Chẳng qua ba ngày sau khi chuyện nhận thân thích ở nhà hàng đã gây ra nhiều xôn xao, các tin tức bát quái nho nhỏ cũng nhao nhao lên đi lấy tin. Phó Hữu Minh bận bịu không ngừng, sáng sớm đã phân phó cho vú Trần chuẩn bị bữa sáng, liền sau đó cả thời gian nói tạm biệt với Cố Thiển Hi cũng không có.
Cố Thiển Hi cột mái tóc xõa tung đi xuống lầu, vú Trần đã nhìn thấy cô: “Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa mới ra ngoài. Cô ngồi xuống ăn một ít trước đi!”
“Vú Trần, vú gọi con là Thiển Hi được rồi!” Cố Thiển Hi có chút không quen nghe xưng hô như vậy. Cô bước xuống lầu ngồi xuống nhìn một bàn đầy món ăn sáng, sau đó lại không có tâm tình muốn ăn. Bà nội vừa đi tản bộ về, nhìn khuôn mặt chán nản của cô không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy, không thích ăn sao?”
Cố Thiển Hi lắc đầu: “Cháu chỉ cảm thấy lãng phí quá rồi! Bà nội, Hữu Minh thường không ở nhà ăn cơm, chỉ có ba người chúng ta kỳ thật không cần phải để vú Trần chuẩn bị nhiều như vậy.”
Bà nội vui tươi hớn hở cười, ngồi ở một bên, nhận ly sữa bò vú Trần đưa tới: “Về sau, mỗi ngày nó sẽ ở nhà ăn cơm! Vả lại bây giờ là lúc cháu nên bồi bổ thân thể, ăn nhiều một chút cũng không có hại gì đâu!”
Trong lòng Cố Thiển Hi liền cảm thấy rất ngon ngọt, cầm bánh mì bơ lên ăn.
Mà Trầm Tùy Tâm lại gọi điện thoại không đúng lúc, Cố Thiển Hi xem cuộc gọi tới là số lạ, dĩ nhiên chỉ là tiện tay tiếp điện thoại. Hoàn toàn không dự liệu được Trầm Tùy Tâm sẽ biết số điện thoại của cô.
“Cố Thiển Hi, cô tại sao lại muốn tuyệt tình như vậy?” Trầm Tùy Tâm ở bên kia điện thoại gầm lên: “Tốt xấu gì cô và Quý Vĩ đã là vợ chồng nhiều năm như thế, bây giờ trèo được cành cao lại nghĩ cách chèn ép anh ấy sao? Cô không phải không biết công ty quan trọng như thế nào đối với Quý Vĩ sao, rõ ràng chính cô đã âm thầm ở sau lưng giở trò!”
Cố Thiển Hi đang cười hì hì thoáng chốc mặt liền biến sắc, bà nội nhìn cô lơ đãng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Cố Thiển Hi vội vàng lắc đầu cười: “Là điện thoại của Tiểu Tuyết ở Mỹ gọi đến ạ!”
Trầm Tùy Tâm nghe giọng nói bà nội bên cạnh, liền đè thấp giọng lại nói: “Trưa nay gặp, đừng nói với tôi cô không có thời gian!”
Cố Thiển Hi không muốn đi, nhưng lại muốn biết Trầm Tùy Tâm nói chuyện gì, trông bộ dạng nổi giận của Trầm Tùy Tâm, cô không khỏi đối với Quý Vĩ có vài phần lo lắng.
“Được, tôi biết rồi!” Cố Thiển Hi cúp điện thoại, làm cách nào cũng không thể cười nổi.
“Thiển Hi!” Bà nội ăn không nhiều, lau miệng nói: “Giữa trưa cùng bà đi đến sân bay một chuyến! Ba mẹ của cháu chuẩn bị ra nước ngoài sinh sống, buổi trưa hôm nay bay. Bà cảm thấy cần phải đi tiễn họ!”
Cố Thiển Hi vụt đứng dậy, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, cô có chút trở tay không kịp.
Ở hoàn cảnh bình thường ba mẹ của cô không có nhiểu tiền đi du lịch, cho dù lần trước nhận một trăm vạn, nhưng cũng không phải là lông phượng sừng lân. Cô nhìn bà nội, trông bà ưu nhã ứng dậy: “Bọn họ đã có ý nghĩ như vậy, bà cũng chỉ giúp đỡ họ mà thôi.”
