Lâm Phương Châu hỏi Hàn Ngưu Ngưu: “Ngươi biết làm thế nào để quyến rũ một người không?”
Hàn Ngưu Ngưu lắc đầu: “Ta không biết, ta chưa từng quyến rũ ai bao giờ”, sau đó dừng một lát rồi nhỏ giọng : “Cũng, cũng chưa có ai từng làm vậy với ta…”
Lâm Phương Châu sờ sờ cằm, “Ngươi nói xem, nam nhân và nữ nhân có khác nhau chỗ nào đâu? Trừ tư thế đi tiểu, rõ ràng là không khác gì cả, phải không?”
“Cũng, cũng có thể cho là như vậy…”
“Vậy thì tốt rồi,” nàng cao hứng mà đập tay một phách, “Trước kia ta cũng từng đi dụ dỗ nữ nhân.”
Ngày hôm sau, Lâm Phương Châu cùng với Hàn Ngưu Ngưu và Hoa Lý Kiều đi mua rất nhiều quần áo trang sức.
Sở dĩ rủ Hoa Lý Kiều đi cùng là bởi vì nhất định hắn là người biết ăn diện nhất.
Cái búi tóc gì, trâm cài hoa như thế nào, váy áo đi với trang sức ra sao, giày thêu kiểu gì để lộ ra đôi chân thon nhỏ… Hắn đều rất hiểu biết.
Lâm Phương Châu mua cho mình vài món, rồi cũng mua cho Hàn Ngưu Ngưu và Hoa Lý Kiều, khiến cả ba đều rất vui vẻ.
Hai ngày sau, Lâm Phương Châu dựng một sân khấu nhỏ trong viện của mình.
Sân khấu rất đơn giản, dùng cửa nguyệt môn làm bằng gỗ được đặt làm vách ngăn, bên trong là khu vực diễn kịch, bên ngoài là khán đài, ở đó có kê bàn ghế.
Tiểu Nguyên Bảo được nàng mời tới, hắn ngồi ở vị trí cho khán giả.
Lâm Phương Châu trang điểm xong, chậm rãi bước lên sân khấu.
Người khác mà hát tuồng thì gót sen sẽ từ từ xuất hiện, còn nàng thì đến nay vẫn chưa học được cách đi đứng như thế, đành phải bước từng bước nhỏ một, giống như thỏ vậy.
Vở kịch mà hôm nay nàng muốn diễn là “Hoàng đế Đường Minh nằm mộng ở Cung Quảng Hàn”, nàng đóng vai Hằng Nga, mặc một bộ đồ màu trắng, tựa như sương khói, dải lụa choàng nửa trong suốt lại thêu hoa, búi tóc kiểu ‘Triêu Thiên Kế’, trên trâm cài có hai sợi bông giả làm hoa, cắm một phen bộ biêu bạch ngọc., khi chuyển động sẽ khiến những hạt châu cũng đung đưa theo, cực kì xinh đẹp.
bộ: bước chân, diêu: rung động.
Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Nên gọi là trâm bộ diêu.
Y phục trắng như tuyết, mỹ nhân đẹp như nguyệt.
Vân Vi Minh cảm thấy trái tim mình đập bình bịch như con nai tơ lạc đường chạy như điên, khi nàng liếc một cái khiến hắn như con nai đang đu dây, tuy có chút vui sướng nhưng lại nơm nớp lo sợ nên không dám động đậy.
Lâm Phương Châu bắt đầu diễn, tuy ca từ và nhịp điệu đều không đúng lắm, nhưng may thay không có người đệm nhạc nên nàng đành nghĩ như thế nào thì diễn như thế.
Diễn xong một đoạn, nàng ngoắc ngón tay.
(Ebooktruyen.net)
Vân Vi Minh cho rằng nàng kêu hắn, đang định đứng dậy thì lại thấy Hàn Ngưu Ngưu mặc long bào giả chạy tới.
Hàn Ngưu Ngưu đóng vai Hoàng đế Đường Minh, hắn ở trong mộng hẹn hò cùng tiên nữ hằng nga ở Cung Quảng Hàn, trông rất chơi bời trăng hoa.
Vân Vi Minh nhìn mà chướng mắt, thật muốn một cước mà đá thẳng Hàn Ngưu Ngưu lên cung trăng.
Lâm Phương Châu diễn xong rồi, đi xuống khán đài, chậm rãi tới gần chỗ của Vân Vi Minh.
Hắn ngồi ngay ngắn ở trên ghế, không biết nàng muốn làm cái gì, cũng không nhìn nàng.
Đột nhiên một chân nàng đặt lên trên ghế dựa, hơi cúi người xuống, duỗi tay nhấc cằm hắn lên, hì hì cười nói, “Tiểu mỹ nhân!”
