Ở khách sạn tỉnh lại!
Trên giường lớn, cô gái bọc chăn giống như một con mèo đang ngủ say , chỉ lộ ra một cái đầu tóc đỏ sặc sỡ , cùng chăn phía dưới , một đôi chân mịn màng trắng nõn .
Một lát sau, Kỳ Như Ảnh lật người, mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, quai áo tơ tằm màu trắng từ trên vai của cô trượt xuống ngực , da thịt nõn nà lộ ra trong không khí , hé ra dung mạo tươi đẹp tuyệt sắc, vẫn còn đang buồn ngủ lim dim.
Nhìn quanh một vòng , mình tại sao lại ở trong khách sạn ?
Nhớ kỹ rõ ràng tối ngày hôm qua đi vào quán bar uống rượu ,hơn nữa cũng không uống được đến mức thần trí mơ hồ ! Cố gắng nhớ lại, nhưng mà một chút cũng nhớ không nổi tới, từ uống rượu đến tỉnh lại , chuyện lúc trước như bị xóa sạch .
Chuyển động thân thể , phát hiện toàn thân rời rạc tựa như mệt mỏi rã rời, tầm mắt của cô nhìn xuống ,trong phút chốc mở to mắt.
Thần linh ơi !
Có ai nói cho tôi biết , tại sao thân thể mình lại trần truồng!
Một loại ý nghĩ đáng sợ , như vi khuẩn vậy xâm nhập vào đại não cô , hù dọa cô nhất thời hoảng sợ .
“ Két ------Két-------“
Trên mặt đất trong túi sách Hermes lớn màu đen , truyền đến một tiếng rung , Kỳ Như Ảnh thân thể trần truồng tiến về phía mép giường , cầm túi sách , kéo khóa ra , từ bên trong lấy điện thoại ra .
Một cái tin nhắn! ! !
Cô rất nhanh mở tin nhắn , phía trên hiện lên"Kỳ Như Ảnh, thừa dịp cô không ở trong nước có người đang quyến rũ bạn trai Giang Thừa Dật của cô , không tin cô đến Kỳ Thị thử xem , bây giờ ngày nào bọn họ cũng dính chung một chỗ. “
Nhìn xong tin nhắn này , huyết áp Kỳ Nhu Ảnh bất ngờ lên cao , biết cô không ở trong nước,biết tên của bọn cô,người này nhất định là người quen,độ tin cậy tối thiểu có %,còn dư lại kia %,cô hy vọng là ngày Cá Tháng Tư sớm.
Ngập tràn tức giận cô xuống giường mặc quần áo nhanh chóng rời khỏi , lúc này trong đầu cô tất cả đều bị tin nhắn kinh người kia chiếm hết, không có ý định nghĩ chuyện khác .
Trên giường lớn , vén chăn lên , một bãi máu màu đỏ như cây hoa hồng xinh đẹp nở rộ.bg-ssp-{height:px}
Một hồi lâu.
Cửa phòng tắm mở ra , một người đàn ông cao to đã ăn mặc chỉnh tề , lững thững từ trong đi ra,sợi tóc màu nâu , ngũ quan thâm thúy sâu sa , tiếp xúc gần thấy có nét người Á Châu dịu dàng vừa có hình dáng hoàn mỹ như điêu khắc của người Châu Âu .
Một đôi con mắt hẹp dài , lười biếng mở nửa con mắt , thú vị nhìn giường lớn trống không .
Xe thể thao xe Porsche được ưa chuộng từ sân bay phóng nhanh đi ra .
Trong đại sảnh Kỳ Thị , Kỳ Như Ảnh bắt đầu xuất hiện , mọi người đều rối rít cúi người gật đầu với cô , giày cao gót cao tấc Anh , áo khoác da chồn ngắn tay mỏng màu trắng , tay cầm túi Hermes trắng , hơi thở tràn đầy , như nữ hoàng kiêu ngạo vậy.
Cô mặt lạnh , đi thẳng lên phòng Tổng Giám Đốc tầng .
Thư ký nhìn thấy là Kỳ Như Ảnh tới, hoảng sợ đứng dậy"Đại Tiểu Thư,cô làm sao lại tới đây?”
“ Tôi muốn tới , còn phải thông báo cho Dương Thư ký một tiếng sao?” Kỳ Như Ảnh lạnh lùng nói, mắt liếc về .
“Đương ….Đương nhiên không cần rồi !’’ Dương thư ký bị ánh mắt lạnh như băng của cô nhìn sợ hãi trong lòng , liền vội vàng lắc đầu .
Kỳ Như Ảnh cũng không muốn bị làm khó một nhân viên, trực tiếp hướng phòng làm việc đi tới,tâm tình của cô vô cùng phức tạp , trước mắt nhất định phải quan sát và đánh giá một cách khôn ngoan , lại sợ hình ảnh kia làm cô thương tâm.
Dương bí thư thấycô muốn đẩy cửa đi vào , hoang mang sợ hãi chạy tới ngăn cản “ Đại tiểu thư , cô không thể vào , Tổng giám đốc có khách !”
"Tránh ra ——" Kỳ Như Ảnh nhìn chằm chằm , đôi mắt ánh tia lửa , trong lòng càng lặng lề .
"Đại Tiểu Thư, cô cũng đừng làm khó tôi , cô không thể đi vào !” Dương thư ký đầu đổ đầy mồ hôi lạnh , cấp trên ra lệnh cô ta không dám phản kháng nhưng vị Đại tiểu thư này cô cũng không thể đắc tội nổi .
Kỳ Như Anh không thể cùng cô ta nói nhảm nữa ,đẩy Dương thư ký ra, dùng giày cao gót in (inches) đá văng ra cửa phòng làm việc.