Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới đại sảnh: “Cậu Trần, còn không định đi lên sao? Thục Hiền của chúng ta đã rất sốt ruột chờ”
Theo mọi người ồn ào, Phương Thục Hiền lập tức đỏ mặt: “Đừng nói bậy”
Cô ta là bạn học cùng đại học của Trần Quốc Bảo là, năm đó cùng đi nước ngoài du học. Tuy số lần gặp mặt nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng đối với đám bạn học thì đã tính là thân cận nhất với Trần Quốc Bảo.
Mấy năm nay không phải chưa từng có lời đồn đại về cô ta và Trần Quốc Bảo, nhưng Trần Quốc Bảo lười phản ứng. Phương Thục Hiền lại không muốn làm sáng tỏ, dù sao cũng có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng cô ta.
Mà Trần Quốc Bảo nghe được hai chữ “Thục Hiền” nửa ngày mới phản ứng lại, sau một lúc lâu đáp lại ở trong đám người, khẽ gật đầu tỏ vẻ khách khí.
Hôm nay anh ta không mời nhiều người như vậy, nhưng là có một anh em đề nghị gọi mấy bạn học tới, Trần Quốc Bảo liền đồng ý.
Từ lúc đến Thiên Thắng cho tới bây giờ, Trương Tấn Phong vẫn không đi lên, đa số mọi người đều lần đầu tiên nhìn thấy anh. Mặc kệ có tra được tin tức ở trên mạng hay không, đều cảm thấy người anh này.
của Trần Quốc Bảo đẹp trai không ai sánh bằng, khí chất hơn người.
Phương Thục Hiền quay đầu một cái cũng nhìn thấy, nhất thời giật mình dừng lại.
“Cậu Trần, đây là anh của anh sao?” Phương Thục Hiền hỏi.
Ban đầu không ai để ý tới cô ta, vẫn là Trân Quốc Bảo cảm thấy thờ ơ với một cô gái thì không tốt lắm liền lên tiếng: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau”
Phương Thục Hiền rất muốn đến đoạn tự giới thiệu, nhưng Trần Quốc Bảo giành trước một bước: “Chị dâu đến chưa?”
Chị dâu? Trong lòng Phương Thục Hiền trầm xuống, đã kết hôn rồi.
“Lê Hào nói còn ba phút nữa.”
“Bảo Lê Hào lái xe chậm một chút, cô ấy đang mang thai đấy” Trần Quốc Bảo nói tiếp một câu.
Còn mang thai?
Mang thai còn tới nơi này làm gì?
Phương Thục Hiền vốn dĩ diện mạo còn có thể có chút hơn người, dẫu sao cũng là trang điểm tinh xảo, nhưng Võ Hạ Uyên là vẻ đẹp tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên đó đã đủ để đè cô ta xuống lau mặt đất rồi.
“Có mệt không?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Không mệt, mới vừa tập yoga xong, trên người rất thoải mái” Võ Hạ Uyên cười nói.
“Chị dâu” Trần Quốc Bảo yếu ớt cảm thán.
Võ Hạ Uyên: “Hả?”
“Chị nói xem, chị mang thai mà vẫn còn đẹp như vậy, những người khác phải sống như thế nào đây?” Trần Quốc Bảo nói tiếp.
“Thằng nhóc láo”
Trương Tấn Phong đá một phát về phía trước, Trần Quốc Bảo vừa vặn né được.
“Ai, chị dâu, em nghe Tấn phong nói chị lại quen được một bạn thân ở lớp học yoga. Vậy cô gái kia thế nào?” Trần Quốc Bảo hỏi.
“Nguyệt Đình rất t “Nguyệt Đình?” Trần Quốc Bảo đi một vài bước, thu lại ý cười, dường như trong nháy mắt liền nhìn sang Trương Tấn Phong.
Tên này cũng không hiếm thấy, Trân Quốc Bảo thầm nghĩ, sau đó lại hỏi: “Họ gì?”
“Họ…”
“Cậu Trần, phòng đã muốn chuẩn bị xong, bây giờ có thể mở tiệc được chưa?” Quản lí tiến lên hỏi.
Trần Quốc Bảo gật đầu: “Đúng đúng, mang đồ ăn lên đi”
Lúc đó Trương Tấn Phong ở giữa ngăn cách Võ Hạ Uyên và Trần Quốc Bảo trong, chờ Trân Quốc Bảo nói chuyện với quản lí xong, hỏi anh ta: “Hôm nay ai mời?”
Trần Quốc Bảo: “Tôi mời”
“Tôi còn tưởng bác trai đã khóa tài khoản của cậu rồi chứ” Trương Tấn Phong nhếch môi, có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
“Ai ai ai, anh là anh của tôi, sao có thể nói như vậy?” Trần Quốc Bảo bị dời chú ý.