Cố Thiển Hi không phải người ngốc, biết rõ bà nội làm như vậy hoàn toàn vì mình. Trước kia cô luôn hy vọng có thể tách ra rời xa cha mẹ của mình, nhưng bây giờ cảm giác cũng không được tốt như ý nghĩ! Mặc kệ Diệp Thư Nghiên đối xử với cô thế nào, thì vẫn là người thân của cô!
“Nhược Tuyết cũng đi sao ạ?” Cô trầm giọng hỏi, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn bà nội cũng không có.
Bà nội nói: “Em gái cháu không đi, nó vẫn muốn ở trong nước!” Nói đến Cố Nhược Tuyết, sắc mặt bà nội có chút khó coi. Khó tránh khỏi nhớ tới Cô Nhược Tuyết hôm qua lộ ra tư thái được nuông chiều cao ngạo kia, một chút tôn ti lễ nghĩa cũng không biết. So với Cố Thiển Hi, quả thực chính là được dạy dỗ khác nhau.
Sau khi Cố Thiển Hi trở về phòng, cô ngồi sững sờ bên cửa sổ, quên sạch sẽ chuyện của Trầm Tùy Tâm.
Bà nội và Phó Hữu Minh đối với cô rất tốt, khiến cho cô cảm thấy kỳ lạ… Cô sờ lên bụng mình: Chẳng lẽ, chỉ vì đứa con trong bụng cô sao?
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ rơi trên đầu vai của cô, Cố Thiển Hi chìa tay đón một tia nắng, cảm giác trong lòng bàn tay dần dần trở nên ấm áp.
Qua nhiều năm, trong gia đình, cô vĩnh viễn đều là người trong suốt. Bất kể bi thương, vui vẻ, trời nắng hay trời mưa, ánh mắt Diệp Thư Nghiên vẫn sẽ không bao giờ đặt trên người cô! Bọn họ chỉ quan tâm tháng này Cố Thiển Hi sẽ đem về bao nhiêu tiền, toàn bộ quan tâm đều dành cho Cố Nhược Tuyết…
Cố Thiển Hi cảm giác mình như một con sóc chuột nhỏ cô đơn, trốn ở một góc khiêm tốn, dựa vào cái hang tiếp nhận một chút ánh sáng yếu ớt để sống! Cô nhìn ánh mặt trời trên tay, ấm áp mà tươi sáng, tất cả tầm mắt đều hóa thành năm ánh sáng!
Một giây tựa như vạn năm!
Cô kéo tầm mắt về, gọi điện thoại cho Cố Nhược Tuyết, cả nửa ngày Cố Nhược Tuyết mới bắt máy, giọng điệu không tốt: “Phó phu nhân, gọi điện cho muốn phân phó gì hay sao?”
“Nhược Tuyết! Chúng ta có thể nói chuyện thật tốt được không?”
Cố Nhược Tuyết vuốt vuốt những sợi tóc ẩm ướt, đem khăn tắm quấn thật chặt trên người: “Tôi đang nói chuyện rất tốt! Chị gọi điện cho tôi chỉ vì muốn giáo huấn thôi sao? Hừ, làm phu nhân nhà giàu đúng là có khác!”
Cố Thiển Hi còn muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng một người đàn ông truyền đến từ điện thoại: “Cưng à, đến đây cùng tắm đi! Đừng để anh chờ lâu quá chứ!”
“Nhược Tuyết, bây giờ em đang ở đâu vậy!” Cố Thiển Hi cảm thấy kỳ lạ: “Em bây giờ vẫn còn nhỏ, đừng làm ẩu!”
“Nhỏ?” Cố Nhược Tuyết liên tục cười lạnh: “Năm nay đã hai mươi bốn tuổi, nhưng cũng không thể so sánh với chị đã một lần kết hôn chứ! Chị cho rằng mọi đàn ông đều muốn tiếp nhận chị sao?”
Cố Thiển Hi không nói nên lời, cho dù đứng trước mặt Cố Nhược Tuyết cô cũng không thể làm gì, cô ấy có tính tình như vậy cũng là do gia đình gây ra. Bất kể như thể nào, thì cô cũng có trách nhiệm. Cô thấp giọng nói: “Hôn nhân không phải trò đùa, chọn sai một lần sẽ hối hận cả đời! Nhược Tuyết, chị không hy vọng em giống chị, đem tuổi thanh xuân của mình vụi lấp đi!”
