Trải qua chuyện này, Cố Thiển Hi cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận bước vào Phó gia.
Bà nội cùng Phó Hữu Minh không hẹn mà gặp, rối rít đứng trước truyền thông công bố chuyện này, hai người đều cảm thấy chuyện này không gấp không được. Vạn nhất ngày nào đó người trong cuộc đổi ý, thì chẳng phải là đã đến miệng rồi còn bay mất sao?
Tô Tuyết ngồi trong phòng khách, hai tay chống hông lưng thẳng đứng chỉ chỉ Cố Thiển Hi.
Cố Thiển Hi bị nhìn đến phát ngượng, vội vàng cười làm lành ngồi cạnh Tô Tuyết: “Tiểu Tuyết à, chuyện này không phải mình cố ý giấu diếm cậu! Mình đây không phải đang định nói cho cậu biết đấy sao?”
“Đừng gọi mình là Tiểu Tuyết, cậu cho mình là chó mèo nhà cậu sao!” Tô Tuyết hiển nhiên vẫn còn tức giận! Cùng Cố Thiển Hi bênh vực, thân thiết, lớn lên, bạn cùng phòng, tại sao chuyện này cô không biết một chút nào! Vẫn là phải xem tin tức trên tạp chí mới biết được! Tô Tuyết liền cảm thấy, kể từ sau khi ly hôn, trí thông mình của Cố Thiển Hi rõ ràng đã cao lên mấy bậc nha!
Tình một đêm không chỉ cùng người đẹp trai giàu có, mà còn một phát trực tiếp vinh dự trở thành vợ nhà giàu luôn rồi!
Tô Tuyết lườm lườm, khiêu mi nói: “Cố Thiển Hi, cậu nói xem rốt cuộc đầu óc Phó Hữu Minh bị lừa đá hay bị cửa kẹp? Mình nghĩ mãi cũng không hiểu, anh ta xem trọng cậu ở điểm gì, còn dám dùng chiêu tiên hạ thủ vi cường này! Còn tuyên bố rõ ràng thân phận của cậu với thế giới, để cậu không kịp có cơ hội hối hận luôn!”
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
“Mình cũng cảm thấy Phó tiên sinh có chút quen mắt!” Thái độ Cố Thiển Hi có chút nghiêm túc, cô đã suy nghĩ rất lâu. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phó Hữu Minh, cô đã cảm giác như từng gặp anh ở đâu đó. Nhưng bất luận thế nào Cố Thiển Hi cũng không thể nghĩ ra, chính là nửa phần cũng đoán không ra!
Tô Tuyết lật ra một cái liếc mắt: “Nói đi, cậu thật sự tính kết hôn sau sinh con cho anh ta luôn à? Cố Thiển Hi, cậu yêu anh ta sao?”
Cố Thiển Hi có chút run sợ: Yêu? Không phải chứ, dù sao cũng chỉ gặp mới mười ngày!
Cô lắc đầu nói: “Mình chỉ cảm thấy Phó tiên sinh là một người không tệ! Ít nhất anh ấy có thể khiến mình cười! Yêu hay không yêu, thật sự mình không biết!”
“Vậy thì gả luôn đi!” Tô Tuyết thở dài, cô đứng lên đi tới trước cửa sổ, liền phát hiện xe Phó Hữu Minh vừa mới tới. Người đàn ông kia đứng dưới ánh mặt trời, cử chỉ tao nhã đang phân phó cái gì đó cho tài xế. Tô Tuyết quay đầu lại: “Tiện thể chọc tức cái tên Quý Vĩ cùng với kẻ thứ ba không biết xấu hổ kia đi, để cho hắn ta biết ai mới là người đáng trân trọng!”
“Tiểu Tuyết!” Cố Thiển Hi đứng dậy kêu: “Cậu không phải muốn đi Mỹ sao, khi nào thì bay?”
Tô Tuyết nhăn mày: “Ngày mai! Ông già nói, nếu mình không đi sẽ đem gia sản để lại cho vợ và con gái ông ta! Cậu biết mình rồi đấy, thà đem tiền đốt, cũng không muốn nó rơi vào tay người khác. Cho nên, Thiển Hi, có thể hôn lễ của cậu mình không thể tham dự! Nhưng mà cậu có thể quay phim chụp hình lại toàn bộ, đến lúc mình trở về là có thể xem lại được rồi!”
Cố Thiển Hi biết chuyện nhà của Tô Tuyết, tiến lên ôm lấy Tô Tuyết an ủi: “Ở đây sẽ không có việc gì! Cậu cứ yên tâm đi đi, nhớ đem cho mình một hồng bao lớn là được!”
