Cố Thiển Hi sốt ruột, vội vã tạm biệt Tô Tuyết: “Bà nội bị bệnh, mình phải tranh thủ về đây. Tiểu Tuyết, chúc cậu và Mike tiên sinh hẹn hò vui vẻ!” Tô Tuyết hận không thể một cước đạp Cố Thiển Hi tới tận Thái Bình Dương, cô cắn răng nghiến lợi nói: “Cố Thiển Hi, mình thấy cậu thật sự trở thành con dâu Phó gia rồi! Chúc cậu cùng bạch mã hoàng tử sớm ngày như chim liền cánh, như cây liền cành!”
Cố Thiển Hi kéo khóe môi, không quay đầu lại nói: “Xuống địa ngục đi!”
Tô Tuyết ở đằng sau cười ha ha!
Ra đến cửa, Cố Thiển Hi nhìn Mike vẫn đứng đó chờ đợi, không khỏi tiến lên nói: “Mike tiên sinh, anh vào đi. Tiểu Tuyết nói anh vào nói chuyện một chút đấy! Chúc hai người trò chuyện vui vẻ!” Sau đó bước chân như gió đón một chiếc taxi chạy đến biệt thự Phó gia.
Bà nội Phó cầm ống nhòm nửa nằm trên ban công, hài lòng nhìn Cố Thiển Hi nhanh nhẹn xuống xe vội vã chạy vào, hấp tấp đưa ống nhòm cho vú Trần cất đi, sau đó híp nửa mắt giả bộ đau đớn không chịu nổi!
Cố Thiển Hi ném túi xách, khẩn trương chạy đến hỏi thăm: “Bà nội, bà làm sao vậy, Phó tiên sinh có gọi điện chưa?” Cô vừa mở miệng, sau đó liền phát hiện mình nói sai, nhất thời khóe miệng một trận run rẩy. Bà nội là người rất thông minh, chút ít tin tức như vậy sao anh ta có thể không biết mà không tới được?
Nhưng bà không hề để ý, làm như mình cái gì cũng không biết, lôi kéo thay Cố Thiển Hi suy yếu nói: “Hai người các cháu mau kết hôn đi, sau này cũng đừng một câu trước Phó tiên sinh hai câu sau Phó tiên sinh nữa, cứ trực tiếp gọi là Hữu Minh, như vậy mới thân mật!”
Cố Thiển Hi muốn nói: cháu thật sự không phải cháu dâu của bà đâu!
“Bà nội bà làm sao vậy?” Phó Hữu Minh rõ ràng cũng bị lừa quay về, bước chân vội vả, trên mặt còn có mấy vệt mồ hôi.
Anh đã sớm phải biết, lời của bà nội nhà mình không thể tin, vừa nhìn Cố Thiển Hi ở đây Phó Hữu Minh đã hiểu ra tất cả! Tính toán thời gian, té ra hôm nay phải đi bệnh viện! Bởi vì bác sĩ Trần nói, có mang thai hay không chỉ cần qua bảy ngày là có thể kiểm tra chính xác!
Bà nội, bà cũng không nên nóng lòng như vậy chứ? Phó Hữu Minh liếc mắt nhìn bà nội, lại nhìn Cố Thiển Hi vẫn chưa hiểu gì cả, cảm thấy chuyện này cần phải nói rõ với bà nội! Nếu không một ngày nào đó đầu óc Cố Thiển Hi rối loạn mà nói ra, phát hiện bị tính kế, không chừng cả đời này anh và Cố Thiển Hi coi như xong!
Bà nội hoàn toàn không đếm xỉa, ôm ngực nói: “Mau lên, hai người các cháu mau đưa bà đi bệnh viện! Bà đã hẹn bác sĩ Trần rồi!”
Cố Thiển Hi nào dám qua loa, thân thể người già nhất định không thể bị giày vò, sinh bệnh mà trì hoãn quá lâu sẽ dễ gây ra chuyện lớn. Cô vội vàng đỡ bà nội, trừng mắt liếc Phó Hữu Minh: “Hữu Minh, đừng chắn em!”