Bên kia Cố Nhược Tuyết thật lâu không nói gì, lúc sau mới lên tiếng: “Cho nên tôi mới không học theo chị, tìm một kẻ nghèo đua đòi làm sang gả đi! Kết quả sẽ không rơi vào kết cục như vậy! Chuyện của tôi không cần chị quan tâm, có vết xe đổ của chị, tôi mới không dễ bị lừa!”
“Ba mẹ ấy!” Cố Thiển Hi khó thở: “Mẹ hôm nay sẽ bay ra nước ngoài, em không phải không biết. Chẳng lẽ không đi đưa tiễn bọn họ sao?”
“Tiễn cái gì mà tiễn! Người mẹ như vậy trong mắt đều chỉ có tiền, tôi thà như không có! Bà ấy thương tôi như thế, còn không phải bởi vì nghĩ tôi sau này sẽ gả cho kẻ có tiền, làm cho bà ấy cả đời cơm áo không lo sao! Hừ, hiện tại bà ấy đã được như ý muốn, thì còn cần gì tới tôi nữa!” Cố Nhược Tuyết vừa nói xong đã ngắt điện thoại, Cố Thiển Hi cả người ngây ra.
Cố Thiển Hi cảm thấy trong lòng Cố Nhược Tuyết nhất định không dễ chịu, xưa nay cô ấy đều coi bản thân là trên hết, vô luận học thức nhân phẩm đều do chị của cô ấy dạy. Mà Cố Nhược Tuyết thì chỉ một mực tuân theo lời dạy bảo của Diệp Thư Nghiên: Không có tiền thì xéo!
Nhưng bây giờ nghe Cố Nhược Tuyết nói, giống Diệp Thư Nghiên mấy ngày qua không có quan tâm cô ấy!
Khi Cố Thiển Hi gọi lại, Cố Nhược Tuyết đã tắt điện thoại. Cô có chút bất đắc dĩ, cả người nằm lên giường, nhìn trần nhà ngẩn người!
Trong phòng VIP ở một quán cà phê…
Trầm Tùy Tâm đã không còn thái độ bà hoàng như ngày xưa, thay đổi thành thái độ bình thường hèn mọn đến tận xương tủy. Cô ta vuốt bụng càng ngày càng to ra, thỉnh thoảng nhìn trên cổ tay một chút, cách thời gian hẹn đã tiếng, nhưng người cô ta đợi vẫn thủy chung không xuất hiện!
Điện thoại vang lên, là một tin nhắn: Thực xin lỗi, anh không thể lấy em!
Chỉ đơn giản mấy chữ, đã tuyên cáo giấc mộng của cô ta đã triệt để vỡ tan!
Cầm lấy điện thoại gọi lại, một lần lại một lần, một lần lại một lần, rốt cuộc bên kia cũng có người nhấc máy. Trầm Tùy Tâm nói: “Vậy đứa con của chúng ta làm sao bây giờ? Đứa con của anh, anh cũng không muốn, nó là cốt nhục của anh!”
“Em không phải đã thay nó tìm một người cha rồi sao!” Giọng nói của người đàn ông tàn nhẫn vô cùng, tựa như không có nửa điểm lưu luyến tình cảm: “Tùy Tâm, quên anh đi! Nếu như có thể, anh hy vọng em đừng sinh nó ra. Em cũng biết, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh! Trưa nay anh bay, có thể trong năm năm tới sẽ không trở về… Cuộc điện thoại này của chúng ta coi như là lời tạm biệt cuối cùng!”
“Anh không phải là người!” Trầm Tùy Tâm gầm thét: “Sự nghiệp của anh chẳng lẽ Trầm gia chúng tôi không thể giúp đỡ sao? Anh muốn cái gì thì nói đi, toàn bộ tôi sẽ cho anh!”
Người đàn ông cười mỉa mai: “Em còn có thể cho tôi cái gì? Tôi ở công ty của ba em nhiều năm như vậy, ông ta lại coi tôi như một con chó! Tôi đã tận tâm tận lực với Trầm gia các người, nửa cơ hội ông ta cũng không cho tôi! Tùy Tâm, đừng để cho chúng ta trở mặt, tôi không muốn làm tổn thương em!”
Tu tu… Điện thoại một lần nữa bị cắt đứa. Trầm Tùy Tâm khóc rống, nước mắt tràn đầy nhìn điện thoại: “Anh đã tổn thương tôi!”