cô rất nhanh sẽ tỉnh lại, đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh, lại ngủ một cách nặng nề.
Y tá rời khỏi, nhẹ nhàng kéo lại cánh cửa phòng bệnh. Vừa bước chưa được mấy bước, y tá trưởng vội vàng bưới tới, đi đến trước mặt hỏi:
“Bệnh nhân giường số tỉnh chưa?”
Bệnh nhân giường là Giản Hàng.
Y tá đáp:
“Chưa ạ, tất cả chỉ số bình thường, có thể là do quá mệt.”
“Người thân của bệnh nhân đến rồi chứ?”
“... Vẫn chưa.”
Y tá trưởng hơi chau mày, rất khó quan sát mà thở dài, dặn dò y tá:
“Trước khi người nhà cô ấy đến em qua đó chú ý chăm sóc thêm.”
Y tá đồng ý.
Hai người sánh vai đi về phía quầy làm việc của y tá.
Y tá trưởng nói thêm vài câu, để trong lòng y tá hiểu rõ tình hình:
“Bệnh nhân giường số là đích thân lãnh đạo bệnh viên gọi điện thoại đến sắp xếp phòng bệnh, nhà chồng cô ấy là nhà họ Tần.”
Khó trách. Tầng phòng bệnh đó của bệnh viện này, không phải có tiền là có thể vào được.
Trước đó y tá cho rằng nhà Giản Hàng không ở Bắc Kinh mà ở nơi khác, người trong nhà vẫn chưa đến kịp, hóa ra chồng là người nhà họ Tần.
Chỉ là mấy tiếng trôi qua rồi, lại không thấy một người đến chăm nom.
Cuộc sống hào môn có lẽ không vẻ vang tươi đẹp như người ngoài vẫn nghĩ.
- -----------------------------
Giản Hàng tỉnh lại vào sau đó nửa tiếng, mở mắt cô nhất thời không nhận ra bản thân đang nằm ở đâu, không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.
Mu bàn tay bên trái hơi đau nhói, cô nghiêng đầu, đập vào mắt là dây truyền dịch, lại nhìn lên phía trên, nước thuốc từng giọt từng giọt không âm thanh chảy xuống, trên giá treo đầy túi dịch truyền.
Cô lúc này mới ngửi thấy mùi nước khử trùng. Giản Hàng muộn màng nhận ra cô đang ở bệnh viện.
Cảnh tượng trước khi ngất xỉu ban chiều dần dần trở nên rõ ràng.
Lúc đó thang máy vừa xuống nơi, phía trước mắt cô đột nhiên tối đi, một trận trời đất quay cuồng, may mà cô gái đi bên cạnh đỡ được cô, lớn tiếng gọi bảo vệ.
Còn có những người nhiệt tình khác giúp gọi xe cấp cứu, bảo vệ hỏi cô có nhớ số điện thoại của người trong nhà không. Cô buột miệng nói ra số điện thoại của Tần Mặc Lãnh.
Số điện thoại của anh cô ấy vậy mà nhớ được, còn nhớ kỹ như thế. Số của anh là trước khi xem mắt, mẹ gửi cho cô, cô vừa nhìn là đã nhớ được.
Nói cho bảo vệ số xong, chuyện sau đó về tổng thể cô không có ấn tượng.
Giản Hàng tỉnh táo trong chốc lát, chống người ngồi dậy, dựng thẳng gối nhét sau lưng, dựa vào đầu giường. Cô nhìn chung quanh phòng bệnh, trừ mùi nước khử trùng, không biết còn tưởng đây là căn phòng xa hoa trong khách sạn.
Xem ra là Tần Mặc Lãnh sắp xếp phòng bệnh VIP cho cô.
Túi xách và điện thoại của cô ở trên tủ đầu giường, không cách nào liên hệ với Tần Mặc Lãnh.
Cửa phòng bệnh được đẩy mở ra từ phía ngoài, y tá đi vào.
Nhìn rõ khuôn mặt của Giản Hàng, y tá hơi ngây ra, nhan sắc này, hẳn là người phụ nữ đẹp nhất trong giới vốn đầu tư mạo hiểm. Hóa ra đôi mắt của phụ nữ cũng có thể sâu như vậy, trong lạnh lùng xinh đẹp còn mang theo tính công kích.
Y tá lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười:
“Tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
Giản Hàng:
“Vẫn mệt.”
Cô hỏi y tá:
“Chồng tôi ở bên ngoài phải không?”