Hữu Minh? Đầu óc Phó Hữu Minh có chút run sợ: Đã bao nhiêu năm không nghe Cố Thiển Hi gọi anh như vậy rồi?
Hai người đỡ bà nội lên xe, một đường chạy thẳng đến bệnh viện!
Bác sĩ Trần là một người có trái tim như gương sáng, chỉ đơn giản bắt mạch cho bà nội liền nói một đống thuật ngữ y học mà Cố Thiển Hi không hiểu, làm cho Cố Thiển Hi sửng sốt lại sửng sốt! Xét đến cùng, nói tóm lại, tóm lại mà nói, cuối cùng chuyện này trở thành Cố Thiển Hi cầm một đống danh sách dài đi kiểm tra!
Bà nội vẻ mặt đau lòng nói: “Các cháu còn trẻ thỉnh thoảng đi hiến máu cũng không có việc gì lớn, coi như là vì bệnh viện cống hiến đi!”
Cố Thiển Hi dù có ngốc cũng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, mặc dù cô không nói gì nhưng vẫn làm theo lời bà nội đi kiểm tra.
Phó Hữu Minh thừa dịp cô không có ở đây vội vã ngồi bên người bà nội, có chút tức giận nói: “Bà nội, bà không nên đùa như vậy. Thiển Hi mặc dù có hơi ngây ngô, nhưng cô ấy không phải đồ ngốc, bà làm như vậy ngộ nhỡ bị cô ấy phát hiện, đến lúc đó cháu làm sao giải thích cho cô ấy?”
Bà nội đen mặt: “Anh chuyện gì cũng đã làm, còn muốn giải thích cái gì! Cả hai đều ở chung rồi, đương nhiên sống chết đều phải kết hôn!”
“Mấu chốt là bọn cháu ở chung chỉ vì say rượu thôi!” Phó Hữu Minh vô cùng bất lực: “Cháu vốn muốn để Cố Thiển Hi có những dấu hiệu trước, sau đó từ từ tính những chuyện khác! Nếu như bị cô ấy phát hiện cháu lỡ khiến cô ấy mang thai trước khi kiểm tra, bà nội đoán xem cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Bà nội đã hiểu đôi chút chuyện này rồi, mặc dù cảm thấy bản thân làm như vậy hình như có chút quá đáng, nhưng vẫn là đem mọi trách nhiệm đổ lên người Phó Hữu Minh: “Ai bảo cái tên tiểu tử thối anh cả ngày nghĩ biện pháp tùy tiện đuổi bà nội anh đi! Bà cũng có muốn nóng vội đâu, sao biết được chuyện này!”
“Được rồi!” Phó Hữu Minh nói rõ: “Là lỗi của cháu, chuyện tới đây là ngưng! Cháu bảo đảm, Thiển Hi cô ấy vẫn là cháu dâu của bà, chỉ là bây giờ không gấp được!”
Bà nội nhìn vẻ mặt Phó Hữu Minh một hồi, còn nghiêm túc như vậy, cau mày hỏi: “Lần này là thật, cháu không có gạt bà nội đấy chứ?”
Lại nói, chuyện “Sói đến rồi” đã xưa cũ như thế nào rồi? Phó Hữu Minh cảm thấy trước mắt bản thân mình thật giống như đứa trẻ chăn dê! Anh thở dài một hơi, ngồi xuống trước gót chân bà nội nói hết sức nghiêm túc: “Bà nội, bà có biết tại sao bảy năm trước cháu lựa chọn tiếp quản cơ nghiệp dòng họ không?” Ánh mắt bà nội chợt nổi lên khiếp sợ, Phó Hữu Minh gật đầu: “Đúng, chính là vì cô ấy! Cho nên bà nội, cháu thật sự không muốn bỏ qua cô ấy một lần nữa, lần này bà hãy để cháu tự làm chủ, cho cháu một chút thời gian được không?”
