Nụ hôn của Nghiêm Dịch Trạch sâu sắc trìu mến, những cảm xúc ẩn chứa trong đó gần như làm cô nghẹt thở khiến cô không thể tự thoát ra được.
Nhưng Tần Di cuối cùng vẫn đẩy anh ra, trong nháy mắt hai môi tách ta mà cô còn có chút không nỡ.
“Tôi… làm đau em sao?” Nghiêm Dịch Trạch ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
“Tôi không quen cho lắm…” Tần Di nhanh chóng lắc đầu giải thích, nói rồi không biết làm sao để nói tiếp chỉ sợ cô nói làm anh khổ sở.
“Thật có lỗi, là tôi quá nôn nóng!”, Nghiêm Dịch Trạch nói xong rất nghiêm túc lại bổ sung một câu: “Về sau sẽ không thế nữa, ít nhất đến trước khi em hoàn toàn yêu tôi, tôi sẽ chú ý”.
“Cám ơn anh”.
Tần Di chưa từng nghĩ Nghiêm Dịch Trạch sẽ dễ thoả hiệp như thế, mà còn thoả hiệp triệt để đến vậy.
Trong ấn tượng của cô, những đứa trẻ sống trong những gia đình giàu có như Nghiêm Dịch Trạch sẽ ích kỷ, độc đoán, kiêu ngạo và sẽ không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng người xung quanh luôn phải làm theo ý họ.
Tiêu Hạng chính là một cái ví dụ điển hình.
Nhưng Nghiêm Dịch Trạch trước mặt cô lại làm sụp đổ hoàn toàn hình ảnh của những đứa trẻ giàu có trong trí tưởng tượng của cô. Anh sao có thể ân cần, dịu dàng, thấu hiểu đến vậy? Làm thế nào anh ta có thể dễ dàng thỏa hiệp với một người phụ nữ dễ dàng như thế?
Chẳng lẽ đây là tình yêu sao? Tần Di không tin.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên không phải không có trong đời thực, nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra với cô và Nghiêm Dịch Trạch, chứ chưa kể đến việc chắn giữa họ còn có Tiêu Trạch người mà cô đã yêu hơn ba năm suýt chút nữa trở thành vợ chồng.
“Đang nghĩ gì thế?” Nghiêm Dịch Trạch đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Tần Di tò mò hỏi.
“Không có gì, anh có thể ra ngoài một lúc để tôi thay quần áo không?” Tần Di nhanh chóng che giấu nội tâm hoang mang của mình cúi đầu nhỏ giọng nói, “Đừng để bà đợi sốt ruột đấy!”.
“Được chứ!” Nghiêm Dịch Trạch gật đầu rồi quay người đi tới muốn kéo vali của cô đi.
“Đợi chút! Quần áo của tôi vẫn ở trong đó…”
Tân Di lời còn chưa nói hết, Nghiêm Dịch Trạch liền cười nói, “Tôi biết! Em đợi một chút!”
Nghiêm Dịch Trạch vừa ra đến cửa nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến thành ngây ngô, kéo lấy rương hành lý đi ra ngoài.
Tần Di phiền muộn liếc mắt, không biết Nghiêm Dịch Trạch muốn làm cái gì? Anh thật muốn để cô mặc áo cưới hay đồ ngủ đi thăm viếng ông bà nội ngoại?
Lúc Nghiêm Dịch Trạch quay lại thì thấy Tần Di đang cầm kéo bất lực nhìn chiếc váy cưới màu trắng trải trên giường.
“Em định làm gì?”
“Tôi đang xem làm thế nào để sửa bộ áo cưới này để có thể mặc ra ngoài!” Tần Di quay đầu nhìn cái hộp lớn màu đen trong tay anh nhíu mày hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đồ tý nữa em mặc đó!” Nghiêm Dịch Trạch cẩn thận đem hộp đặt lên giường, lấy ra một chiếc sườn xám dài tay màu lam ướm lên người cô, “Chắc cũng vừa đấy em thử xem”
Tần Di cúi đầu mắt chiếc sườn xám được may tỉnh xảo trong tay cô chạy đến nhà vệ sinh thử. Bộ sườn xám này rất vừa vặn, giống như nó đặc biệt được làm cho cô.
Nhưng Tần Di biết rõ bộ sườn xám này không thể nào là làm cho cô vì không có đủ thời gian hơn nữa Nghiêm Dịch Trạch không thể nào biết chính xác số đo của cô.
Thế sườn xám này là của ai? Hay là những người phụ nữ trước đây của Nghiêm Dịch Trạch, nghĩ đến đây Tần Di đột nhiên cảm giác toàn thân đều có chút không tự nhiên.