Chương
Trương Tấn Phong nhìn thấy Võ Hạ Uyên, trái tim vừa ổn định lại đập nhanh.
Anh đi vào phòng, đóng cửa lại, ánh mắt rơi trên người Võ Hạ Uyên, sau đó tóm lấy bả vai cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, cả người đầy vẻ lo lắng và vội vàng. Giọng điệu lại vân bình tĩnh vô cùng, khàn giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Vẫn tốt” Võ Hạ Uyên nói.
“Thật sự có con à?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
Võ Hạ Uyên kéo anh đi vào phòng khách, sau đó lấy phiếu xét nghiệm và que thử thai ra, trịnh trọng đặt vào tay anh: “Anh xem đi”
Trương Tấn Phong nhận lấy, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, ánh mắt càng sáng lên, sau đó anh buông mọi thứ xuống, bỗng nhiên ôm lấy Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên kinh hô một tiếng.
“Bị hù à?” Trương Tấn Phong lập tức ngừng lại động tác.
Võ Hạ Uyên ôm lấy cổ anh, đỏ mặt lắc đầu.
Lần này Tổng giám đốc Phong không lo được nhiều như vậy, ôm Võ Hạ Uyên quay ba vòng, tâm tình vui sướng khó nói lên lời.
Trương Tấn Phong thực sự muốn một đứa bé, mặc dù mong là con gái, nhưng nếu là con trai cũng không tệ. Hôm trước anh còn nằm mơ, ai ngờ hôm nay giấc mộng liền thành sự thật!
“Vợ yêu!” Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên: “Anh yêu em chết mất”
“Sến súa!” Võ Hạ Uyên cười nói.
Cánh cửa phòng khẽ hé, Trương Đức Minh vừa bóc vải ăn, vừa yên tĩnh nhìn xem, trong lòng rất dễ chịu.
Nếu không phải Võ Hạ Uyên kiên quyết phản đối, Trương Tấn Phong còn muốn đưa cô đi kiểm tra, nhưng mà trước đó bác sĩ đã bảo tất cả đều bình thường, không nên đi lại nhiều.
Cuối cùng Trương Tấn Phong gọi điện thoại cho Võ Đức Duy: “Nhà chúng em tối nay sẽ tới nhà anh ngủ.”
Võ Đức Duy gật đầu: “Không thành vấn đề, mấy đứa đến An Giang à? Không đúng, sao tự nhiên lại đến đây?”
“Một lời khó nói hết.’ Trương Tấn Phong nói: “Nhưng có một tin tức tốt”
“Nói đi”
“Em sắp làm ba”
Võ Đức Duy: “… Tôi ghen tị thật đấy nhé.”
Hơn bốn mươi phút sau, Trần Anh Thư ra đón Võ Hạ Uyên ở cửa, ôm lấy Trương Đức Minh không buông: “Ôi trời, đây là bé đáng yêu nhà ai đây?”
“Chào mợ” Cái miệng nhỏ của Trương Đức Minh lúc nào cũng ngọt ngào như vậy.”
Trần Anh Thư bị chọc cười vui vẻ không thôi: “Đi! Mợ dẫn cháu đi ăn”
“Từ đã” Võ Đức Duy đau lòng cho em gái, cũng lo lắng như Trương Tấn Phong: “Em cũng thế, đều có con rồi đừng chạy loạn khắp nơi như vậy, đợi ở trong nhà không phải là được rồi sao?”
Võ Hạ Uyên cười ha ha một tiếng, không muốn nói mình vượt ngàn dặm tìm chồng, ai ngờ vồ hụt.
“Đừng nói nữa anh, nói nữa là ngốc luôn đấy” Trương Tấn Phong không để Võ Hạ Uyên cúi người mà giúp cô cởi giày, cười nói: “Đồ ngốc này”
Võ Hạ Uyên hung tợn nói: “Anh còn nói?”
“Còn không ngốc à?” Trương Tấn Phong ôm vai Võ Hạ Uyên đi vào bên trong, ra vẻ giảng đạo lý: “Bình thường thì thông minh, hôm nay làm sao vậy? Chưa xác định anh đi mà đã dám tới An Giang, may mà anh không đi, nếu nửa đường anh đổi đi chỗ khác thì em phải làm sao bây giờ?”
Võ Hạ Uyên không lên tiếng, vừa ngồi xuống thì ôm Vấn Hân chơi.
“Hi vọng là con gái” Võ Hạ Uyên cực kỳ hâm mộ: “Con gái tốt, nhìn rất ngoan ngoãn.
“Được rồi, nếu giống như chị dâu em thì em nên suy nghĩ một chút: Võ Đức Duy nhỏ giọng nói.
“Có phải anh nói xấu em không?” Giọng nói của Trần Anh Thư từ phòng bếp vọng ra.
Võ Đức Duy lập tức nói tiếp: “Không, em nghe lầm rồi!”
Xong nháy mắt với Võ Hạ Uyên, trêu đến Võ Hạ Uyên cười ha ha.
Hiếm khi đến An Giang, cô liền ở nhà Võ Đức Duy chơi hai ngày.
Buổi tối, lúc Võ Hạ Uyên gọi điện cho Lưu Sầu Định, cô ấy đang chăm sóc cho Hạ Khương Linh, nghe nói Võ Hạ Uyên có thai lập tức vui vẻ như mình mang thai vậy: “Chị Uyên chăm sóc tốt cho mình nhé, bây giờ phong ba trên mạng đã lắng xuống rồi, sao có thể để chị cùng em dãi nắng dầm mưa.
Ngày mai em sẽ bảo tổng giám đốc Phương sắp xếp cho em một người đại diện khác.”
“Không cần sắp xếp, em đi theo Đỗ Minh Thông là được, đáng tin.”
Lưu Sầu Định mừng rỡ: “Cảm ơn chị Uyên”
“Cần gì mà phải cảm ơn? Dù sao em có việc gì thì cứ nói với chị, chị giúp được chị sẽ giúp.” Võ Hạ Uyên ngẫm nghĩ, vẫn là dặn dò: “Em ở nơi đó không thể so với ở với chị, để mắt một chút là được”
Trong lòng Lưu Sầu Định tràn đầy cảm kích: “Vâng chị Uyên”