Không chỉ đẹp, giọng nói cũng hay. Y tá vội vàng kéo lại sự chú ý đi lệch của mình, cô không nỡ nhìn vẻ mặt thất vọng của Giản Hàng thế là uyển chuyển dùng từ:
“Người còn chưa đến, thời gian tan làm cao điểm nên tắc đường.”
Nào phải nguyên nhân tắc đường, y tá không hiểu rõ, nhưng Giản Hàng hiểu rõ, từ công ty anh đến bệnh viện vốn dĩ không xa. Cô ngất xỉu đến bây giờ đã trôi qua mấy tiếng, anh muốn tới thì sớm đã tới rồi.
Đương nhiên cũng có thể là đang bận.
Giản Hàng dịu dàng nói với y tá:
“Làm phiền cho mọi người, bận trong bận ngoài vẫn luôn chăm sóc cho tôi.”
“Không phiền, chuyện nên làm mà.”
Y tá đo huyết áp cho cô, hỏi cô muốn ăn gì.
Giản Hàng không có khẩu vị, nước thuốc truyền vào kích thích dạ dày, gì cũng không muốn ăn.
Y tá nói:
“Khi nào muốn ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi.”
Cô lại nhớ đến túi xách của Giản Hàng trong tủ, lấy ra đưa cho cô ấy.
“Cô kiểm tra lại một chút trong túi xách có thiếu đồ vật nào không.”
Đồ đáng tiền trong túi xách chỉ có điện thoại và giấy tờ tùy thân, đều ở trong đó.
Y tá rời khỏi, Giản Hàng lấy điện thoại ra, không có cuộc gọi nhỡ của Tần Mặc Lãnh, cũng không có bất kì tin nhắn wechat nào của anh.
Mấy tiếng đồng hồ nằm trong bệnh viện, tin nhắn về công việc xếp chồng mấy chục tin, cô trả lời lần lượt.
Xử lý xong tất cả công việc, Giản Hàng gọi cho thư ký, để thư ký sớm trở về nhà, tiện nói với thư ký hai ngày nay cô có thể không rảnh đến công ty.
Thư ký không nghĩ nhiều, cho rằng Giản Hàng ngày mai đến thẳng chỗ khách hàng.
Vừa ngắt điện thoại với thư ký, điện thoại của Cao Vực gọi đến. Cao Vực không biết Giản Hàng nằm viện, nói thẳng vào chủ đề:
“Hạng mục đó của Tập đoàn Vạn Duyệt lấy được rồi.”
Đây là việc an ủi duy nhất sau khi Giản Hàng ngất xỉu, xem ra cách đi đường vòng cứu quốc có tác dụng.
“Chung Nghiên Phi có ý gì thế?”
Cô hiểu rõ, Tập đoàn Vạn Duyệt đồng ý không thể hiện cho việc Chung Nghiên Phi đồng ý đưa hạng mục cho cô.
Cao Vực:
“Ý của cô ta như thế nào không quan trọng. Quyết định thứ hai tuần sau ký hợp đồng.”
Tầng quản lý cấp cao Tập đoàn Vạn Duyệt, bao gồm chủ tịch Chung đều hướng về phía Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm, gác lại những tin đồn về Giản Hàng, năng lực của cô được tầng quản lý cấp cao Tập đoàn Vạn Duyệt nhất trí tán đồng.
Bọn họ đều muốn hợp tác với Giản Hàng, Chung Nghiên Phi không có cách, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cao Vực:
“Bên Vạn Duyệt, vẫn là Chung Nghiên Phi phụ trách hạng mục này.”
Giản Hàng cười nhẹ:
“Không vấn đề.”
Cô hiểu vì sao Cao Vực lại trọng điểm nhắc câu này, bởi Chung Nghiên Phi không muốn hợp tác với cô, cho dù hội đồng quản trị gây áp lực, hạng mục này bị Doãn Lâm lấy được, trong lòng Chung Nghiên Phi nhất định không vui vẻ, người một khi đã không vui vẻ, không tránh khỏi bới móc đủ điều.
Cao Vực không hề lo lắng về Giản Hàng, không có người với chuyện mà cô không ứng phó được, đây cũng là nguyên nhân tầng quản lý cấp cao Vạn Duyệt muốn hợp tác với cô.
“Đến lúc đó bên Chung Nghiên Phi sẽ liên hệ với cô. Tôi không làm phiền nữa.”
Ông ngắt điện thoại.
Ngắt điện thoại, Giản Hàng úp ngược điện thoại lên đầu giường. Hạng mục của Tập đoàn Vạn Duyệt lấy được vào tay, ít đi một chuyện trong lòng cô.