“Này, Cố Thiển Hi, cậu đã gả cho một ông chủ giàu có như vậy còn muốn tiền của mình nữa à!” Tô Tuyết hừ hừ, liếc xéo!
Cố Thiển Hi nói: “Trước khi mình cùng Phó tiên sinh công chứng kết hôn cùng tài sản, cậu biết đấy, mình vẫn còn nghèo rớt mồng tơi! Khó được một lần bóc lột cậu, cậu phải cam chịu đi!”
Tô Tuyết tức giận đến mức khóe miệng co quắp, âm mưu tính toán trong đầu sẽ giúp Cố Thiển Hi tẩy não… Mặc dù, trong tiềm thức Tô Tuyết cho rằng dù cho có tẩy rửa đầu óc Cố Thiển Hi đi nữa thì nó cũng sẽ tự động reset lại, sau đó cứ như vậy tiếp tục dựa vào nó mà sống.
Chuông cửa vang lên, Tô Tuyết biết là ông chủ giàu có của Cố Thiển Hi đã đến. Cô liền đứng lên chào tạm biệt, sau đó ra mở cửa phất tay một cái với Cố Thiển Hi: “Cố Thiển Hi, đừng làm mình thất vọng! Nếu không mình sẽ lập tức bay về dẫn cậu đi bệnh viện phẫu thuật mở sọ đấy!”
Cô quay đầu, nhìn thấy Phó Hữu Minh hết sức lễ độ tránh ra, liếc Phó Hữu Minh một cái hạ giọng cảnh cáo: “Này ông chủ lớn, tôi nói cho anh biết, nếu như Thiển Hi nhà tôi có nửa điểm ủy khuất, tôi sẽ mang vợ con của anh cao chạy xa bay đấy! Còn nữa, cảnh cáo cái gì Mike kia, lời nói và hành động của anh ta một chút cũng không lãng mạn. Ở trong mắt tôi, chỉ là những thứ dối trá. Nói anh ta sau này đừng đến tìm tôi, nếu không quả đấm của tôi cũng không phải để trưng đâu!”
Tô Tuyết cũng không để lại mặt mũi cho Phó Hữu Minh, trên thực tế cho tới bây giờ cô chưa từng cấp cho bất cứ người đàn ông nào một sắc mặt tốt. Mấy ngày qua, Mike đeo bám ráo riết ép cô phát điên lên rồi… Cho nên mới quyết định đi Mỹ sớm một chút!
Khóe miệng Phó Hữu Minh chứa đựng nụ cười, còn chưa kịp trả lời đã thấy Tô Tuyết quẹo đi không còn bóng dáng.
Anh vào phòng, nhìn Cố Thiển Hi đem đồ đạc không nhiều lắm thu dọn lại, lúc này mới tiến tới thay cô xách một cái vali. Cố Thiển Hi vội vàng tiến lên nói: “Em có thể tự cầm được mà!”
“Ừ, tất nhiên! Chẳng qua bà nội đang ở lầu dưới, anh cũng không muốn bị giáo huấn một trận!” Phó Hữu Minh vẫn cười như cũ, sau đó xách vali lên: “Hơn nữa bây giờ em đang là đối tượng quan trọng cần bảo vệ!”
“Đối tượng quan trọng cần bảo vệ?” Cố Thiển Hi lặp lại một lần, cô có chút không biết nói gì. Bụng của cô không phải vẫn còn rất bình thường sao, như vậy không phải khoa trương quá chứ?
“Ừ! Biết gấu trúc không, em với nó cũng không khác nhau lắm!” Phó Hữu Minh xách thêm một cái vali: “Chúng ta đi thôi, bà nội còn đang chờ ở phía dưới!”
Mới vừa lên xe, điện thoại Cố Thiển Hi vang lên, là Diệp Thư Nghiên gọi tới. Cô có chút thấp thỏm, nghĩ tới có thể Diệp Thư Nghiên đã biết tin, cho nên gọi tới để giáo huấn cô!
Trong khi cô do dự việc bắt máy hay không bắt máy, đã nghe Phó Hữu Minh nói: “Bắt máy đi, trốn tránh không phải là biện pháp! Nên đối mặt, luôn phải dũng cảm đối mặt!”
Cố Thiển Hi gật đầu, lo lắng nhận điện thoại: “Mẹ!”
Bất ngờ, Diệp Thư Nghiện gọi điện tới không phải tìm Cố Thiển Hi mà chỉ mặt gọi tên muốn gặp Phó Hữu Minh!
Cố Thiển Hi cố gắng che điện thoại, nhưng dù không mở loa ngoài, giọng nói của Diệp Thư Nghiên vẫn lọt vào tai Phó Hữu Minh và bà nội. Bà nội ngồi ở bên trái Cố Thiển Hi, giả bộ nhắm mắt không nghe thấy, tiếp đó chỉ nghe thấy Phó Hữu Minh nhận điện thoại: “Là cháu!”