Bà nội có lẽ bị cảm động, ho khụ nói: “Chuyện của cháu bà mới lười quản! Chỉ cần cháu cố gắng đạt mục tiêu, bà nội sẽ ở bên cạnh ủng hộ! Tốt rồi, cháu đi đi… Nói đứa nhỏ đó không cần làm mấy việc kiểm tra rườm rà này!”
Phó Hữu Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa bước chân ra cửa đã cảm thấy không cười nổi! Bởi vì Cố Thiển Hi đang đứng ở cửa phòng khám, bác sĩ đi theo đang cố vấn gì đó, sắc mặt cô khó coi đến cực hạn!
Chẳng lẽ…
“Thiển Hi!” Phó Hữu Minh từ xa gọi tên Cố Thiển Hi, mà Cố Thiển Hi giống như con thỏ bị giật mình, đem tờ giấy kiểm tra ném đi rồi quẹo mất hút không thấy bóng dáng!
Hỏng bét! Phó Hữu Minh thầm kêu lên, vội vàng đuổi theo, lại phát hiện ở phía trước là một mấy ngã rẽ, căn bản tìm không thấy nửa điểm tung tích của Cố Thiển Hi!
Anh quay đầu lại nhìn thấy tờ giấy kiểm tra mà Cố Thiển Hi bỏ lại: Kết quả, chỉ số mang thai là %…
Ý chính là, cô thật sự đã mang thai?
“Cố Thiển Hi… Cố Thiển Hi…” Chạy đến phòng kiểm tra thử máu hô tên Cố Thiển Hi, cũng không nhìn thấy người, lúc này Phó Hữu Minh mới hấp tấp lên tiếng chạy tới: “Tôi là chồng Cố Thiển Hi!”
Bác sĩ đem báo cáo thử máu của Cố Thiển Hi đưa cho Phó Hữu Minh, nhìn bộ dạng vội vàng của anh, vẫn là không nhịn được cau mày nói: “Một tuần sau tới đây làm kiểm tra lần nữa! Còn đây là vitamin B, nhớ mỗi ngày một viên… Nhưng mà bà xã của anh hình như cũng không quá phấn chấn, anh hẳn phải khai thông cô ấy! Tuổi của cô ấy cũng không nhỏ, nếu không mang thai, sau này có thể không thể sinh con nữa! Sau khi mang thai, phụ nữ cũng sẽ có chút lo âu…”
Phó Hữu Minh không còn nghe được câu nào, cầm tờ giấy kiểm tra liền chạy về phòng của bà nội. Anh không biết vừa rồi tại sao Cố Thiển Hi vừa nhìn thấy anh lại chạy, hay bởi vì nghe được lời nói của anh với bà nội? Hoặc là bởi vì tin tức đột nhiên xuất hiện này hù dọa cô?
Nhưng mà nghe bác sĩ nói hình như Cố Thiển Hi không muốn đứa con này, Phó Hữu Minh không nhịn được khẽ cau mày!
Từ cửa sau của bệnh viện trốn ra, trái tim Cố Thiển Hi vẫn còn đập thình thịch, trong đầu cô vẫn là những chữ trên tờ báo cáo: chỉ số mang thai là %… Bà nội bảo cô làm kiểm tra là để làm gì? Chẳng lẽ đêm đó say rượu, đều là kế hoạch của Phó Hữu Minh? Nhưng mà không đúng, anh làm sao có thể đối với cô…
Lắc lắc đầu, Cố Thiển Hi cố gắng làm cho suy nghĩ của mình rõ ràng một chút, hiện tại việc quan trọng cần làm là đến một bệnh viện khác làm kiểm tra để chắc chắn! Bây giờ chẳng qua chỉ mới có mười ngày, làm sao có thể biết là mang thai hay không, nhất định là ảo giác, nhất định là bệnh viện đã nhầm lẫn rồi!
Nhìn không thấy bóng dáng Phó Hữu Minh, Cố Thiển Hi vội vã đón một chiếc xe, nói với tài xế: “Bác tài, phiền bác đi tới bệnh viện trung tâm chăm sóc mẹ và trẻ em!”