Cha mẹ vẫn chưa biết cô ngất xỉu nằm viện, cô không định nói cho hai người biết. Ban nãy y tá nói, cô không sao, ở lại quan sát một đêm, ngày mai chắc có thể xuất viện, nhưng cụ thể phải xem bác sĩ sắp xếp như thế nào.
Phòng bệnh quá yên ắng, cô mở tivi, điều chỉnh đến kênh âm nhạc. Không biết đã qua bao lâu, phòng bệnh lại có người đi vào.
Giản Hàng tưởng là y tá, khi nhìn thấy người, kinh ngạc không thôi, sau đó chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ:
“Sao anh biết em nằm viện? Anh về nước khi nào đó?”
“Hôm kia mới quay về.”
Đàm Phong mua một bó hoa tươi đến thăm.
Giản Hàng ngồi thẳng người, truy hỏi:
“Anh nghe ai nói em nằm viện đấy?”
Đàm Phong tiện tay đặt hoa lên tủ đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
“Ban chiều anh có gọi điện cho em, người nhận điện là bảo vệ tòa nhà, nói em đang đợi xe cấp cứu. Hỏi anh có phải người nhà em hay không.”
Trùng hợp thế.
Khi cô ngất xỉu, Đàm Phong đang ở huyện ngoại thành, hôm nay có mưa, tắc đường nghiêm trọng, anh trở về trong thành phố mất ba tiếng đồng hồ. Anh lo lắng hỏi:
“Đỡ chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, chỉ là mệt, những thứ khác đều không vấn đề.”
Giản Hàng tắt tivi, hỏi anh ban chiều gọi điện tìm cô vì chuyện gì.
“Không phải chuyện quan trọng, hẹn em ăn bữa cơm.”
Đàm Phong nói:
“Xem ra bữa cơm này phải đổi thời gian rồi.”
Giản Hàng lại nhớ ra:
“Anh không nói cho cha em biết em đang nằm viện chứ?”
Đàm Phong:
“Chưa.”
Không nghĩ nhiều, cũng không kịp nghĩ đến. Anh lúc đó vội vàng gọi điện cho bạn, nhờ bạn anh giúp liên hệ với bác sĩ, xem tình hình Giản Hàng rốt cuộc ra sao.
“Bạn anh gọi điện nói em ở trong phòng bệnh VIP, anh tưởng thầy Giản cũng biết.”
Không nói là được. Giản Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Lần này anh trở về nước là...” nghỉ phép năm hay là bàn hạng mục?
“Anh không ngờ tới em sẽ...” kết hôn chớp nhoáng.
Hai người mở miệng gần như là cùng lúc. Giọng nói chồng lên nhau, nhưng có thể đoán được đối phương muốn nói gì.
Đàm Phong lần này quay lại đi thăm thầy Giản trước, từ chỗ thầy Giản biết được Giản Hàng tháng trước đăng ký kết hôn với Tần Mặc Lãnh.
Anh hẹn cô ăn cơm một là nói về chuyện anh từ chức ở chỗ ông chủ lâu năm, hai là chúc mừng cô bước vào một giai đoạn khác của đời người.
Đàm Phong:
“Đợi em xuất viện, chọn thời gian từ từ nói về chuyện của anh.”
Anh đến bây giờ vẫn không thể tin được:
“Không ngờ em kết hôn chớp nhoáng.”
Còn là đại công tử của nhà họ Tần.
“Khi nào tổ chức hôn lễ?”
Đàm Phong hỏi.
Ngày cưới chưa quyết định, ý của ông bà cụ nhà họ Tần là hôn lễ càng nhanh càng tốt, không biết ý của Tần Mặc Lãnh ra sao.
Giản Hàng không xác định:
“Chắc là năm nay.”
Đàm Phong:
“Đừng quên gửi thiệp mời cho anh.”
Giản Hàng cười:
“Yên tâm, đến lúc đó người đầu tiên nói cho sẽ là anh, tiền phong bì anh đừng mong tiết kiệm được.”
Đang nói, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
“Nếu anh có chuyện gì thì trực tiếp nhấn chuông.”
“Được, cảm ơn.”
Giản Hàng nghe ra giọng con gái là y tá, mà giọng trầm thấp lạnh nhạt đến từ Tần Mặc Lãnh. Hai tuần không gặp, cô ấy mà lại có chút mong chờ trông thấy anh.
Có lẽ là muốn ăn bữa ăn cho người bệnh mà anh nấu.
Sau đó cửa được đẩy ra, một bóng dáng chỉnh tề đi vào.