Trời ạ, mẹ sẽ nói gì vậy? Cố Thiển Hi bất an ngồi im, lộ ra mấy phần nôn nóng. Nhớ tới lần trước mẹ cô nhận khoản tiền kia, bỗng dưng có có cảm giác như sắp có động đất đến nơi rồi!
Diệp Thư Nghiên nghe vậy, lập tức giọng điệu đã khá hơn nhiều: “Hữu Minh à! Là như vầy, mẹ cùng ba nó muốn hỏi chút chuyện đứa nhỏ Thiển Hi này có mang thai thật không ấy mà?”
Rõ ràng, Diệp Thư Nghiên hỏi vấn đề này là có thâm ý khác. Bà có thể tự mình hỏi rõ Cố Thiển Hi, lại hết lần này tới lần khác muốn chính Phó Hữu Minh mở miệng!
“Đúng vậy! Nói đi, các người muốn gì?” Phó Hữu Minh trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tính tình con người một khi đã trở nên tham lam, dục vọng cũng sẽ tăng lên…
Cha dượng của Cố Thiển Hi ngồi một bên cười hắc hắc làm lành, ông ta tiếp lấy điện thoại của Diệp Thư Nghi, lên tiếng cười làm cho Cố Thiển Hi cảm thấy buồn nôn: “Cậu cũng biết, Thiển Hi nhà chúng tôi bây giờ đang mang thai… Cái thai trong bụng thực sự là bảo bối quý giá. Phụ nữ mang thai mười tháng cũng vô cùng gian nan vất vả, điểm này mẹ của Thiển Hi rõ ràng nhất! Mẹ của nó lúc sinh nó, bác sĩ nói đứa bé hơi bị dây rốn quấn ba vòng vào cổ, rất khó sinh, tất cả bác sĩ đều nói rằng hai đứa chỉ có thể bảo vệ một đứa…”
Phó Hữu Minh một chữ cũng nghe không lọt, thanh âm trở nên có chút tức giận: “Tôi không thích nghe nói nhảm!”
“Tôi biết cậu một thân bận rộn! Nhưng cậu cũng biết Nhược Tuyết nhà chúng tôi đã đến tuổi kết hôn rồi, gần đây đã tìm được đối tượng. Nhưng đối phương nói nhà tôi cần phải có năm trăm vạn mới đồng ý hôn sự này! Nhà tôi lúc đó cũng không còn cách nào, nghĩ cậu coi như là anh rể Nhược Tuyết… Điều này chắc cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ!”
Phó Hữu Minh ấn vào phím mở loa ngoài lên, trong xe đều là giọng nói buồn nôn của Tạ Khánh còn có Diệp Thư Nghiên đệm hát ở một bên. Cố Thiển Hi tựa hồ như chính bản thân cô có thể nhìn thấy da mặt dày của mẹ cùng cha dượng, đều nhanh dày như bức tường luôn rồi!
Cố Thiển Hi nắm chặt nắm đấm, rồi đột nhiên cô buông tay ra định rống một tiếng như muốn san bằng đất, nhưng bà nội đã nắm lấy tay cô.
“Tin tưởng Minh nhi!” Bà nội nói nhỏ nhẹ, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Trong mắt Cố Thiển Hi chợt dâng lên tầng nước mắt, cắn môi không dám trực tiếp nhìn bà nội!
Cô muốn nói xin lỗi, nhưng cảm thấy đều là dư thừa!
Tính nhẫn nại của Phó Hữu Minh có hạn, ghét cay ghét đắng loại người như vậy. Anh hừ một tiếng, châm chọc vừa cười vừa nói: “Các vị nên biết, cả thế giới này đều có cả tá phụ nữ nguyện ý sinh con cho tôi, thậm chí không oán không hối, hơn nữa còn không yêu cầu bất kỳ thù lao gì! Tôi lúc nào cũng có thể đổi đối tượng kết hôn, cũng có thể tùy lúc tùy chỗ mà bắt các vị trả lại một trăm vạn kia… Về sau nếu tôi còn nghe thấy các vị lấy điểm này để sai khiến Thiển Hi, tôi sẽ không để các vị sống yên ổn ở đây đâu!”
Cúp điện thoại, Phó Hữu Minh cũng không có giải thích lời mình nói vừa rồi là có ý gì.
Cố Thiển Hi không nói gì, chỉ quay đầu lại cắm thật chặt tay Cố Thiển Hi, cho cô một nụ cười ôn hòa làm yên lòng cô.
Mà trong lòng anh đã có tính toán!