Tân Di nghi hoặc nhìn Tiêu Hạng lại nhìn thấy anh ta xám xanh.
“Vân Hạ, cô đang nói linh tinh gì thế! Nhanh lên giường đi!”.
“Hạng, cầu xin anh cứu lấy con chúng ta, cầu xin anh…”, Vân Hạ sống chết bám lấy vạt áo Tiêu Hạng, không để ý Tiêu Hạng nói gì cũng không buông tay, hai người dây dưa không dứt làm Tiêu Hạng trông rất chật vật.
Thấy hai người lôi kéo như thế Tần Di đưa đứa nhỏ cho Nghiêm Dịch Trạch đi đến trước mặt Vân Hạ từ trên cao nhìn cô ta.
“Vân Hạ, có việc này có lẽ cô hiểu nhầm rồi!” Vân Hạ ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Di lộ ra nụ cười tươi rói, đưa tay ôm lấy khuỷu tay Nghiêm Dịch Trạch, “Nghiêm Dịch Trạch mới là chồng của tôi!”
“Cô…cô đang nói cái gì?” Vân Hạ nghẹn họng trân trối nhìn Tần Di không dám tin tưởng lỗ tai mình.
“Tôi nói tôi với Tiêu Hạng không hề ở bên nhau, Nghiêm Dịch Trạch mới là người đàn ông của tôi!” Tần Di hít một hơi thật sâu nhìn đứa nhỏ trong ngực Nghiêm Dịch Trạch, “Với cả hôm nay tôi cũng không phải đến hỏi tội cô, tôi chỉ đại diện cho bà nội của Nghiêm Dịch Trạch đến thăm cháu ngoại mà thôi!”
Sau khi cô ta nghe rõ ràng nước mắt nước mũi chảy dài kéo lấy Tiêu Hạng không ngừng hỏi cô nói có thật không.
Tiêu Hạng không cam lòng ngẩng đầu nhìn Tân Di một cái rồi gian nan gật đầu với Vân Hạ. “Tốt quá rồi tốt quá rồi! Chúng ta có thế ở bên nhau rồi, chúng ta cuối cùng có thể ở bên nhau rồi!”
Thấy Vân Hạ vừa cười vừa khóc lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Hạng, trong lòng Tần Di bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, trước hôm nay cô rất hận Vân Hạ.
Hận Vân Hạ là bạn tốt nhất của cô còn đi quyến rũ Tiêu Hạng, ngay đám cưới của cô còn tặng cho cô món quà cưới mà cô không thể nào chấp nhận.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô cảm giác Vân Hạ cũng không phải là rất đáng hận, ngược lại có chút đáng thương, bởi vì cô có thể cảm thấy rõ ràng Tiêu Hạng không hề yêu Vân Hạ.
Nếu không thì làm sao chuyện cả thế giới đều biết mà Tiêu Hạng lại không nói Vân Hạ? Còn để làm ra trò cười lớn như thế trước mặt mọi người. Có lẽ ngay từ đầu chuyện của Vân Hạ đã được định sẵn là một bi kịch.
“Chắc là hai người còn nhiều chuyện để nói, chúng tôi khôg ở đây làm phiên nữa!” Tần Di nói xong buông tay đang đặt trên khuỷu tay Nghiêm Dịch Trạch quay người rời đi, bóng lưng của cô bỗng nhiên có chút thoải mái không diễn tả được.
“Tân Di..”
Tiêu Hạng gọi cô một tiếng, Tần Di quay đầu nhìn Tiêu Hạng cắn chặt môi, đôi mắt không cam lòng thấy cô cười nói, “Chăm sóc tốt cho Vân Hạ, cô ấy rất yêu anh!”
“Đợi một chút, anh…”
Tiêu Hạng đang muốn đuổi theo thì thấy Nghiêm Dịch Trạch lại chặn trước mặt đột nhiên đưa đứa nhỏ nhét vào trong ngực anh ta, “A Hạng, anh với vợ về đây! Mai nhớ đến tìm anh chơi nhé!”.
Đứa nhỏ trong ngực Tiêu Hạng đột nhiên khóc lớn làm khuôn mặt Tiêu Hạng cứng đờ nhanh chóng đưa đứa nhỏ để Vân Hạ cho bú. Đợi đến khi anh đuổi đến bãi đỗ xe thì Tần Di và Nghiêm Dịch Trạch đã rời đi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn lối ra của bãi đỗ xe siết chặt nắm đấm, “Tần Di, em là của anh! Không ai có thế cướp em đi! Anh thề!”.
Tân Di và Nghiêm Dịch Trạch không biết Tiêu Hạng âm thầm thề. Trên đường Tần Di tâm tình cực kỳ tốt, nhìn mọi thứ đều cảm thấy rất thoải mái.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tần Di phát hiện đường đi có chút lạ lãm.
“Cục dân chính!” Khoé miệng Nghiêm Dịch Trạch hơi nhếch lên.
“Cục dân chính?”, Tần Di sững sờ, đột nhiên nhớ tới cô và Nghiêm Dịch Trạch vẫn chưa đi cục dân chính làm thủ tục kết hôn, nghiêm túc mà nói thì hai người vẫn không phải là cặp vợ chồng được pháp luật bảo vệ.
Tần Di cẩn thận nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang hưng phấn hỏi, “Chúng ta có thử từ từ mới đi đăng ký không? Tôi… tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt!”.