Giản Hàng nhìn về phía Tần Mặc Lãnh, anh không nhìn cô, ánh mắt dừng trên người Đàm Phong.
Đàm Phong có sức ảnh hưởng nhất định trong giới vốn đầu tư mạo hiểm, là trai đẹp mọi người công nhận trong giới, khí chất xuất chúng, có năng lực cũng có thủ đoạn, Tần Mặc Lãnh biết anh.
Anh hơi gật đầu với Đàm Phong, vừa đi vừa một tay cởi cúc áo vest.
Đàm Phong đứng dậy, chờ Tần Mặc Lãnh bước tới gần, hai người cùng lúc duỗi tay, chào hỏi lấy lệ hai câu.
Tần Mặc Lãnh chào hỏi:
“Ngồi.”
Anh cởi áo vest, nhìn Giản Hàng, nhấc tay ném áo vest lên trên giường. Cổ áo vest phủ trên chiếc chăn mà Giản Hàng đang đắp, vạt áo buông xuống mép giường.
Giản Hàng nhìn áo vest màu đen, trong phòng rõ ràng có tủ quần áo, bên cạnh cũng có sô pha, anh đặt đâu không được lại cứ đặt trên chăn của cô.
Đàm Phong vừa nhìn là biết, đây là tính chiếm hữu của đàn ông đang phát tác. Động tác vứt áo vest ban nãy của Tần Mặc Lãnh là trong tiềm thức, mà hành động trong tiềm thức có thể nói lên được điều gì nhất, anh không thích người đàn ông khác đi lại gần Giản Hàng, thế là dùng áo vest của mình ngăn cách một đoạn khoảng cách vô hình.
“Đàm tổng uống trà hay là cafe?”
Tần Mặc Lãnh vén tay áo sơ mi lên, xắn lên mấy vòng, mở tủ trà nước ra, trưng cầu ý của Đàm Phong.
Đàm Phong không định ở lại lâu.
“Cảm ơn, không làm phiền hai người, tôi còn có chuyện.”
Anh dặn dò Giản Hàng chú ý sức khỏe rồi cáo từ rời khỏi.
Phong độ nên có Tần Mặc Lãnh vẫn có, tiễn người đến cửa phòng bệnh.
Đóng cửa, trong phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tần Mặc Lãnh đi đến cuối giường bệnh đứng yên.
“Y tá nói bữa tối em không ăn, tôi đã bảo dì giúp việc ninh cháo, muộn chút nữa đưa đến.”
Nói xong, anh đi pha cafe.
Thật ra Giản Hàng muốn ăn cháo do anh nấu.
Tần Mặc Lãnh quay lưng về phía cô pha cafe nói:
“Buổi tối em có chuyện gì thì tìm thẳng y tá.”
Giản Hàng hiểu ý anh, anh không rảnh, cũng sẽ không ở lại phòng bệnh chăm sóc.
Rất hợp cảnh là anh vừa nói xong câu đó, “soạt” tiếng áo vest từ trên giường trượt xuống rơi trên đất.
Tần Mặc Lãnh không nhanh không chậm đi tới, cúi người nhặt áo vest trên đất lên, ngay cả phủi cũng lười phủi một cái, xách cổ áo vest ném thẳng lên chiếc ghế bên cạnh giường.
Chiếc áo vo thành một cục.
Giản Hàng nhìn ra, anh không định cần chiếc áo này nữa. Áo rơi trên đất phòng bệnh, người mắc bệnh sạch sẽ như anh, nghĩ cũng biết là không thể mặc lại.
Tần Mặc Lãnh đứng bên cạnh giường, cao ngạo nhìn xuống:
“Em tức giận cái gì?”
Giản Hàng ngẩng đầu.
“Tôi làm sao phải tức giận? Anh cho rằng tôi đá áo vest xuống?”
Hai người hơn mười ngày không gặp, cô lại giày vò bản thân vào bệnh viện, Tần Mặc Lãnh có chút tâm trạng. Anh cũng không nói được là vì sao.
Giản Hàng giải thích áo vest tại sao rơi trên đất:
“Anh không đặt cẩn thận, tự trượt xuống đó.”
Anh không muốn ở lại chăm sóc, cô không đến nỗi phải giận anh.
“Bác sĩ nói em không theo kịp chế độ dinh dưỡng, sau khi xuất viện để dì Cảnh điều dưỡng cho em.”
Tần Mặc Lãnh quyết định nhìn vào mắt cô, hỏi cô:
“Ngày nào chuyển đến?”
Cuối cùng cũng nhắc đến chủ đề chuyển nhà.