Nghiêm Dịch Trạch gật đầu, phất tay đuổi La Kỳ ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng lại, Tần Di liên đứng dậy giận dữ nhìn anh, “Nghiêm
Dịch Trạch, anh chơi tôi?”.
“Có sao? Sao tôi lại không biết?” Nghiêm Dịch Trạch nhẹ nhàng thoải mái mà cười, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Tần Di hai tay đặt tại trên mặt bàn, nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang đối diện, “Anh còn dám nói không có? Thế anh giải thích cho tôi tấm hình kia là thế nào? Anh không phải nói sẽ chặt tay
Tiêu Hạng sao! Sao lại không làm?”.
“Ồ hoá ra em cảm thấy La Kỳ quá nhẹ tay! Không sao, bây giờ tôi sẽ gọi điện để cậu ấy chặt tay của Tiêu Hạng!”.
Dứt lời anh lấy điện thoại di động ra giả vờ muốn gọi thì Tần Di nhanh chóng đi đến cướp xuống căm tức nhìn anh nói, “Anh dám!“.
“Em thấy tôi là người làm việc mà không cân nhắc hậu quả sao? Tôi chỉ đùa em chút thôi, đừng kích động, đưa di động cho tôi!”
Nghiêm Dịch Trạch cười đưa tay Tần Di nhanh chóng đem điện thoại giấu ở sau lưng, lui lại một bước, mặt cảnh giác nói, “Không đưa!”.
“Nếu em thích chiếc điện thoại này thì tặng cho em Nhưng phải trả sim lại cho tôi!”.
“Nghiêm Dịch Trạch có phải anh thấy tôi rất ngốc không?“ Tần Di cười lạnh.
“Tôi không thấy em ngốc!” Nghiêm Dịch Trạch lắc đầu, lại nói thêm, “Mà thấy em rất ngốc! Tiêu Hạng là em họ tôi, tôi có tức giận hơn nữa cũng không thể làm ra chuyện thái quá? Tôi cũng không phải anh ta, nếu tôi thật sự muốn chặt tay anh ta thì cũng phải về nhà mới gọi điện cho La Kỳ, lúc ấy thì Tiêu Hạng đã không còn ở nhà hàng nữa rồi!”.
Nghiêm Dịch Trạch cười tủm tỉm giải thích Tần Di lúc này mới phát hiện mình quá lo lắng nên đã bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng như vậy.
Tần Di chán nản nói không biết nói gì, anh lại nói sang chuyện khác, “Được rồi ngồi xuống ăn cơm đi!
Không lại về muộn bà nội sẽ tức giận!”.
Cơm nước xong xuôi, về đến nhà bà Nghiêm còn chưa ngủ, gặp hai người bình an trở về, lúc này mới đứng dậy trở về phòng.
Khi đến cầu thang, bà đột ngột dừng lại quay sang mỉm cười với Nghiêm Dịch Trạch, “Ôi suýt nữa quên mất! Dịch Trạch, bà nội bảo người nấu canh cho con! Con giờ uống luôn đi!”.
Đây là lần đầu tiên Tần Di thấy bà bảo anh ăn đồ trước khi đi ngủ, trong lòng mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.
Kết quả cô và anh vừa về đến phòng đang muốn đi tắm thì thấy mặt anh đỏ bất thường, như vừa uống rượu.
Ánh mắt anh nhìn cô cũng làm cô run rấy, như con thú đói đột nhiên bắt được con môi.
“Dịch Trạch, anh… anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”. Tần Di thận trọng hỏi một câu, Nghiêm Dịch Trạch lại đi đến ôm cô vào trong ngực nhìn thẳng vào cô nói, “Đi bệnh viện vô dụng! Thứ tôi cần chính là em”.
“Anh nói lung tung gì đấy? Thả tôi ra”. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng đầy thế nào cũng không thể thoát, hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh nóng bỏng dọa người, hô hấp cũng nóng hơn bình thường.
“Tôi rất tỉnh táo! Tôi biết rö mình đang làm gì!“. Câu trả lời của anh làm cô nhíu mày. Nhìn kiểu gì cũng thấy anh có vấn về. Cơ thể người bình thường làm sao có thể trở nên nóng bỏng như vậy?
“Người anh rất nóng có phải phát sốt không! Ngoan, anh nhanh buông tôi ra! Tôi cùng anh đi bệnh viện!”. Cô cố gắng thuyết phục anh nhưng Nghiêm Dịch Trạch chỉ lắc đầu cười khổ.
“Em đến cùng là ngốc thật hay giả ngốc? Lẽ nào em không phát hiện canh vừa rồi bà đưa có vấn để? Em đêm nay chạy cũng không thoát!“.
“Nghiêm Dịch Trạch anh đã nói không miễn cưỡng…” Tôi.
“Ưm ưm…” Tần Di còn chưa nói xong môi cô bị môi anh chiếm đóng.