Thập Thất đứng bên cạnh thấy cảnh này, cả kinh đến mức cằm suýt rớt xuống, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Vân Vi Minh liếc hắn một cái.
Điện hạ đúng là điện hạ, tuy bị người khác đè ở trên ghế mà nâng cằm, nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn khiến người nhìn phải kinh sợ.
Thập Thất rùng mình, lắp bắp nói, “Ta ta, ta…… Mù! Cái gì ta cũng không thấy…” Nói xong thì lập tức xoay người, vừa quơ tay loạn vào không khí vừa chạy đi.
Hàn Ngưu Ngưu thấy thế, vội vàng đuổi theo, “Thập Thất đợi, đợi ta, ta cũng mù……”
Khi hai người đi xa, tiếng kêu oán giận của Thập Thất truyền tới: “Nếu ngươi có mù thì không đuổi kịp ta nhanh đến vậy đâu”
“Ừ ha.”
Vân Vi Minh rũ mắt không dám nhìn Lâm Phương Châu, nhẹ giọng nói, “Tiếp tục đi.”
Lâm Phương Châu lại có chút lo lắng: “Liệu Thập Thất có nói cho cha ngươi không nhỉ? Nếu cha ngươi mà biết ta giả trang thành nữ nhân quyến rũ con trai hắn, có khi nào hắn sẽ chém ta thành tám khối không nhỉ…”
“Hắn sẽ không nói đâu, chuyện này nói ra thì hắn được gì chứ.” Hắn đáp, nghĩ thầm: Đây đâu có phải ngươi quyến rũ ta, rõ ràng là đang đùa giỡn thì đúng hơn.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng bị nàng đùa giỡn mà hắn vẫn có thể vui vẻ chịu đựng, đúng là hết thuốc chữa… Hắn có chút tự giễu mà nghĩ.
“Tiếp tục.” Hắn lại thúc giục nàng.
“Tới lượt ngươi,” Lâm Phương Châu nắm lấy cằm hắn, nói, “Lúc này ngươi nên mắng ta là đồ lưu manh.”
“Đồ lưu manh, ngươi tiếp tục.”
“……” Lần đầu gặp được tiểu mỹ nhân đói khát đến vậy, Lâm Phương Châu cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục cũng không được mà dừng lại cũng không xong.
Cuối cùng, nàng quyết tâm, cúi đầu xuống mà nhanh chóng thơm lên môi hắn một chút.
Động tác của nàng quá nhanh, như chuồn chuồn lướt nước, khiến hắn chẳng cảm nhận được dư vị gì cả.
Hắn híp mắt, lim lim môi, không nói gì.
Lâm Phương Châu hỏi: “Ngươi có cảm giác gì không?”
Hắn kìm nén ý muốn ôm nàng vào lòng mà hôn, vô cảm lắc đầu, “Không, không thấy gì cả.”
“Ôi trời,” Lâm Phương Châu thở dài, “Ta sớm biết sẽ như vậy mà, xem ra là không được.”
“Ừ.” Hắn cũng cúi đầu, âm thanh hơi hạ xuống.
“Không sao,” Lâm Phương Châu vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi không cần nản chí, lúc khác chúng ta thử thêm vài lần nữa.”
Hắn gật đầu, nhỏ giọng nói, “Được, đều nghe tỷ tỷ.”
Một tiếng “Tỷ tỷ” này khiến trong lòng Lâm Phương Châu thấy rất hưởng thụ.
Nàng không nhịn được mà sờ soạng đầu hắn, “Giá như ta mà có một người đệ đệ như ngươi thì thật tốt!”
Hắn nghĩ thầm, ai muốn làm tỷ đệ với nàng.
Sau khi Vân Vi Minh rời đi thì vẫn luôn cúi đầu cười khẽ, biểu tình muốn bao nhiêu phơi phới liền có bấy nhiêu phơi phới, khiến Thập Thất không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn hỏi Hàn Ngưu Ngưu: “Ngươi nói xem, công tử và điện hạ làm trò gì vậy?”
“Công tử có thể làm gì điện hạ được?”
“Cũng đúng nhỉ.”
Hàn Ngưu Ngưu là một cô nương đơn thuần, Thập Thất không thể nhắc tới đề tài nào đó với nàng ấy được nên trong lòng có chút khó chịu.
Ban ngày nghĩ tới cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, vậy mà hắn mơ thấy công tử.
Công tử trang điểm thành Hằng Nga, uyển chuyển như rồng bay, xinh đẹp không gì sánh bằng, múa được một lát, đột nhiên vén váy lên, lộ ra cái đó rất lớn.
Sau đó Thập Thất bị doạ tỉnh..