Ăn được nửa chén cháo trắng, cô không muốn ăn nữa liền đơn giản rửa ráy tay chân nằm xuống ghế sofa trong phòng khách cuộn tròn lại thiếp đi.
Trong cơn chập chờn cô cảm thấy có người xuất hiện bên cạnh mình.
Cô chẳng rõ lúc đó là mấy giờ, mí mắt cô cũng nặng chình mặc dù cô ngủ không được an ổn. Nhưng lúc có bàn tay sắp chạm vào người cô, đôi mắt cô liền bừng mở, cũng hất bàn tay kia ra.
Ánh mắt cô cùng người đàn ông ở trong ánh sáng hơi mờ của đèn ngủ nơi phòng khách chạm vào nhau.
Anh lãnh đạm, cô cũng vậy. Chỉ hơn một chút mờ mịt vì chưa tỉnh hẳn khiến cô trong ngốc nghếch đáng yêu. Quan trọng là người duy nhất trong phòng có thể chứng kiến có cảm thấy vậy hay không.
Dịch Minh Độ khẽ liếc bàn tay vừa bị hất ra của mình, mày bất giác nhíu lại.
Nhưng cô không có nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang đanh lại của anh mà thản nhiên ngồi dậy, nhẹ giọng nói: "Ba mẹ hỏi anh đấy. Anh đã nói tiếng nào với họ chưa?"
"Trong bếp có cháo, anh đói thì ăn, không đói thì không cần ăn."
Cô nói mà chẳng muốn câu trả lời. Nói xong cô đứng dậy, bình tĩnh bước qua người anh, đi vào phòng ngủ.
Dịch Minh Độ cũng không hề đáp lại cô.
Giữa bọn họ không có nhiều nhiệt tình không phải mới ngày một ngày hai. Cho dù một năm nay mọi thứ đã có chuyển biến tốt hơn. Hiện tại chỉ như quay lại lúc đầu thôi.
Nhưng lúc cô đang loay hoay tìm chăn trong tủ, cô nghe thấy tiếng bước chân anh bước vào phòng.
Cô không ngẩng đầu, cũng chẳng đợi anh nói gì đã chủ động lên tiếng trước: "Anh có cần cuộc hôn nhân này nữa không?"
"Nếu anh không cần, chúng ta sẽ ly hôn."
Cô nói, giống như đang bàn luận chuyện lông gà vỏ tỏi. Giọng điệu không chút chập chùng, càng không nhìn anh.
Thời điểm này thật ra cô rất hi vọng anh dứt khoát.
Cô biết anh không phải người biết giải thích mặc dù cô chẳng hiểu gì về anh đủ để ở thời điểm này cô có thể lý giải được một chút nội tâm của anh, nên cô không cần anh giải thích, cô chỉ cần một câu trả lời.
Nhưng lúc anh lãnh đạm nói "không", cô cũng không có cảm xúc thất vọng gì.
Cô chỉ nghiêm túc nói: "Nếu sau này anh muốn ly hôn thì có thể nói một tiếng. Anh yên tâm, em sẽ không đòi hỏi anh cái gì, cũng sẽ không làm trò lằng nhằng với ba mẹ. Nếu anh không muốn giải thích nhiều với họ, chúng ta có thể giấu chuyện này đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tinh Cầu Cô Độc
2. Hậu Ái
3. Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
4. Cách Một Khoảng Sân
=====================================
"Nhưng nếu anh không muốn ly hôn, vậy hãy tuân thủ những nguyên tắc cần có cho một cuộc hôn nhân. Em sẽ xem như không có chuyện hôm nay, cũng không muốn thấy chuyện hôm nay lập lại."
"Anh làm được không?"
Cô nhìn anh, đạm thanh hỏi.
Còn anh lại đứng ở cửa nhìn cô, thật lâu vẫn không nói câu nào.
Cô bỗng nhiên cảm thấy vô lực.
Nên cô không đợi anh đáp lại nữa, dù sao những lời đó cô không phải đang thương lượng với anh, mà chỉ nói cho anh biết thôi. Cho nên cô thản nhiên ôm chăn đứng dậy, xuyên qua anh đi ra ngoài, hướng phòng cho khách mà đi.
Cô không cho rằng hành động phân phòng của mình là đang giận dỗi. Chỉ đơn giản là mùi nước hoa phụ nữ trên người anh khiến cô khó chịu. Chỉ thế thôi.
Cô cho rằng anh cũng không muốn ngủ cùng cô mới phải. Nên khi cảm nhận thấy mình bị ôm lấy trong lúc mơ màng, cô mới giật mình.
Sau khi giật mình cô cũng có giãy giụa, nhưng vòng tay đang ôm lấy cô quấn rất chặt, cô giãy không ra. Thật ra cô cũng không phải rất bài xích... Không, cô là để tâm chết lặng, không muốn đi cảm nhận cái gì từ anh nữa. Trên người anh đã không còn mùi vị kia cho nên một hồi cô liền buông xuôi, chỉ càng quấn chặt chăn rồi mặc cho anh ôm.
Giữa họ vốn là chuyện gì nên có đều đã có, mấy năm cũng không có cãi cọ mà vô cùng an ổn, thời điểm này lại giống như chưa từng có gì xảy ra. Cô không muốn anh chạm vào mình, mà thời điểm này cô cũng không thể để anh chạm vào.
May mà anh không có làm gì khác, chỉ im lặng ôm cô.
Một đêm cứ như vậy trôi qua.
Một ngày những tưởng đặc biệt, kết quả lại kết thúc trong tĩnh mịch.
Sáng sớm, cô bị nóng tỉnh.
Không biết từ lúc nào cô đã bị người đàn ông thân mật dán vào, mặt úp vào ngực anh, tay chân khăng khít không rời.
Có một khoảnh khắc cô cứ ngỡ như tất cả chưa từng có gì thay đổi, càng không có ngày hôm qua.
Nhưng lý trí luôn lãnh tĩnh hơn người của cô khiến cô nhanh chóng nhận ra đây không phải phòng ngủ của họ rồi nhận thức được hiện thực.
Người đàn ông lúc này không còn ôm cô quá chặt, vẫn đang ngủ say nên cô chỉ cần dùng lực một chút liền từ trong ngực hắn lui ra, nhàn nhạt bước xuống giường. Đứng ở bên giường nhìn anh, cô bỗng tự nở một nụ cười giễu cợt bản thân rồi dứt khoát rời khỏi phòng.
Người đàn ông trên giường ngay thời điểm cô quay lưng đã mở mắt ra.