Từ sau chuyện kia đã một thời gian, cô cũng chỉ mới gặp lại Giang Minh, đương nhiên cũng không có khả năng biết tình huống của Phạm Lộ Thu thế nào. Cô cũng hiểu ý của Giang Minh nên không khỏi cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng lên nói: “Em sẽ hỏi anh ấy. Nếu anh ấy thật sự có dính líu đến Phạm Lộ Thu thì em sẽ không để ý mình oan ức chịu đựng đâu.”
Mỗi một mối quan hệ đều có điểm mấu chốt không thể đụng vào. Có lẽ Giang Minh cho rằng cô vì hạnh phúc gia đình mà cam chịu tủi thân nhưng thật ra không phải.
“Em có thể dứt khoát ra đi một lần thì vẫn có thể đi lần thứ hai.”
“Còn đứa nhỏ thì sao?”
Giang Minh không có day dưa chuyện kia mà ngược lại hỏi.
Mộ Đồng Đồng theo bản năng đưa tay lên xoa xoa bụng dưới còn chưa có nhiều cảm giác tồn tại ngoài chính mình. Cô không có bâng khuâng nhiều đạm thanh nói: “Đứa nhỏ là máu mủ của nhà họ Dịch. Nếu thật sự có ngày em cùng anh ấy ly hôn, đường ai nấy đi, đứa nhỏ chỉ có thể để lại cho anh ấy.”
“Anh có thể…”
Mộ Đồng Đồng lắc đầu với hắn, cười nhẹ như mây.
Giang Minh bị cắt ngang chỉ biết nhíu mày, không tán đồng nhìn cô.
Mộ Đồng Đồng đương nhiên biết hắn muốn nói gì, cũng không phải cô không quyến luyến đứa nhỏ. Chỉ là…
“Anh trai, nếu có ngày đó, xin anh đừng can thiệp vào.”
Lúc trước khi ba mẹ mất cô tưởng rằng cả đời mình sẽ cô đơn đến già. Thời điểm lộ ra cái hôn ước kia, cô vẫn luôn dùng tâm thái lẳng lặng sống qua ngày, không mong mỏi gì cả. Cô biết mình thích Dịch Minh Độ, cũng quyến luyến hạnh phúc này, nhưng cô không muốn gây áp lực cho mình nên luôn dùng một loại tâm thái gần như là hờ hững để trải qua tất cả. Cô cũng thấy mọi thứ không sai, nên khi Giang Minh nhắc đến Phạm Lộ Thu, cô nhận ra sự tồn tại này, cũng đem nó đặt trong lòng, nhưng lại chưa từng xem nó quan trọng.
Từ lúc kết hôn với Dịch Minh Độ, nói thật cô đã chuẩn bị hết tất cả những khả năng có thể xảy ra với mình rồi. Lúc này đây cô chỉ đang dùng loại tâm thái này đi trải qua mọi thứ thôi.
Giang Minh không hiểu, mà quả thật là không muốn hiểu chút nào.
Đến cuối cùng hắn chỉ biết bực bội hỏi: “Em cảm thấy như vậy là tốt sao?”
Mộ Đồng Đồng im lặng nhìn hắn. Ý tứ trong đáy mắt lại rất rõ ràng, thấu triệt.
Cũng khiến Giang Minh không biết nên nói gì nữa.
Ngược lại là Mộ Đồng Đồng chủ động nói chuyện: “Phạm Lộ Thu bây giờ thế nào?”
Cô như vậy cho thấy cô không có nói suông mà thờ ơ cho qua chuyện này. Cô cũng biết tự mình nhìn rõ chân tướng mà không phải để cho người ta lừa dối.
Về Phạm Lộ Thu, nếu Giang Minh không nhắc chắc cô cũng không nhớ đến cô gái kia. Mà hiện tại khi nhắc đến, cô cho rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, Dịch Minh Độ không nên là có dây mơ rễ má gì với cô ta nữa mới đúng. Mặc dù quãng thời gian kia cũng có khiến cô bâng khuâng, nhưng nó không có nhiều, vì cô tin tưởng người đàn ông kia.
Biểu tình của Giang Minh có phần hòa hoãn hơn, dù còn chút bực bội vì Mộ Đồng Đồng không biết yêu thương bản thân nhưng vẫn nói: “Chắc em không biết lúc em bị bắt cóc, cô ta cũng vậy đi?”
Này thì Mộ Đồng Đồng không biết thật. Người đàn ông kia chỉ giải thích cho cô biết mọi chuyện chỉ là diễn trò, hắn không phải có ý muốn nối lại tình xưa với Phạm Lộ Thu, tất cả là vì để bảo vệ cho cô thôi chứ không có nói nhiều hơn. Đương nhiên càng không nói Phạm Lộ Thu ra làm sao, thế nào.
Thấy cô gật đầu, Giang Minh không khỏi mắng thầm người đàn ông lạnh lùng như tảng đá kia.
Mặc dù không muốn nâng hình tượng tốt đẹp của người đàn ông kia trong lòng Mộ Đồng Đồng lên nhưng hắn vẫn phải nói rõ: “Vì hắn quá mức sủng ái Phạm Lộ Thu nên khiến cho đối thủ của anh ta nhầm tưởng, kết quả đem cô ta bắt lại, dùng làm vật uy hiếp anh ta.”
“Sau khi lợi dụng cô ta xong liền không thèm quan tâm nữa. Anh có để ý một chút thì hình như cô ta không sao cả, nhưng người thì không biết đi đâu rồi, sau đó không thấy xuất hiện.”
Hắn vừa nói vừa nhìn dáng vẻ của Mộ Đồng Đồng, thấy cô không có biểu hiện khác thường thì tâm tình bất giác trầm tĩnh lại.
Đôi lúc hắn không biết nên nói tính cách của Mộ Đồng Đồng thế này là tốt hay xấu nữa.
“Anh cũng muốn nhắc em vậy thôi. Hiện tại em đang mang thai, đáng lẽ anh không nên nói với em chuyện này. Nhưng anh nghĩ nên nhắc, để em chuẩn bị tâm lý.”
“Anh sợ cô ta sẽ trở lại sao?”
Mộ Đồng Đồng nhẹ giọng nói, cũng hiểu được ý của hắn.
Giang Minh gật đầu: “Chẳng sợ cô ta làm ra sóng gió gì, chỉ sợ cô ta làm em khó chịu thôi.”
“Em biết rồi. Em sẽ chú ý.”
Mộ Đồng Đồng nói đến đây thì ngoài cửa quán cafe đi vào một người.
Tiếng chuông đinh đang thu hút sự chú ý của cô, cũng khiến cô đưa mắt nhìn tới.
Giang Minh không hiểu cũng làm như vậy.
Lúc nhìn thấy người đàn ông kia, hắn đương nhiên không có thái độ vui vẻ gì rồi.
Này là muốn quản đến mức đi ra ngoài cũng không an tâm à?
Hay không muốn cho hắn gặp Đồng Đồng?